"Cuộc thi khoa học kỹ thuật quốc tế?"

Phương Tử Dương nhận được điện thoại hẹn gặp của chính phủ, sau khi gặp mặt nghe được chính là tên của một cuộc thi như vậy.

"Đúng vậy, là thi đấu khoa học kỹ thuật quốc tế. Cuộc thi này mười năm cử hành một lần, lần này là lần thứ hai. Lần trước bởi vì trình độ khoa học kỹ thuật của quốc gia chúng ta quá thấp, đi tham gia cũng không thể làm ra thành tích gì, cho nên trong nước cũng không có tin tức gì lan truyền..."

Người gặp cậu là một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, khi nói đến đây, nét mặt ông đầy sự xấu hổ và thở dài.

Mặc dù bây giờ Hoa quốc đã phát triển phồn vinh giàu mạnh, nhưng khi nhắc đến quá khứ, thực sự rất khó khăn. Thời kỳ đầu khi mới lập quốc, đất nước còn đang trong giai đoạn tái thiết, sau đó là nội chính xáo trộn, ba năm thiên tai... Cuộc sống khan hiếm vật tư không cần phải nói thêm, điều tệ nhất là lệnh cấm vận công nghệ quốc tế đối với Hoa quốc, không biết đã chịu bao nhiêu ánh mắt khinh miệt.

Cũng may Hoa quốc là một dân tộc đã trải qua mấy ngàn năm, cứng cỏi bất khuất trong xương cốt tuyệt đối là số một số hai thế giới, ngay cả trong hoàn cảnh khó khăn này, các bậc tiền bối vẫn cắn răng tự nghiên cứu, vượt qua lệnh cấm vận công nghệ, trong vòng vài thập kỷ ngắn ngủi, giúp Hoa quốc khôi phục một phần quyền phát ngôn trên quốc tế.

Nhưng mặc dù như vậy, hiện nay khoa học kỹ thuật của Hoa quốc vẫn lạc hậu hơn nước ngoài rất nhiều năm.

Nhưng mà bây giờ tình hình đã khác, tài liệu công nghệ Tân Thế Giới mà Phương Tử Dương cung cấp đã được chọn để hợp tác với chính phủ, chính phủ cũng nhìn thấy hy vọng Hoa quốc nhanh chóng trỗi dậy.

Mà cuộc thi khoa học kỹ thuật quốc tế chính là một cơ hội tốt nhất hiện nay.

"Cuộc thi khoa học kỹ thuật quốc tế là một cuộc thi mới do Liên Hợp Quốc tổ chức cách đây mười ba năm, có thể sánh ngang với thế vận hội Olympic. Như tên gọi của nó, nội dung chính của cuộc thi này là về khoa học kỹ thuật..."

"Cuộc thi diễn ra theo hình thức đoàn đội, đến lúc đó mỗi quốc gia tham gia sẽ cử một đội, trong đó sáu thành viên chính phải dưới 30 tuổi, trợ thủ dự bị phải dưới 40 tuổi..."

"Trong suốt cuộc thi, ngoại trừ vòng thi kỹ thuật internet đầu tiên, các vòng tiếp theo sẽ theo chủ đề và mỗi đội phải đưa ra một thành quả khoa học kỹ thuật..."

***

Nói một cách đơn giản, đây thực chất là một thế vận hội mang tính khoa học kỹ thuật, so tài và triển lãm công nghệ quốc gia.

Trong thời đại hiện nay, khoa học kỹ thuật chính là vũ khí tư bản thứ hai của một quốc gia, khoa học kỹ thuật là một hình thức thể hiện sức mạnh khác của quốc gia. Ai sở hữu khoa học kỹ thuật tiên tiến, người đó sẽ có tiếng nói lớn hơn trên quốc tế.

Mỗi quốc gia đều có thể tham gia cuộc thi này, nhưng việc có thể đi đến chiến thắng cuối cùng hay không thì không thể đoán trước. Ví dụ như lần trước của Hoa quốc, chủ yếu là đến để chạy phụ họa, thua lỗ ê chề không thể tả.

Nhưng mà lần này, chính phủ hạ quyết tâm phải thể hiện thật tốt trong cuộc thi này.

***

"Lúc trước bởi vì là lần thứ nhất thi đấu, nhiều sắp xếp còn thiếu sót, quốc gia chúng ta bị loại ngay ở vòng hai, nên trong nước gần như không có ai quảng bá... Lúc đó hệ thống thông tin mạng cũng chưa phát triển như bây giờ, nên không nhiều người biết về cuộc thi này."

"Nhưng mà lần này Liên Hợp Quốc có kế hoạch mở rộng tầm ảnh hưởng của cuộc thi, đến lúc đó sẽ phát sóng trực tiếp trên toàn cầu..."

"Nếu quốc gia đạt giải nhất sẽ được tổ chức triển lãm công nghệ, đây sẽ là một thế vận hội công nghệ khác."

Cho nên nói, không cần nhiều lời nữa, đây là một cuộc thi mà cả thế giới sẽ biết đến, nếu Hoa quốc không đạt được thành tích nào, có thể tưởng tượng được hình tượng quốc tế sau này sẽ như thế nào, cũng như sự tự tin của người dân sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.

Những năm gần đây Hoa quốc sở dĩ bay lên nhanh chóng như thế, cũng có quan hệ với thế vận hội Olympic trước đó, bởi vậy có thể thấy được, phía sau hoạt động mang tính quốc tế này có bao nhiêu chỗ tốt ẩn giấu.

Lần này thực sự không phải là Hoa quốc muốn nổi bật, mà là bắt buộc phải dốc toàn lực để đạt được thành tích!

"Thực ra cuộc thi máy tính Hồng Mông trong nước cũng là để tuyển chọn nhân tài cho đoàn đội khi đó..."

"Bạn học Phương, chúng tôi nghe anh trai cậu nói cậu đã đóng góp rất lớn trong việc nghiên cứu chip nhận dạng, cậu cũng luôn nghiên cứu tài liệu mà ông ngoại để lại. Trình độ của cậu hiện nay chắc chắn không thua kém anh trai cậu. Vì vậy... chúng tôi chân thành mời cậu, hy vọng cậu có thể cùng anh trai tham gia đoàn đội, làm thành viên chủ lực."

"Bởi vì sản phẩm khoa học kỹ thuật tham gia cuộc thi chủ yếu dựa trên những tài liệu nghiên cứu đó, sự tham gia của cậu rất quan trọng."

"Cuộc thi sẽ diễn ra vào cuối năm sau, nếu cậu đồng ý, tháng sau cậu cần vào căn cứ để tiến hành huấn luyện và nghiên cứu phong bế, chuẩn bị cho cuộc thi..."

Người viên chức trung niên đeo kính vô cùng chân thành, lần này Hoa quốc phải đạt được thứ hạng trong top ba tại cuộc thi khoa học kỹ thuật quốc tế, nếu không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.

Phương Tử Dương nghe xong không lập tức trả lời, mà nhanh chóng suy nghĩ.

Trong lòng cậu tất nhiên nghiêng về phía chấp nhận lời mời của quốc gia, vì quốc gia cần cậu, mà cậu cũng cần sự bảo vệ của quốc gia, đôi bên hợp tác là điều cần thiết.

Chỉ có điều cậu đang suy nghĩ nếu chấp nhận lời mời này, thì kế hoạch trước đó của cậu sẽ cần phải điều chỉnh.

Kiếp trước cậu chết quá sớm, lại không nổi bật trong cuộc thi máy tính Hồng Mông, nên không biết đến cuộc thi khoa học kỹ thuật quốc tế này. Phải nói rằng lợi ích của cuộc thi này thực sự rất lớn, nhược điểm duy nhất là nếu tham gia huấn luyện và chuẩn bị phong bế, chẳng phải cậu sẽ có cả một năm trời không thể liên lạc với thế giới bên ngoài sao?

Như vậy sẽ làm gián đoạn nhiều việc của cậu, hơn một năm có thể thay đổi nhiều thứ, nếu cậu bỏ mặc Nghiêm Đồng trong một năm, khó đảm bảo sẽ không ảnh hưởng đến khống chế đại cục của cậu.

Một lúc sau.

Phương Tử Dương quyết định, "Tôi có thể đồng ý lời mời, nhưng tôi có một điều kiện, tôi cần được liên lạc với thế giới bên ngoài và tự do di chuyển bất cứ lúc nào."

"Cái này tôi cần báo cáo một chút, cậu còn yêu cầu gì khác không?" Viên chức trung niên đeo kính tỏ vẻ hòa nhã, cũng không ngoài ý muốn.

"Không có."

Phương Tử Dương lắc đầu, cười nói: "Nếu điều này không thể, thì tôi có thể làm công tác hướng dẫn kỹ thuật trước cuộc thi, không nhất thiết phải tham gia. Dù thế nào, tôi cũng sẽ nỗ lực hết mình để đóng góp cho quốc gia trong khả năng của mình."

Mặc dù tham gia trực tiếp có thể hiệu quả hơn, nhưng không có cậu, có những tài liệu đó và anh trai cậu, muốn lấy được thành tích cũng không khó khăn.

"Được."

Viên chức trung niên lộ ra nụ cười vui mừng.

***

Ba ngày sau.

Ngoài dự liệu, lại trong dự liệu, phía chính phủ đã đồng ý cho cậu giữ liên lạc với thế giới bên ngoài và tự do di chuyển trong thời gian huấn luyện.

Phương Tử Dương nhận được tin này, trong lòng vô cùng hảo cảm với chính phủ.

Đừng nhìn cậu đưa ra yêu cầu này nghe có vẻ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng trên thực tế liên quan phi thường nghiêm trọng, bởi vì điều này đại biểu cậu có khả năng đem bí mật trong huấn luyện tiết lộ.

Dù sao thời gian thi đấu chỉ có hai ba tháng, khoa học kỹ thuật không thể sáng chế ngay tại chỗ mà phải chuẩn bị từ trước, nếu sản phẩm nghiên cứu bị tiết lộ trước cuộc thi, thất bại là điều chắc chắn. Công tác bảo mật là việc vô cùng quan trọng.

Cho nên yêu cầu của cậu, kỳ thật có chút quá đáng.

Nhưng quốc gia cuối cùng vẫn chọn tin tưởng cậu, Phương Tử Dương nói không cảm động là giả.

Cậu rất rõ quốc gia chắc chắn biết một số hành động trong bóng tối của cậu, vì tài liệu của anh trai cậu là do cậu cung cấp, quốc gia không thể không chú ý đến cậu, cậu không thể hoàn toàn che giấu mọi hành động của mình bởi vì chuyện đời trước mà làm ra đủ loại hành vi, quốc gia nhất định sẽ có nhiều nghi vấn về cậu.

Nhưng dù vậy, quốc gia vẫn chọn trao cho cậu sự tự do. Sự tin tưởng này thực sự rất quý giá.

Nếu đã quyết định tiếp nhận lời mời của quốc gia, như vậy phải thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi căn cứ huấn luyện.

Thời gian không còn nhiều, tuy rằng đến lúc đó cậu có thể liên lạc với bên ngoài, nhưng vẫn không tiện như bây giờ, nhiều việc cần được sắp xếp trước.

Chẳng hạn như quản lý của công ty chế dược Sanh Đông.

Chẳng hạn như tài nguyên giới giải trí bên phía cậu nhỏ của cậu.

Và chẳng hạn như khi nào để cho Tạ Văn Húc biết rằng mình đã bị đội nón xanh...

Công ty chế dược Sanh Đông có Chu Tuấn và Triệu Cảnh Ngọc, cậu có thể yên tâm buông tay.

Chỉ là những việc sau đó, cần phải tìm một người đáng tin cậy để điều hành.

Cuối cùng Phương Tử Dương nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có Tạ Tranh là phù hợp nhất. Một khi đã quyết định cùng Tạ Tranh ở bên nhau, thì cậu không thể giấu giếm đối phương điều gì, ngoài việc không muốn nói về kiếp trước, cậu có thể tiết lộ kế hoạch liên quan đến đám người Nghiêm Đồng.

Nếu Tạ Tranh đã nói có thể chấp nhận mặt tối của cậu, vậy thì việc cậu giấu giếm cũng không còn ý nghĩa.

Mặc dù Tạ Tranh đã sớm nhận ra sự căm hận của cậu đối với đám người Nghiêm Đồng, nhưng giờ phút này nghe được kế hoạch của Phương Tử Dương, vẫn bị chấn động một chút.

Nguyên nhân không gì khác, chỉ vì kế hoạch của Phương Tử Dương không chỉ tàn nhẫn mà còn chu đáo chặt chẽ đến mức khiến người ta kinh hãi, từng bước đều được sắp xếp cẩn thận, giống như một tấm lưới lớn dày đặc, thật sự giống như một đại BOSS nhân vật phản diện.

"Có sao? Sợ rồi? Hối hận rồi à?"

Phương Tử Dương nói xong, mỉm cười nhìn Tạ Tranh.

Nhưng mà thực ra trong lòng cậu cũng không hề bình tĩnh như vẻ ngoài. Cậu đối xử với Nghiêm Đồng và những người khác hoàn toàn theo cách "gậy ông đập lưng ông," nếu ai không biết nội tình, chắc chắn sẽ nghĩ cậu thật độc ác.

Cậu vốn dĩ không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, nhưng bây giờ cậu lại có những thứ để bận tâm và lo lắng.

Tạ Tranh tuy ngây thơ, nhưng không phải là chậm chạp, làm sao không nhìn ra sự khẩn trương và thấp thỏm của cậu.

Thực ra, nhìn thấy Phương Tử Dương phản ứng như vậy, trong lòng Tạ Tranh lại cảm thấy rất vui. Bởi vì trong ấn tượng của anh, Phương Tử Dương vĩnh viễn đều lạnh nhạt và kiên cường, kiên cường đến mức dường như căn bản không cần bất cứ ai.

Nhưng bây giờ cậu thanh niên này lại bắt đầu học cách dựa vào anh.

"Nếu bọn họ đã từng làm tổn thương em, anh sẽ tàn nhẫn hơn cả em."

Sắc mặt lạnh lùng của Tạ Tranh lộ ra ôn nhu, giọng nói nghiêm túc lại kiên định.

Không có nhiều lời hứa hẹn hay lời nói thừa thãi.

Nhưng Phương Tử Dương lại cảm thấy yên tâm từ câu nói đó, bởi vì kiếp trước người đàn ông này đã làm được, lúc đó chỉ là bởi vì bọn họ từng có trách nhiệm quan hệ một đêm.

Cậu tin, Tạ Tranh đã nói sẽ thay đổi vì cậu.

Trong lòng Phương Tử Dương ấm áp không chịu nổi, cậu không biết phải nói gì, ngoài việc hôn anh không biết còn có cái gì mới có thể biểu đạt cảm xúc của mình.

"Ưm ưm"

Tạ Tranh không hề chuẩn bị bị tấn công.

Cậu thanh niên lớn mật lại thẳng thắn nhào tới, hai tay ôm lấy cổ anh, vùi ở trong lòng anh như một chú chó con, gặm nhẹ.

Tai của Tạ Tranh đỏ ửng, nhưng anh không nỡ đẩy ra, vui vẻ ôm chặt người yêu nhỏ của mình, phối hợp.

Là một bạn trai hoàn hảo, người yêu nhỏ thích làm nũng muốn hôn nhẹ sao có thể không thỏa mãn chứ?

Môi lưỡi quấn quýt, bầu không khí ấm áp mập mờ.

Khi nụ hôn kết thúc, Phương Tử Dương cảm thấy có chút khô nóng, thở hồng hộc, hai mắt ẩm ướt nhuận nhuận mang theo mị sắc, cơ thể trẻ tuổi thực sự không nhịn được trêu chọc.

Tạ Tranh cũng không khá hơn chút nào, lão xử nam vạn năm một khi mở lòng thì cũng chẳng khác gì củi khô gặp lửa mạnh.

Nhưng cuối cùng Tạ Tranh vẫn nhẫn nhịn, ôm chặt người yêu nhỏ của mình vào trong ngực, không cho người yêu nhỏ lộn xộn.

"Nghe lời, đợi thêm chút nữa."

Người yêu nhỏ mới mười tám tuổi, thân thể non nớt như vậy tuy rằng ăn ngon, nhưng một khi đã bắt đầu, anh chắc chắn sẽ không khống chế không được đem người lật qua lật lại, lúc đó sẽ làm cậu bị thương, đợi thêm chút nữa sẽ tốt hơn.

Cẩn thận từng li từng tí giống như che chở bảo bối.

Tuy rằng Phương Tử Dương rất muốn tiến xa hơn, nhưng cảm giác được quan tâm khiến cậu vui vẻ, vui vì được người khác coi trọng.

"Tạ Tranh, em phát hiện em ngày càng thích anh hơn..."

Hai mắt cong cong.

Phương Tử Dương rúc vào lòng Tạ Tranh, yêu thích hơi thở yên bình từ người đàn ông.

Tai của Tạ Tranh đỏ ửng.

"Ừ, anh biết."

Xem đi, cậu thanh niên của anh lại bắt đầu làm nũng rồi, thật là không còn cách nào khác.

Sau khi sắp xếp xong mọi chuyện trong tay, Phương Tử Dương chuẩn bị hành lý để đến báo cáo tại căn cứ huấn luyện.

Bởi vì Đường Huân cũng phải đi, cho nên Phương Tử Dương không có thấp thỏm bất an về việc đến căn cứ, bây giờ cậu có anh trai, đặc biệt trâu bò đặc biệt hào hứng!

Tất cả nhu yếu phẩm trong căn cứ huấn luyện đều có sẵn, hành lý cần mang theo thật ra không nhiều.

Nhưng cuối cùng Phương Tử Dương và Đường Huân vẫn mang theo hai vali, nguyên nhân dĩ nhiên là do dì Phương đáng yêu.

Dì Phương nghe nói bọn họ phải đi tập huấn một thời gian dài, trong lòng rất xót xa. Dù biết rằng sẽ không thiếu vật tư sinh hoạt, nhưng dì Phương vẫn vội vã làm không ít đồ ăn vặt như thịt khô, bánh quy, bánh ngọt và các loại đồ ăn vặt nhỏ khác, coi hai người họ như những đứa trẻ đi dã ngoại.

Phương Tử Dương dở khóc dở cười, nhưng cũng không từ chối ý tốt của dì Phương, rất nể tình mang theo một vali đầy đồ ăn vặt. Đường Huân cũng vậy, làm cho dì Phương đặc biệt vui vẻ.

***

Căn cứ huấn luyện của đoàn đội thi đấu nằm ở ngoại ô Kinh thị, rất gần.

Diện tích của căn cứ huấn luyện không nhỏ, trang thiết bị và dụng cụ thí nghiệm rất hoàn thiện, nghe nói trước đây đây là một căn cứ nghiên cứu, lần này được đặc biệt trưng dụng để sử dụng cho đoàn đội thi đấu.

Lúc hai anh em Phương Tử Dương đến nơi, trong căn cứ đã có không ít người, một nhóm người vui vẻ chào hỏi nhau.

Vòng tròn kỹ thuật kỳ thật cũng không lớn, càng lên cao thì càng nhỏ, nên đa số mọi người ít nhiều đều quen biết nhau. Tất nhiên, ngoại trừ sự tồn tại của một lực lượng mới nổi như Phương Tử Dương.

Thấy Phương Tử Dương và Đường Huân xuất hiện.

Khung cảnh sôi nổi vừa rồi như bị nhấn nút tạm dừng, đột nhiên trở nên im lặng, không khí có chút quái dị.

Vốn Phương Tử Dương còn muốn nhiệt tình chào hỏi mọi người, nhưng hiện tại tình cảnh này hiển nhiên là không thích hợp lắm.

Nếu cậu không cảm nhận sai... dường như mọi người không mấy hoan nghênh cậu.

Sau vài giây im lặng ngắn ngủi, phía bên kia đã bắt đầu có tiếng xì xào trò chuyện.

Tuy rằng khoảng cách có chút xa nghe không rõ, nhưng Phương Tử Dương lại biết đọc khẩu hình!

Kiếp trước bên cạnh cậu không có ai giúp đỡ, hầu như làm gì cũng chỉ có thể dựa vào bản thân, các kỹ năng như theo dõi, điều tra cậu đều đã luyện qua, cả đọc khẩu hình cũng biết chút ít.

Những người bên kia đâu biết cậu lại có kỹ năng đọc khẩu hình hiếm hoi như vậy, ỷ vào thanh âm nhỏ, nói đến thập phần không kiêng nể gì: "Ê, cậu ấy thực sự đến rồi, trước đây tôi nghe nói đoàn đội muốn mời Phương Tử Dương còn tưởng là chuyện đùa..."

"Không chỉ mời, mà nghe nói còn mời làm thành viên chủ lực."

"Tại sao lại mời Phương Tử Dương? Mặc dù điểm thi đại học của cậu ấy rất cao, nghe nói IQ cũng rất cao, nhưng cậu ấy chỉ là một học bá, chưa từng tham gia nghiên cứu khoa học, cậu ấy đến chẳng phải là để phá hoại hay sao? Ngay cả đủ điều kiện làm trợ lý cũng không đạt nữa là."

"Có phải vì Đường Huân không? Cuộc thi này sẽ được phát sóng trực tiếp trên toàn thế giới, nghe nói quốc gia chúng ta đã chuẩn bị đầy đủ, chắc chắn sẽ giành được top 3... Đường Huân rất yêu thương em trai, chẳng phải sẽ nghĩ cách sao. Dù gì cũng nghe nói lần này không thể thiếu Đường Huân. Đường Huân đã là người được chỉ định trước."

"Không thể nào, nhân phẩm Đường Huân rất tốt, không phải là người thiên vị. Hơn nữa cuộc thi này lần rất quan trọng, quốc gia làm sao dám lơ là làm loại chuyện này. Chắc chắn Phương Tử Dương phải có bản lĩnh đặc thù gì đó mới được chọn, chỉ là mọi người chưa biết thôi."

"Dù có bản lĩnh gì đi nữa thì sao? Ở đây ai mà chẳng có bản lĩnh? Trước đây chưa từng nghe nói Phương Tử Dương có bất kỳ thành tựu nào trong nghiên cứu khoa học..."

"Được rồi, các cậu đừng nói nữa. Bàn luận sau lưng người khác không thấy phiền à, người ta có tài hay không thì cứ xem tiếp không phải sẽ rõ sao? Dù có thật là đi cửa sau thì cũng là người ta may mắn, có một người anh giỏi thì ghen tị cũng chẳng ích gì."

"Cậu..."

Phương Tử Dương chỉ nhìn vài phút, đại khái hiểu vì sao những người này vừa thấy cậu đã có phản ứng lạ lùng như vậy.

Hóa ra là không phục cậu.

Thực ra cũng không khó hiểu, cậu thực sự là một lực lượng mới nổi, cậu chưa bao giờ xuất hiện trong giới nghiên cứu khoa học, đóng góp của cậu cho chip nhận dạng chưa được công bố, hình tượng trước đây của cậu lại là một kẻ ăn chơi, dù sau này có nói là giả vờ giả heo ăn thịt hổ, nhưng trong mắt mọi người cậu cũng chỉ là một học bá mà thôi.

Mà cuộc thi khoa học kỹ thuật lần này rất quan trọng, lại đại diện cho quốc gia xuất hiện trước toàn thế giới, mang lại vinh dự lớn lao.

Một kẻ nhìn như phế vật như cậu lọt vào đây, mọi người không nghi ngờ mới là lạ.

Nhưng chuyện này cũng dễ giải quyết, sắp tới cậu có rất nhiều cơ hội để chứng minh bản thân.

Cho nên Phương Tử Dương không hề tức giận, còn tâm lý rất thoải mái, kéo áo Đường Huân, ra vẻ tức giận hô lên, "Anh, bọn họ không coi trọng em, em muốn chống nạnh tức giận đây!"

Đường Huân rất nể tình phối hợp, cưng chiều xoa đầu em trai, "Vậy em chờ một chút, anh phải chụp lại vẻ mặt này của em, lát nữa gửi cho boss xem."

"Vậy anh phải chụp đẹp một chút, em có gánh nặng thần tượng đấy."

Phương Tử Dương cười híp mắt, thật sự là đặc biệt thích làm nũng với anh trai. Đời này, ở tuổi mười tám, cậu cũng có thể ỷ sủng mà kiêu.

Hai anh em không để ý đến phản ứng vừa rồi của mọi người.

Mọi người dường như có chút bài xích với Phương Tử Dương, sau khi Đường Huân đơn giản chào hỏi mọi người, y dẫn Phương Tử Dương ngồi vào góc yên tĩnh hơn.

Y không nỡ để em trai mình chịu ấm ức.

Mọi người thấy thái độ bảo vệ của Đường Huân như thế, cũng không dám tỏ thái độ quá rõ ràng, rất nhanh chóng ngưng bàn luận.

Sau đó, khoảng mười phút nữa, tất cả những người được mời đã đến đủ, lão giáo sư phụ trách huấn luyện và chuẩn bị cho cuộc thi lần này mới ra nói chuyện.

Sau đó là phân nhóm.

Đúng vậy, chính là phân nhóm.

Mặc dù hiện tại tất cả những người có mặt đã được xác định sẽ tham gia cuộc thi, nhưng vẫn còn phân biệt giữa đội viên chính thức và đội viên dự bị, điều này cần thông qua một cuộc kiểm tra mới có thể xác định.

Cuối cùng là trở thành đội viên chính thức thi đấu trực tiếp, hay là làm dự bị thay thế, toàn bộ phải xem thực lực cá nhân. Cho nên trước đó những gì mọi người thảo luận về việc Phương Tử Dương đi cửa sau hoàn toàn không có cơ sở.

"Tất nhiên, bởi vì trận đấu là do đoàn đội tiến hành, năng lực cá nhân mạnh mẽ không thể cũng đại diện cho tất cả, sự phối hợp của đoàn đội cũng rất quan trọng. Cho nên bây giờ cho các bạn một giờ để suy nghĩ, các bạn có thể tự do tổ hợp đội, sau đó tham gia kiểm tra... đội thắng cuộc sẽ là đội viên chính thức, đội thua sẽ là dự bị thay thế."

"Đội viên chủ lực được mời hiện tại tổng cộng có 13 người, ngoại trừ Đường Huân không cần tham gia kiểm tra, 6 người còn lại chia thành hai đội."

"Trợ thủ đội viên tổng cộng có 40 người, cũng sẽ chia nhóm thành hai đội. Được rồi, mọi người trước hết hãy làm quen với nhau, tự mình lựa chọn..."

Lão giáo sư tươi cười hòa ái nói xong quy tắc, rồi trực tiếp rời đi, để lại không gian cho mọi người.

Những quy tắc này mọi người đã hiểu rõ từ trước khi đến, cho nên tiếp nhận rất nhanh.

Tất cả mọi người đều biết đội viên chính thức và đội viên dự bị khác nhau rất lớn, càng biết rõ tầm quan trọng của đội viên, bởi vậy chờ lão giáo sư vừa đi, mọi người lập tức rống lên bắt đầu thảo luận, đứng thành hàng và kéo người.

Bởi vì trong giới kỹ thuật, mọi người đều đã ít nhiều hiểu về nhau, nên tự nhiên biết ai giỏi hơn, ai dễ hòa đồng hơn, ai có trình độ như thế nào.

Dù là tính cách ngưỡng mộ người giỏi hay là vì lợi ích, mọi người tất nhiên đều muốn cùng nhóm với những người giỏi nhất.

Tạm thời không cần bàn về tình hình hỗn loạn bên phía nhóm trợ thủ.

Bên phía đội viên chủ lực vì số lượng ít, nên việc phân chia dễ dàng hơn. Tuy nhiên, điều này chỉ đúng nếu không có ngoại lệ là Phương Tử Dương.

Vì không ai rõ Phương Tử Dương có bao nhiêu năng lực, mà từ đủ loại điều kiện bề ngoài mà xem, cậu chắc chắn là một kẻ cản trở, nên mọi người đều không muốn cùng nhóm với cậu.

Nhất là khi một cô gái tên là Kim Ngọc tỏ vẻ không muốn ở cùng một tổ với cậu, tình hình càng trở nên căng thẳng.

Kim Ngọc tỏ ra cao ngạo và khinh thường, nói chuyện không chút khách khí: "Dù sao tôi cũng nói trước, tôi tuyệt đối không muốn cùng nhóm với kẻ cản trở như cậu ta."

Kim gia cũng giống như Lục gia, đều là thế gia nghiên cứu khoa học. Tuy nhiên, khác với Lục gia đang thiếu con cháu, Kim gia lại có con nối dõi phong phú, bởi vậy người kế thừa rất mạnh, danh tiếng trong giới nghiên cứu khoa học lớn hơn nhiều so với Lục gia.

Kim Ngọc là người có thiên phú và chỉ số thông minh cao nhất thế hệ này của Kim gia. Mặc dù không thể sánh bằng yêu nghiệt như Đường Huân, nhưng cô cũng được coi là thiên tài trong giới nghiên cứu khoa học, hiện mới 23 tuổi đã giành được nhiều giải thưởng trong nước và quốc tế, là một trong những người trẻ tuổi xuất sắc nhất.

Bởi vậy khi Kim Ngọc biểu thị rõ ràng không muốn cùng nhóm với Phương Tử Dương, những người còn lại chưa kịp bàn bạc cách lập nhóm lập tức biến sắc.

Ngoài hai người có năng lực không kém Kim Ngọc, những người còn lại đều nhanh chóng chạy về phía Kim Ngọc, rõ ràng là đang tranh giành vị trí trong đội của cô.

Đùa gì chứ, lần này là cuộc thi đại diện cho quốc gia trước toàn thế giới, ai mà muốn làm đội viên dự bị thay thế chứ!

Phương Tử Dương:...

Phương Tử Dương: Lũ ngốc không có mắt này, dám ghét bỏ một đại lão siêu cấp như cậu!

____________

Tác giả có lời muốn nói:

Phương Tử Dương: Tôi muốn ngồi vẽ xoắn ốc nguyền rủa đám người không có mắt này!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play