"Phương Tử Dương, cậu vừa mới làm gì vậy? Tại sao cậu lại muốn đẩy Kim Ngọc?"
Câu nói của Dương Khải Long vừa dứt, ánh mắt của tất cả mọi người lập tức nhìn về phía Phương Tử Dương, vẻ mặt mang theo khiếp sợ.
Rõ ràng, lượng thông tin trong câu nói này quá lớn.
Cái gì gọi là "tại sao lại muốn đẩy Kim Ngọc"? Kim Ngọc ngã là do Phương Tử Dương đẩy sao? Không thể nào, Phương Tử Dương không giống kiểu người độc ác như vậy.
Mặc dù mọi người chỉ mới quen biết nhau không lâu, nhưng hình tượng của Phương Tử Dương trong mắt mọi người vẫn rất tốt. Mặc dù có hơi kiêu ngạo, nhưng với năng lực ưu tú và vẻ ngoài ấn tượng, cộng thêm tính cách hào phóng đều là ưu điểm tương đối đáng yêu, bởi vậy mọi người nghe được lời của Dương Khải Long, phản ứng đầu tiên chính là không thể nào.
Phương Tử Dương không phải là một thiếu niên mười tám tuổi thiếu kinh nghiệm. Cậu còn không biết mình có đẩy Kim Ngọc hay không sao?
Liên tưởng đến việc lúc nãy cậu đột nhiên bị vấp chân, cậu lập tức hiểu chuyện vừa xảy ra hoàn toàn không phải là ngoài ý muốn, mà rõ ràng là có người thiết kế.
Mà người thiết kế chuyện này không ai khác, trăm phần trăm chính chính là Dương Khải Long, vừa mới nhảy ra nói hươu nói vượn. Nếu không phải là đối phương thì tại sao lại ngay lập tức đổ lỗi cho cậu?
Chỉ là cậu không hiểu, cậu và Dương Khải Long không thù không oán, vậy tại sao Dương Khải Long lại làm vậy?
Nhìn bộ dáng Kim Ngọc ôm cánh tay gào khóc bên cạnh.
Phương Tử Dương không có ý định lãng phí thời gian chữa trị vào việc tranh cãi ở đây, cậu lạnh lùng liếc nhìn Dương Khải Long một cái rồi nói: "Tôi không có đẩy Kim Ngọc. Bây giờ không phải lúc cãi nhau, đưa người đến phòng y tế trị liệu trước."
Nói xong.
Mặc kệ Dương Khải Long muốn mở miệng nói gì, cậu trực tiếp ra hiệu cho Đường Huân bên cạnh cùng cậu nâng Kim Ngọc trên mặt đất dậy, đến phòng y tế trước rồi nói sau.
Đối với nhân viên nghiên cứu khoa học mà nói, chuyện ngã bị thương tay cũng không phải là chuyện nhỏ.
Mặc dù trong nhận thức của người bình thường, người nghiên cứu khoa học chỉ cần một bộ não thông minh là được. Nhưng thực tế, một đôi tay linh hoạt đối với nhà nghiên cứu khoa học mà nói cũng là tương đối quan trọng, vì mỗi thành tựu nghiên cứu khoa học đều cần trải qua quá trình tính toán dữ liệu khổng lồ và các thao tác thí nghiệm tinh vi mới có thể ra đời.
Càng miễn bàn đến phương diện máy tính, việc gõ bàn phím càng không thể thiếu đôi tay.
Ban đầu, mọi người đều bị lời nói của Dương Khải Long thu hút sự chú ý, khiếp sợ suy nghĩ xem Phương Tử Dương có đẩy Kim Ngọc hay không.
Nhưng Phương Tử Dương vừa mở miệng, lập tức khiến mọi người tỉnh ngộ.
Đúng vậy, tay của Kim Ngọc ngã bị gãy, lúc này không phải nên nhanh chóng đưa cô đến phòng y tế chữa trị sao? Bây giờ cứ mãi tranh cãi ai đẩy ai chẳng phải là đang làm chậm trễ thời gian cứu chữa hay sao!
Đầu óc của người nghiên cứu khoa học quan trọng, nhưng an toàn của đôi tay cũng không kém phần quan trọng.
Tạm gác lại việc Kim Ngọc bị ngã có phải là ngoài ý muốn hay không, phản ứng khác biệt của Phương Tử Dương và Dương Khải Long lập tức làm nổi bật thái độ xử lý vấn đề của hai người.
Phương Tử Dương trực tiếp chỉ ra vấn đề chủ yếu, Dương Khải Long cũng không tiện cản trở nữa, nếu không hắn sẽ không còn là người giúp đỡ, mà là có ý đồ xấu.
Không nghĩ tới bề ngoài Phương Tử Dương có vẻ thuần khiết vô hại, tính tình dễ nóng nảy, nhưng khi thật sự gặp chuyện lại là người trầm tĩnh lý trí như vậy. Cũng may hôm nay mục đích chủ yếu của hắn cũng không thực sự muốn làm gì Phương Tử Dương, nếu không sẽ rất khó xử lý!
Dương Khải Long nghĩ vậy, mặc dù không ngăn cản, nhưng lại dùng ánh mắt phẫn nộ hung hăng nhìn Phương Tử Dương, giống như mình là người nhiệt tình bênh vực kẻ yếu.
Sau đó hắn nói với mọi người: "Là tôi quá nóng nảy, chúng ta mau đưa Kim Ngọc đến phòng y tế đi. Vương Diệu, phiền cậu đi gọi giáo sư Dư, tiện thể kiểm tra camera giám sát, bất kể như thế nào, chuyện hôm nay đều phải điều tra rõ ràng!"
Nói xong.
Dương Khải Long bước tới giành lấy Kim Ngọc, vẻ mặt phẫn nộ rời đi.
Cả màn trình diễn này gần như chỉ thiếu việc nói thẳng Phương Tử Dương là hung thủ đẩy người, còn bây giờ nói gì mà đưa đến phòng y tế chỉ là để tranh thủ thời gian hủy diệt chứng cứ.
Mọi người nhìn nhau, nhất thời không thể đưa ra kết luận.
Cuối cùng, một nhóm đi gọi giáo sư Dư, một nhóm đi cùng Kim Ngọc đến phòng y tế.
Phương Tử Dương nhìn bóng lưng của Dương Khải Long, ánh mắt có chút lạnh lùng.
Sắc mặt Đường Huân cũng khó coi, cầm tay em trai an ủi, "Xem ra em đoán đúng rồi, tên Dương Khải Long này không chỉ không đúng, mà còn có địch ý với chúng ta."
Mặc dù không thấy được tình huống cụ thể lúc cậu ngã, nhưng y tin tưởng em trai của mình sẽ không làm chuyện đẩy người thô bỉ và độc ác như vậy. Ngay cả khi em trai thật sự ghét Kim Ngọc, muốn hại đối phương, với tính cách của em trai, chắc chắn sẽ làm một cách hoàn hảo, chứ không phải dễ dàng để người khác bắt được nhược điểm như bây giờ.
"Dương Khải Long này thú vị thật, em muốn xem hắn rốt cuộc muốn làm gì. Anh, đi thôi, người ta đã dựng xong rồi, nếu chúng ta không lên hát hai câu, chẳng phải là lãng phí ý tốt của người ta sao?"
Phương Tử Dương được anh trai nắm tay cảm thấy rất ấm lòng, cậu cười với Đường Huân rồi kéo y cùng đi.
Kiếp trước, kiểu mưu kế gì cậu chưa từng thấy qua, chút sóng gió này còn lâu mới làm cậu hoảng hốt.
Bởi vì mọi người là huấn luyện khép kín, cơ sở vật chất sinh hoạt hàng ngày của mọi người trong căn cứ rất đầy đủ, phòng y tế tuy gọi là phòng y tế nhưng thực ra có thể coi là một bệnh viện nhỏ, các bác sĩ và y tá làm việc ở đây đều đã được lựa chọn kỹ càng.
Cho nên kết quả kiểm tra của Kim Ngọc rất nhanh đã có, mặc dù tay cô bị gãy xương, nhưng không quá nghiêm trọng, sau khi bôi thuốc và nghỉ ngơi một thời gian sẽ hoàn toàn hồi phục.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Tuy nói tính tình Kim Ngọc không được lòng người, nhưng thiên phú của cô không thể chối cãi, mặc dù đối phương chỉ là đội viên dự bị, nhưng cũng phi thường trọng yếu.
Tầm quan trọng của cuộc thi khoa học kỹ thuật quốc tế lần này tất cả mọi người đều hiểu, cho dù đều có tâm tư riêng, nhưng trước lợi ích chung, bọn họ vẫn biết tiến lùi hợp lý.
Nhưng buông lỏng thì buông lỏng, nếu vết thương trên tay Kim Ngọc đã xử lý tốt, vậy thì vấn đề mà Dương Khải Long vừa nêu vẫn phải được giải quyết.
Giáo sư Dư là người phụ trách các công việc vụn vặt của mọi người, xung đột giữa các thành viên đều do ông quản.
Giáo sư Dư nghiêm mặt hỏi, "Rốt cuộc chuyện này là sao? Dương Khải Long, cậu vừa nói Phương Tử Dương cố tình đẩy Kim Ngọc, cậu có bằng chứng gì không?"
Dương Khải Long cuối cùng cũng chờ đến lúc này, tất nhiên lập tức bày tỏ vẻ mặt phẫn nộ, kể lại chi tiết sự việc lúc nãy,
"... Đại khái chính là như vậy, tôi biết Kim Ngọc và Phương Tử Dương trước đây có xích mích, bởi vì lo lắng Kim Ngọc trong lúc kích động sẽ làm chuyện gì không tốt, chúng tôi là một đội, vinh quang cùng chia sẻ, mất mát cùng chịu đựng, nên tôi vẫn luôn để ý cô ấy. Vừa nãy tôi tận mắt nhìn thấy Phương Tử Dương giả vờ vấp ngã, sau đó đẩy Kim Ngọc xuống cầu thang. Chứng cứ tôi không có, sự việc xảy ra quá bất ngờ, có lẽ chỉ có thể kiểm tra camera giám sát."
Nói xong, hắn lại nhìn về phía Phương Tử Dương, phi thường phẫn nộ, "Phương Tử Dương, tôi biết trước đây Kim Ngọc đã đắc tội với cậu, nhưng đó chỉ là tranh cãi bằng lời nói thôi, cậu cũng không thua thiệt gì. Kim Ngọc bị thương cũng chẳng có lợi gì cho cậu, hà tất phải làm chuyện như vậy chỉ để xả giận!"
Nếu không phải đã có cảnh giác từ trước, với biểu hiện tức giận chân thật này của Dương Khải Long, ngay cả Phương Tử Dương cũng không nhìn ra sơ hở.
Nhưng một khi đã đề phòng, lời nói của đối phương lúc này lại rất đáng để cân nhắc.
Bề ngoài trông có vẻ Dương Khải Long đang giúp Kim Ngọc, ra tay vì chính nghĩa, nhưng thực chất rõ ràng là đang ngấm ngầm chia rẽ. Không chỉ khẳng định Kim Ngọc trước đây cư xử không đúng, mà còn biến Phương Tử Dương thành kẻ bụng dạ hẹp hòi, tâm địa độc ác, cuối cùng là hoàn toàn kích thích mâu thuẫn giữa cậu và Kim Ngọc.
Mặc kệ chuyện hôm nay cuối cùng có được làm sáng tỏ hay không, Kim Ngọc chắc chắn sẽ nghi ngờ cậu có thực sự cố tình trả thù hay không, mà cậu chắc chắn cũng sẽ oán hận Kim Ngọc vì đã liên lụy đến mình.
Cứ như vậy, cậu và Kim Ngọc chắc chắn sẽ trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Mọi người xung quanh nghe lời Dương Khải Long nói đều lộ vẻ mặt không thể tin được.
Đôi mắt còn mang theo nước mắt của Kim Ngọc cũng trừng lớn, hiển nhiên cũng bị khiếp sợ. Kim gia bảo vệ cô quá tốt, mặc dù có nghe nói qua một ít chuyện xấu xa, nhưng chưa từng thực sự trải qua.
Cô căn bản không dám tưởng tượng lời mình nghe được, Phương Tử Dương thật sự là cố ý đẩy cô sao? Điều này không thể nào, chỉ là cãi nhau một trận mà thôi, Phương Tử Dương không đến mức tàn nhẫn với cô như vậy chứ!
"Vậy trước hết xem camera đã."
Giáo sư Dư xử lý mọi việc rất công bằng, cũng không có thiên vị ai, gọi người đến kiểm tra camera giám sát để xem tình hình cụ thể lúc đó rồi nói sau.
Nhưng nếu Dương Khải Long dám đề nghị xem camera, chắc chắn hắn đã nắm chắc nội dung của nó, vì vậy khi đoạn video giám sát được chiếu, nó thực sự cho thấy Phương Tử Dương dường như đột nhiên vấp chân ngã về phía trước và vô tình va phải Kim Ngọc.
Nhưng rốt cuộc Phương Tử Dương có cố tình ngã hay bị ai đó đẩy, camera giám sát không thể hiện rõ điều đó.
Dự định hôm nay của Dương Khải Long cũng không phải thật sự hãm hại, hắn chẳng qua là muốn châm ngòi mối quan hệ giữa Kim Ngọc và Phương Tử Dương, chôn xuống trong lòng mọi người mối hận thù rất sâu của hai người.
Cho nên khi thấy kết quả từ camera giám sát, trong lòng hắn cũng không có gì thất vọng, tất cả đều nằm trong dự liệu.
Nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ thất vọng và phẫn hận, như thể người bị oan không phải là Kim Ngọc, mà là chính hắn vậy, bất đắc dĩ lại không cam lòng, "Giáo sư Dư, dù camera có quá đông người nên không thể thấy được tình hình dưới chân, nhưng tôi thực sự không có nói dối..."
Phương Tử Dương nhìn đến buồn cười, khoanh tay lại, "Anh không nói dối, vậy là lỗi của tôi, tôi cố tình đẩy Kim Ngọc, còn tìm đúng góc camera để không để lại bằng chứng à?"
Đường Huân cũng lạnh lùng lên tiếng, "Dương Khải Long, cậu vừa rồi cũng nói, nếu Kim Ngọc bị thương thì có lợi gì cho em trai tôi? Chỉ là chút cãi vã, em trai tôi không cần phải làm ra chuyện như vậy, mà cách làm lại còn vụng về như thế. Cậu nói cậu tận mắt thấy, một chuyện ngoài ý muốn mà cậu cứ khăng khăng đổ lỗi cho em trai tôi, tôi muốn hỏi cậu có mục đích gì?"
Dương Khải Long có lẽ đã dự đoán trước sẽ có cuộc tranh cãi này, không có nửa điểm chột dạ, đúng lý hợp tình lòng đầy căm phẫn, "Đường Huân, cậu đừng nghĩ rằng cậu có năng lực mạnh, lại là đội viên được chọn mà có thể làm gì cũng được! Tính cách của em trai cậu như thế nào chẳng lẽ mọi người đều mù sao, Kim Ngọc chỉ cãi nhau với cậu ấy, cậu ấy lại làm ra chuyện như vậy, cậu không chỉ không dạy dỗ mà còn bảo vệ, cậu thật là không phân biệt đúng sai!"
Dương Khải Long hoàn toàn không bận tâm đến việc có bằng chứng hay không, chỉ kéo dài tranh cãi, dù sự thật thế nào đi nữa, Phương Tử Dương cũng đừng nghĩ thoát khỏi hiềm nghi đẩy Kim Ngọc xuống cầu thang.
Bộ dáng hắn lòng đầy căm phẫn như vậy, thực sự khiến người ta khó mà nghi ngờ.
Mọi người tuy rằng vẫn không quá tin tưởng Phương Tử Dương có thể làm ra chuyện như thế, nhưng cũng không tránh khỏi bị ảnh hưởng, chẳng lẽ Dương Khải Long nói đều là sự thật? Nếu không, Dương Khải Long và Phương Tử Dương không thù không oán, sao lại đứng ra chỉ trích một cách vô ích như vậy?
Giờ phút này Dương Khải Long thuần túy chỉ là quấy rối, căn bản không có ý định giảng đạo lý.
Những chiêu trò như thế này Phương Tử Dương đã gặp rất nhiều ở trên người Nghiêm Đồng, ứng phó rất thành thạo.
Dương Khải Long biết khuấy đục nước, chẳng lẽ cậu lại không thể sao?
Phương Tử Dương ghé vào tai Đường Huân nói mấy câu, Đường Huân gật đầu rồi rời đi.
Sau đó Phương Tử Dương mới tiếp tục nhìn về phía Dương Khải Long, không chút hoang mang khẽ cười nói, "Dương Khải Long, anh lớn tiếng như vậy làm cái gì, chẳng phải chúng ta đang điều tra rõ ràng mọi việc sao? Camera không còn thì chúng ta có thể lý luận mà, anh vội vàng la hét lên như vậy, chẳng lẽ nghĩ rằng ai nói to thì người đó có lý sao? Anh trai tôi là anh ruột của tôi, tôi gặp chuyện anh ấy bảo vệ tôi chẳng phải điều nên làm sao?"
"Anh kích động như vậy, người biết thì nghĩ anh là người tốt bụng đang bênh vực Kim Ngọc, người không biết còn tưởng anh mới là người chịu oan ức, hoặc có lẽ tôi đã từng đắc tội với anh, giờ anh mới có cơ hội hắt nước bẩn cho tôi?"
Mọi người nghe vậy, đầu óc giật mình một cái.
Đúng vậy, Đường Huân là anh ruột của Phương Tử Dương, Phương Tử Dương bị người ta chỉ trích, Đường Huân bảo vệ chẳng phải là chuyện đương nhiên sao? Đường Huân chỉ đứng ra nói một câu, không làm gì cả, tính là làm bậy cái gì chứ.
Ngược lại phản ứng của Dương Khải Long quả thật có chút mạnh, từ đầu tới cuối giọng lớn vô cùng, có chút quá mức.
Dương Khải Long không nghĩ tới Phương Tử Dương lại bình tĩnh như thế, nước bẩn đã hắt lên đầu mà vẫn còn có thể bình tĩnh nói ra những lời này.
Trong lòng hắn vang lên một tiếng, không thể để Phương Tử Dương chỉ dăm ba câu nói đã hóa giải tình thế, lập tức nén lại sự nóng vội, tức giận nói, "Phương Tử Dương, cậu đừng nói lung tung, Kim Ngọc là thành viên trong nhóm của tôi, nếu cô ấy gặp chuyện, tiến độ học tập của nhóm A chúng tôi sẽ bị chậm lại, tất nhiên tôi phải lo lắng cho cô ấy."
"Đúng, chuyện vừa rồi tôi không có bằng chứng, camera cũng không nhìn thấy, nhưng người đang làm trời đang nhìn, Phương Tử Dương bình thường cậu khi dễ Kim Ngọc thì thôi, nhưng lần này thực sự quá đáng. Cậu và anh trai cậu ngay cả cha ruột cũng có thể thực sự nhẫn tâm không quan tâm, thì lòng dạ cậu lạnh lùng cũng chẳng có gì lạ!"
Nói cách khác, ngay cả cha ruột cũng có thể nhẫn tâm, thì Phương Tử Dương vì chút cãi vã mà nảy sinh ý định đẩy Kim Ngọc cũng chẳng phải chuyện ngạc nhiên.
Chuyện Phương gia trước đây ai cũng biết, sau khi Phương Tử Dương theo Đường Huân rời đi, thái độ không hề quan tâm đến chuyện của Phương gia cũng đã rõ ràng.
Ở Hoa quốc, việc hiếu thuận rất được coi trọng, nhiều người khi không phải chịu nỗi đau thì không biết nỗi đau của người khác, thường thích đứng trên đỉnh cao đạo đức mà phán xét.
Cho nên sau khi sóng gió Phương gia qua đi một đoạn thời gian, mặc dù Phương Ngạn Đông đã từng làm rất nhiều chuyện sai lầm, nhưng trong mắt một số người chỉ thích nói suông, việc Phương Tử Dương và Đường Huân không quan tâm đến cha ruột sau khi hắn vào tù vẫn bị coi là vô tình, bị người lên án.
Những điều này Phương Tử Dương dĩ nhiên hiểu rõ, cậu không phải không nghĩ đến việc làm gì đó để tỏ vẻ, nhưng tất cả những gì đã xảy ra trước đây thực sự khiến cậu không thể chịu đựng được.
Dương Khải Long nói những điều khác Phương Tử Dương đều không quan tâm, nhưng nhắc đến Phương Ngạn Đông, ánh mắt Phương Tử Dương lại càng lạnh hơn.
Trong lòng càng lạnh, nụ cười trên mặt Phương Tử Dương lại càng lớn, "Đúng vậy, tôi lòng dạ lạnh lùng. Đối với người cha đã từng hại chết mẹ tôi, thèm muốn tài sản của ông ngoại tôi, tráo đổi cuộc đời của anh trai ruột của tôi, và nuôi phế tôi, tôi thực sự rất nhẫn tâm. Cha tôi đã trốn thuế, lừa dối khách hàng, vào tù mà tôi không đến thăm, tôi đúng là nhỏ mọn, nhẫn tâm, không hiếu thảo..."
"Nhưng tất cả điều này là do di truyền, ai bảo trong người tôi có dòng máu ích kỷ của cha tôi, lớn lên với người cha là bạch nhãn lang, gần mực thì đen, làm sao so được với Dương Khải Long, tấm lòng rộng mở, hào quang của thánh phụ chiếu rọi mặt đất."
"Tôi nghe nói thầy của anh khi xưa cũng từng dũng cảm tố cáo bạn tốt của mình làm giả học thuật, đại nghĩa diệt thân? Có vẻ như bây giờ anh đang giúp Kim tiểu thư "giải oan", thật sự là quá thiện lương quá nhân nghĩa rồi, Dương Khải Long, hay từ giờ tôi gọi anh là Dương Dũng Sĩ nhé? Không phí công anh thích quản trời quản đất, còn quản cả chuyện nhà người khác vì chính nghĩa."
Nụ cười của cậu rất chân thành, nhưng lời nói ra lại châm chọc không chút che giấu.
Không trải qua khổ đau của người khác thì đừng khuyên người ta làm điều tốt, đặc biệt là những hành động của cha Phương rõ ràng như vậy, cho dù anh em Phương Tử Dương và Đường Huân thật sự lạnh nhạt với Phương Ngạn Đông thì có gì sai? Những người thực sự lương thiện cũng chỉ thì thầm sau lưng hai câu, còn Dương Khải Long tùy tiện đi chỉ trích đâu chỉ là thánh phụ, mà thực ra là quá nực cười!
Phải nói rằng, sau khi bị Phương Tử Dương nói như vậy, mọi người lập tức cảm thấy Dương Khải Long đúng là quản có chút rộng.
Ra mặt giúp Kim Ngọc thì thôi đi, nhưng tại sao lại lôi chuyện cha người ta ra để nói, chẳng lẽ không biết hành vi của cha Phương Tử Dương đáng bị lên án không ngôn từ nào diễn tả hết sao?
Đặc biệt là câu cuối cùng của Phương Tử Dương, khiến mọi người vốn đang suy nghĩ bị Dương Khải Long mang đi trong nháy mắt trở nên vi diệu.
Mặc dù chuyện thầy Viên Trác Đình làm giả học thuật bởi vì đủ loại chứng cứ mà bị định tội, nhưng điều này cũng không có nghĩa là tất cả mọi người thật sự tin tưởng, dù sao thì loại chuyện này có đôi khi cũng không phải có thể hoàn toàn tin vào chứng cứ.
Đặc biệt là sự ủng hộ của Viên Trác Đình đối với thầy giáo, cố gắng lật lại bản án cho thầy giáo, càng làm cho trong lòng không ít người đều có chút ý nghĩ khác, suy đoán giáo sư Tề có phải thật sự bị oan uổng hay không?
Lời Phương Tử Dương vừa nói ra, không kém nước bẩn Dương Khải Long vừa hắt.
Chỉ thiếu mỗi việc chỉ đích danh nói rằng thầy Dương Khải Long khi xưa đã vu oan người khác, giờ đây lại đang tiếp tục những việc tương tự, việc làm "vì chính nghĩa" này thật sự châm chọc đến cực điểm.
Viên Trác Đình vốn không giỏi ăn nói, ban đầu không định can thiệp, nhưng khi thấy Phương Tử Dương nói giúp cho thầy mình, mặc kệ chủ ý của cậu là gì, trong lòng hắn đều cảm kích.
Ngay lập tức hắn không giữ im lặng nữa, đứng ra phụ họa, ánh mắt đầy thù địch nhìn chằm chằm vào Dương Khải Long, "Đầu năm nay chứng cứ thật sự là càng ngày càng không đáng giá, có bằng chứng cũng có thể vu khống người khác, không có bằng chứng cũng có thể hắn nước bẩn. Dương Khải Long, anh vô trách nhiệm nhảy ra đây nói bừa, có phải anh nghĩ rằng anh làm như vậy, kiểu "gấu cứu mỹ nhân", thì Kim Ngọc tiểu thư sẽ để mắt đến anh sao?"
Lời của Viên Trác Đình vừa dứt, một lần nữa khuấy động suy nghĩ của mọi người.
Mọi người nghe xong lập tức lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ.
Bọn họ đã nói Dương Khải Long sao lại không quan tâm nhảy ra giúp Kim Ngọc nói chuyện như thế, hóa ra là anh ta muốn nhân cơ hội này để thể hiện, theo đuổi Kim Ngọc!
Phương Tử Dương cũng theo lời Viên Trác Đình lộ ra vẻ giận dữ, "A! Tôi đã nói mà, lúc phân nhóm, anh chẳng nghĩ ngợi gì mà chọn ngay vào nhóm A của chị Kim Ngọc, mỗi ngày còn lấy cơm cho chị ấy, lúc nào cũng ở bên cạnh chị ấy, bây giờ chị Kim Ngọc bị thương, anh lập tức nhảy ra đây bôi nhọ tôi, Dương Khải Long, anh thật là một kẻ tiểu nhân, muốn giẫm lên tôi để thượng vị!"
"Cậu nói hươu nói vượn cái gì! Tôi chỉ không chịu nổi việc cậu khi dễ Kim tiểu thư mà thôi!"
Dương Khải Long bị những lời nói vô lý này làm đỏ bừng cả mặt.
Khốn kiếp, Viên Trác Đình và Phương Tử Dương, hai tên khốn nạn này, lại dám nói hắn thích Kim Ngọc, cái đồ ngốc đó, có điên thì hắn mới thích cô ta.
"Còn chối cãi à, nhìn mặt anh đỏ cả rồi, tưởng mọi người mù hết sao!"
Phương Tử Dương không thèm để ý đến lời phản bác của hắn.
Vừa rồi không phải Dương Khải Long cũng đã hắt nước bẩn lên cậu như vậy sao, bây giờ chỉ là trả lại như cũ mà thôi.
Nói xong, cậu nhìn về phía Kim Ngọc, vẻ mặt đầy thiện chí khuyên bảo, "Chị Kim Ngọc, không nghĩ tới Dương Khải Long lại bảo vệ chị như vậy, vì chị mà lật trắng thành đen bôi nhọ tôi, vì giúp chị trút giận mà cái gì cũng dám làm. Điều này chẳng khác gì ân cứu mạng đâu nhỉ? Hay là chị lấy thân báo đáp hắn luôn đi, như vậy chúng ta cũng không cần mỗi ngày vì Tạ đại ca cãi nhau, đúng là vẹn cả đôi đường."
Kim Ngọc đã sớm bị tình huống bất thình lình này làm cho choáng váng.
Cô chưa bao giờ gặp phải chuyện thiết kế hãm hại như thế này, trước đây, ngay cả khi có chuyện xảy ra, Kim gia đã giải quyết trước khi cô nhận ra, vì vậy ngay cả khi cô bị Phương Tử Dương xô ngã gãy tay, cô cũng không nghĩ đến chuyện trả thù hay âm mưu gì cả.
Cho nên những lời nói châm ngòi ly gián của Dương Khải Long vừa rồi, cô hoàn toàn không để ý, chỉ chìm đắm trong khiếp sợ và mơ hồ.
Trong đầu cô đều là không thể nào, không thể nào, chỉ cãi nhau thôi mà, sao lại leo thang thành công kích cá nhân hung tàn nghiêm trọng như vậy chứ?
Lúc này khi Phương Tử Dương nói chuyện với cô, cô vẫn còn đang khiếp sợ, hoàn toàn không nhận ra giọng điệu châm chọc của cậu, chỉ hiểu được mọi người đang nói Dương Khải Long dường như thích cô.
Nhất thời.
Kim Ngọc lập tức không chút nghĩ ngợi lớn tiếng phản bác, "Phương Tử Dương, cậu khốn nạn! Lấy thân báo đáp cái quái gì chứ! Cậu đừng mong làm bại hoại danh tiếng của tôi, đừng tưởng nói bậy bạ là có thể khiến tôi thay đổi ý định, cậu sợ cạnh tranh không lại tôi nên giở trò hèn hạ đúng không? Cậu đúng là quá độc ác!"
Tức giận nói xong, Kim Ngọc quay đầu giận dữ trừng Dương Khải Long, "Dương Khải Long, anh có phiền không! Ngày nào cũng lải nhải bên tai tôi, tôi đâu phải trẻ con ba tuổi, cần anh lo lắng chăm sóc?! Hay là anh coi tôi là kẻ ngốc, bị người khác tính kế mà không biết, cả thế giới này chỉ có anh thông minh thôi hả! Ai cần anh giỏi giang đứng ra giúp đỡ tôi chứ!"
Phải nói rằng Kim Ngọc vốn dĩ đã không có ấn tượng tốt về Dương Khải Long, mà suốt tuần qua, hắn luôn đóng vai người tốt, đứng ra hòa giải mỗi khi cô xung đột với người khác, càng làm cô thêm khó chịu.
Mặc dù Kim Ngọc hơi chậm hiểu, ngây thơ, nhưng qua thời gian dài, cô cũng mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, mỗi lần Dương Khải Long giúp cô nói chuyện, ban đầu cô nghĩ mình không sai, nhưng cuối cùng không hiểu sao lại bị trở thành người sai, rất nghẹn khuất.
Kim Ngọc là một người vô cùng kiêu ngạo và hiếu thắng, sự "giúp đỡ" của Dương Khải Long không chỉ không khiến cô cảm kích, mà ngược lại còn khiến cô sinh ra cảm giác chán ghét.
Cô cảm thấy mỗi lần Dương Khải Long giúp đỡ đều làm cô trông như một kẻ ngu ngốc vô dụng...
Kim Ngọc rất bất mãn, "Dương Khải Long, ý tốt của anh tôi xin nhận, nhưng chuyện của tôi không cần anh quản, ân oán giữa tôi và Phương Tử Dương chúng tôi sẽ tự giải quyết."
Hơn nữa, Dương Khải Long có vẻ không thông minh lắm, cho dù Phương Tử Dương có thật sự cố ý xô ngã cô, nhưng hiện tại không có đủ chứng cứ, mà Dương Khải Long vẫn cứ bám vào đó mà cãi nhau, chẳng phải rõ ràng là mất mặt, yếu kém sao.
Người trong cuộc đã nói như vậy, thì cái cớ làm việc nghĩa của Dương Khải Long cũng không còn chỗ đứng nữa.
Sớm biết rằng EQ của Kim Ngọc là âm, nhưng hắn thật không nghĩ tới đối phương lại âm đến trình độ này! Kim Ngọc hoàn toàn không hiểu ý đồ châm ngòi ly gián của hắn, đúng là ngốc bằng thực lực!
"Xin lỗi Kim tiểu thư, là tôi xen vào việc của người khác. Vậy chuyện của hai người tự giải quyết, tôi không nói nữa."
Dương Khải Long tức giận muốn chết, nhưng vẫn không thể không bảo trì phong độ, giọng điệu không giấu được sự giận dữ vì Kim Ngọc không biết ơn.
Lúc này Kim Ngọc mới hài lòng, gật đầu, "Anh biết mình nhiều chuyện là tốt rồi." Cô thật sự phiền chết cái kiểu người tốt của Dương Khải Long.
Dương Khải Long nghe vậy suýt chút nữa phun một ngụm máu.
Khóe miệng mọi người co giật, ánh mắt nhìn về phía Kim Ngọc một lời khó nói hết.
Phương Tử Dương cố nhịn cười, đôi khi người ngốc đến một mức độ nào đó cũng là điều đáng nể.
Đúng lúc này, Đường Huân vừa rời đi cũng đã quay lại.
Đường Huân đưa cho Phương Tử Dương một cái hộp, đó là thứ mà Phương Tử Dương đã nhờ y đi lấy.
Phương Tử Dương mở hộp, xác nhận bên trong không có vấn đề gì, sau đó bước đến trước mặt Kim Ngọc, một lần nữa mở miệng,
"Chị Kim Ngọc, mặc dù tôi rất ghét chị, nhưng vừa rồi đúng là tôi đã xô ngã chị xuống cầu thang làm chị bị thương, những lời xin lỗi thừa thãi tôi cũng không nói nhiều, cái này coi như bồi thường."
"Đây là cái gì?"
Kim Ngọc nhìn vào chiếc hộp thấy bên trong là một sợi dây chuyền kiểu dáng khá đẹp, nhưng cô không nghĩ Phương Tử Dương chỉ mang một sợi dây chuyền bình thường đến để xin lỗi.
Phương Tử Dương thản nhiên giải thích, "Tất nhiên là đồ tốt, sợi dây chuyền này là thẻ kỷ niệm VIP siêu cấp của công ty tôi, chỉ cần chị cầm theo thứ này, sau này mua tất cả sản phẩm của công ty chế dược Sanh Đông không chỉ được giảm giá 50%, mà còn có quyền mua ưu tiên tuyệt đối, không cần xếp hàng lo lắng không mua được, còn có... rất nhiều quyền lợi khác nữa. Dù sao thì có nhiều lợi ích, từ từ rồi chị sẽ biết."
Dịch Mỹ Nhan của công ty chế dược Sanh Đông bây giờ ai mà không biết? Nghe nói sau này còn có sản phẩm còn tốt hơn cả Dịch Mỹ Nhan.
Cho dù là đại tiểu thư như Kim Ngọc cũng rất thèm muốn, gãy tay một chút mà có thể nhận được một VIP VIP trâu bò như vậy, bỗng nhiên cảm thấy rất có lời là sao?
Kim Ngọc lập tức tỏ vẻ vui mừng muốn nói cảm ơn, nhưng nhớ ra người trước mặt là tình địch của mình, đây lại là quà nhận lỗi, nói lời cảm ơn cái quái gì chứ.
Không những không thể cảm ơn, mà còn phải đòi thêm.
Kim Ngọc đảo mắt, "Chút bồi thường này mà muốn mua chuộc tôi, coi đại tiểu thư Kim gia là rau cải trắng sao, cậu phải đồng ý thêm một điều kiện nữa."
"Điều gì?"
Phương Tử Dương linh cảm cô gái này sẽ không nói điều gì tốt đẹp.
Quả nhiên, Kim Ngọc ưỡn bộ ngực nở nang nói, "Đợi tuần sau Tạ Tranh đến thăm cậu, không đúng, là đến thăm anh trai cậu! Cậu cho tôi đi cùng để gặp Tạ Tranh, chúng ta cạnh tranh công bằng!"
Tên khốn Phương Tử Dương này đừng mơ có lợi thế cận thủy lâu đài tiên đắc nguyệt!
Mọi người:... Đúng là não tàn yêu đương là thứ rất nghiêm trọng.
Dương Khải Long: Cô gái ngu ngốc này thật sự muốn ông đây tức chết!
"Được thôi, dù sao từ bản chất cô cũng đã thua tôi rồi, để cô đi thì đi. Vậy sợi dây chuyền này cô đeo vào đi, đây là bằng chứng tạm thời hòa giải của chúng ta."
Phương Tử Dương cười nhẹ, đeo dây chuyền lên cổ Kim Ngọc, ngón tay không để lộ dấu vết ấn một nút bí mật, sau đó mới thu tay lại.
Ánh mắt liếc Dương Khải Long sắc mặt khó coi một cái, nhếch khóe môi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT