Trực tiếp tạo ra một thủ khoa kỳ thi đại học toàn quốc, trường trung học Nhất Trung còn tổ chức hội thảo, các giáo sư từ Thanh Đại và Nam Đại cũng sẽ đến tham dự.
Hiện tại, Nghiêm Đồng rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Hắn ta thật sự không muốn tham gia cái hội thảo đó, điều này không phải là phô trương, mà là như lên pháp trường. Đặc biệt là lúc đó phải đối phó với hai giáo sư danh tiếng đặc biệt đến từ hai trường đại học hàng đầu.
Mặc dù Nghiêm Đồng luôn tự tin, nhưng hắn ta cũng biết rõ giới hạn của mình. Nếu bảo hắn ta kết bạn thì được, nhưng ở cùng với những giáo sư tri thức này, thì giống như sống trong địa ngục.
Nghiêm Đồng không thể nói hết nỗi khổ trong lòng, nhưng cũng không thể từ chối.
Phương Ngạn Đông trở về nghe tin này cũng đứng không vững, ngồi phịch xuống sô pha, đầu óc trống rỗng trong giây lát. Thông minh như hắn, bây giờ cũng không còn giữ bình tĩnh nổi.
Nhưng đến nước này rồi, có như thế nào thì cũng phải đi đến cùng.
"Đi đi, hội thảo này không thể từ chối. Tôi sẽ bảo bộ trưởng Tôn mang bài thi của Lưu Phi đến, cậu chuẩn bị bản thảo kỹ trước khi phát biểu, đến lúc đó tùy cơ ứng biến mà lừa cho qua..." Phương Ngạn Đông trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng nói.
Nghiêm Đồng có chút không yên tâm, vẻ mặt do dự.
Phương Khiêm Hạo cũng rất lo lắng, "Ba, có được không? Đó là giáo sư của Thanh Đại và Nam Đại đó..."
Giáo sư của các trường danh tiếng dễ lừa gạt vậy sao?
"Nếu không thì làm gì được nữa?" Phương Ngạn Đông lạnh lùng, "Đến nước này, chỉ có thể liều mà làm thôi, dù sao Lưu Phi cũng không phải học sinh của trung học Nhất Trung, không thể đến hội thảo, không thể phát hiện ngay tại chỗ được?"
Thật sự là đúng như vậy, nói thì nói vậy.
Nhưng mà... Nghiêm Đồng và Phương Khiêm Hạo đều cảm thấy có dự cảm không tốt.
Nhưng bây giờ ngoài việc làm liều thì cũng không còn cách nào khác, hội thảo của trường không muốn đi cũng phải đi, danh hiệu thủ khoa kỳ thi đại học không muốn nhận cũng phải nhận.
Nghiêm Đồng không còn cách nào. Chỉ có thể về phòng chuẩn bị bài phát biểu.
Sau khi hai người rời đi, Phương Ngạn Đông ngồi trong phòng khách biệt thự suy nghĩ rất lâu, vẻ mặt thay đổi liên tục, cuối cùng giống như đã hạ quyết tâm.
Hắn rời khỏi phòng khách, đi ra sau vườn gọi điện cho Tôn Trí, "Alô, Tôn Trí. Nghe tôi nói đây, việc đổi điểm có thể sẽ gặp phải vấn đề. Nếu thực sự xảy ra chuyện, ông tích cực phối hợp điều tra, nhận tội..."
"Gì cơ? Phương tổng đang nói gì vậy? Anh muốn tôi gánh hết mọi chuyện à?!"
"Không phải. Dù có bảo ông gánh hết ông cũng không gánh nổi. Ông đẩy trách nhiệm sang cho Phương Khiêm Hạo, chuyện này vốn do cậu ta gây ra, nếu không phải cậu ta khăng khăng, tôi cũng không can thiệp vào chuyện của Nghiêm Đồng. Cậu ta là chủ mưu, ông chỉ là tòng phạm... Tôi sẽ cho ông một khoản tiền, đủ để ông sống thoải mái sau khi ra tù, tôi cũng sẽ chăm lo cho vợ con của ông."
"Phương Ngạn Đông, đó là con ruột của anh. Anh thật sự nhẫn tâm sao?"
"Một đứa con của đồ đê tiện, một kẻ ngu ngốc, nếu không có hai mẹ con bọn họ, tôi có ra nông nỗi này không? Mang họa vào nhà, nuôi ong tay áo, cứ tiếp tục thế này tôi sớm muộn gì cũng bị kẻ ngu ngốc này hại chết."
Giọng Phương Ngạn Đông đầy căm hận, "Bộ trưởng Tôn, ông nghĩ kỹ đi. Nếu ông khai ra tôi, cả hai chúng ta đều xong, sau khi ra tù, ông sẽ đối mặt với điều gì?"
Đối mặt với điều gì?
Tất nhiên là sự nghèo đói cùng cực.
Nếu Phương Ngạn Đông không bị liên lụy, ông ta còn có thể nhận được một khoản tiền bịt miệng.
Một lúc sau.
Đầu dây bên kia mới truyền đến giọng nói chán nản của Tôn Trí, "Được..."
Vì không thể từ chối, hội thảo của thủ khoa kỳ thi đại học ở trung học Nhất Trung đã diễn ra rất suôn sẻ.
Nhất Trung luôn tự xưng là trường trung học tốt nhất ở Giang Thị, nhưng vị thế này vẫn luôn dao động, danh hiệu tốt nhất có sự cạnh tranh rất khốc liệt.
Để tranh danh hiệu tốt nhất, mỗi trường đều nỗ lực hết mình.
Trước đây, trường trung học Nhất Trung không phải chưa từng có thủ khoa kỳ thi đại học, nhưng phần lớn là ở cấp tỉnh. Dù Giang Thị là thành phố cận trung tâm, nhưng so với các thành phố trung tâm thực sự, vẫn còn thiếu nhiều nguồn lực, trước đây vị trí thủ khoa toàn quốc Nhất Trung không có được.
Nhưng hiệu trưởng của Nhất Trung không ngờ kỳ thi đại học lần này trường lại có một con hắc mã.
Phải biết rằng đề thi đại học năm nay khó hơn nhiều so với các năm trước, trong khi các học sinh khác thi không đạt kỳ vọng, trường của bọn họ lại có một thủ khoa toàn quốc với 744 điểm, niềm vui này chẳng khác nào như bánh từ trên trời rơi xuống!
Mặc dù cuối cùng phát hiện người đó là Nghiêm Đồng, người từng khiến trường học rơi vào dư luận lùm xùm, tâm trạng có chút phức tạp, nhưng cuối cùng niềm vui đã lấn át sự bất mãn trước đó. Dù sao danh hiệu thủ khoa kỳ thi đại học toàn quốc, Nhất Trung cũng đã lấy lại được thể diện.
Vì vậy, khi trường học nhận được điện thoại từ hai giáo sư Thanh Đại và Nam Đại hỏi về "Lưu Phi". Hiệu trưởng quyết định rất dứt khoát, tổ chức hội thảo cho Nghiêm Đồng!
Ngày diễn ra hội thảo, ngoài sự tham gia của học sinh trong trường, hiệu trưởng còn mời cả lãnh đạo các trường khác và một số phóng viên của các kênh tin tức, nhằm đảm bảo trường trung học Nhất Trung năm nay có thể gây tiếng vang lớn.
Phương Tử Dương nghe tin trường trung học Nhất Trung tổ chức hội thảo, cười ở nhà.
Cậu còn đang nghĩ làm thế nào để gây bất ngờ cho Nghiêm Đồng, không ngờ trung học Nhất Trung lại tạo cơ hội cho cậu. Mặc dù trước đây trường học đã xử lý không công bằng vụ video hot search vì có Phương Ngạn Đông bày mưu tính kế, nhưng lần này làm rất tốt!
Cơ hội tốt như vậy, sao cậu có thể bỏ lỡ?
Mặc dù trong lớp không ai thông báo cho cậu, nhưng không có nghĩa cậu không thể chủ động trở về trường, dù sao thì cậu cũng là học sinh của trung học Nhất Trung, tốt nghiệp rồi chẳng lẽ không thể về thăm trường cũ sao? Không thể tham gia hội thảo của thủ khoa kỳ thi đại học cùng niên khóa?
Tóm lại.
Ngày diễn ra hội thảo, Phương Tử Dương xuất hiện rất cao ngạo ở trung học Nhất Trung.
Giáo viên và học sinh của trường khi nhìn thấy cậu, không cần nói cũng biết biểu cảm phức tạp như thế nào.
Ban đầu họn họ nên cảm thông cho Phương Tử Dương, nhưng tính cách của cậu quá mạnh mẽ, trong buổi livestream khiến hình ảnh trường bị ảnh hưởng rất nhiều.
Cho đến bây giờ, khi nhắc đến chuyện trước đây, mọi người đều khinh thường trường trung học Nhất Trung, nói rằng trường học chứa chấp những kẻ không tốt, cho rằng học sinh không đoàn kết... Dù sao cũng khiến mọi người xấu hổ khi nói mình là học sinh của Nhất Trung.
Vì vậy, dù biết rõ tình cảnh của Phương Tử Dương, nhưng giáo viên và học sinh trong trường vẫn rất trách móc cậu ở trong lòng, không thể nở nụ cười.
Mọi người thấy Phương Tử Dương xuất hiện, liền bắt đầu thì thầm chỉ trỏ.
Nhưng Phương Tử Dương không để ý đến điều đó.
Kiếp trước cậu bị người ta chỉ trỏ còn ít sao? Ra ngoài bị ném đồ là chuyện bình thường. Dù là kiếp trước hay kiếp này, mối quan hệ của cậu với giáo viên và học sinh Nhất Trung đều không tốt, suốt ba năm trung học, cậu phải chịu đựng không ít lời đàm tiếu.
Mặc dù trường trung học Nhất Trung có thành tích học tập hàng đầu ở Giang Thị, nhưng về mặt giáo dục phẩm chất học sinh thì kém xa.
Giáo viên và học sinh trong trường nhìn thấy Phương Tử Dương thì đều đứng từ xa nhìn bằng biểu cảm vi diệu, cũng không đến chào hỏi.
Nhưng các phóng viên đến đây hôm nay lại khác, thấy Phương Tử Dương như thấy thần tài, ánh mắt ai nấy đều sáng rực.
Mặc dù miêu tả có hơi phóng đại, nhưng đó là sự thật!
Tên tuổi của Phương Tử Dương hiện nay quá nổi tiếng, đặc biệt là điểm thi đại học của cậu lần này rất tốt, 712 điểm, điều này ngoài dự đoán của mọi người.
Không phải là phế vật học kém sao? 712 điểm cũng gọi là học kém? Đùa chắc.
Thực ra, hôm nay các phóng viên đến đây, ngoài việc phỏng vấn thủ khoa kỳ thi đại học, còn là vì Phương Tử Dương, dù sao trước đây một học sinh không đạt nổi điểm trung bình, cuối cùng lại đạt điểm cao như vậy, sự tương phản này còn hấp dẫn hơn cả danh hiệu thủ khoa kỳ thi đại học toàn quốc.
"Phương Tử Dương, rất xin lỗi nhưng có thể tôi hỏi bạn một câu được không? Theo chúng tôi được biết, thành tích học tập bình thường của bạn không tốt, trong ba năm trung học, số lần bạn đạt điểm trung bình rất ít. Nhưng lần thi đại học này bạn lại đạt điểm cao 712, bạn có thể nói cho chúng tôi biết tại sao không?"
"Có phải trong thời gian ôn thi bạn đã sử dụng phương pháp học đặc biệt nào không?"
Câu hỏi của phóng viên rất uyển chuyển, nhưng ý nghĩa lại rất sắc bén.
Chỉ thiếu chút nữa là hỏi thẳng, "Sự chênh lệch lớn như vậy, Phương thiếu gia có phải gian lận không? Nếu không, sao điểm lại cao đáng sợ như vậy!"
Mặc dù có chút xúc phạm, nhưng việc bọn họ nghi ngờ cũng không phải không có lý.
Phương Tử Dương đã chuẩn bị từ trước, tất nhiên không có cảm giác hổ thẹn, hơn nữa thành tích của cậu vốn là thực lực của chính cậu. Mặc dù cậu có lợi thế trọng sinh, nhưng trong khoảng thời gian ôn tập này cậu cũng đã đổ rất nhiều mồ hôi.
Cậu mỉm cười, thản nhiên nói, "Phương pháp học đặc biệt? Không, trên đời này làm gì có phương pháp học nào biến học kém thành học giỏi trong thời gian ngắn? Trừ khi là mơ giữa ban ngày, hoặc học kém vốn là học giỏi."
Nghe vậy, phóng viên hưng phấn, "Vậy ý của Phương Tử Dương là, bạn vốn dĩ là học giỏi?"
"Tất nhiên. Trước đây thi không đạt chỉ vì không muốn thi thôi, dù sao... mọi người đều biết ba tôi rồi, tôi muốn gì thì có nấy, muốn sao có sao, muốn trăng có trăng, tôi cũng không biết học tốt có tác dụng gì."
Phương Tử Dương bất đắc dĩ giơ tay, nói với giọng điệu đầy thách thức.
Mọi người đều tỏ vẻ thực sự muốn đánh cậu.
Tiếp theo, Phương Tử Dương tiếp tục nói, "Tôi biết mọi người có thể nghi ngờ thành tích của tôi, nhưng không sao, đó là lẽ thường, sự thật sẽ chứng minh tất cả."
"Thế này đi, để ít bị mắng hơn, tôi sẽ biểu diễn cho mọi người xem. Mọi người chắc biết bài văn đạt điểm cao trong kỳ thi đại học năm nay chứ? Trong đó có một bài "Ngày mai" chính là bài văn của tôi, nội dung viết rằng, ngày mai tôi dự đoán M quốc sẽ rơi vào khủng hoảng kinh tế..."
"Thực ra bài văn này không hoàn chỉnh, do giới hạn số từ, nên chỉ là bản tóm tắt. Nhưng ở phần kết luận, tôi muốn nói là không phải nói suông trên giấy, mà kết luận dựa trên dữ liệu toán học."
"Nếu mọi người muốn quan tâm, hãy chờ xem. Theo phân tích và dự đoán dữ liệu của tôi, tôi nghĩ M quốc sẽ rơi vào khủng hoảng kinh tế... không quá nửa năm sẽ thành hiện thực."
Nói đến đây Phương Tử Dương mỉm cười rực rỡ, "Sau này mọi người có thể gọi tôi là "Nhà tiên tri"."
Sau đó cậu quay lưng bước vào hội trường.
Các phóng viên cầm máy quay và máy ghi âm đứng sững tại chỗ một phút, sau đó mới phản ứng, bọn họ cực kỳ hưng phấn, vội lấy bút ghi lại khoảnh khắc này.
Điểm nhấn, đây chính là điểm nhấn của ngày hôm nay! Phương Tử Dương quả nhiên là "siêu sao"!
Tiếp theo các phóng viên bắt đầu điên cuồng phỏng vấn học sinh và giáo viên của Nhất Trung ở Giang Thị, để tìm hiểu thêm về Phương Tử Dương. Còn về Nghiêm Đồng, thủ khoa kỳ thi đại học... chờ một lát đã, bây giờ cần chú ý đến lưu lượng.
Các giáo viên và học sinh trong trường bị hỏi đến mức sắc mặt rất khó coi, vì Phương Tử Dương lên sóng truyền hình không phải là điều tốt đẹp gì với bọn họ.
Nhưng về các câu hỏi của phóng viên, bọn họ cũng không dám nói dối, chỉ có thể thành thật trả lời.
Vì vậy rất nhanh, tin đồn nhỏ trong trường về việc thành tích của Phương Tử Dương tăng đột biến, trước đây luôn giả vờ ngu ngốc, thực ra là học siêu giỏi, trong các kỳ thi thử trước kỳ thi đại học điểm số luôn trên 700 lan truyền rộng rãi.
Điều này hoàn toàn chứng minh cho câu nói "trước đây thi không đạt là do không muốn thi" của Phương Tử Dương.
Phương Tử Dương không ở lại chỗ các phóng viên quá lâu, sau khi xóa tan nghi ngờ gian lận, cậu nhanh chóng đi vào hội trường chuẩn bị cho buổi diễn thuyết.
Hôm nay Chu Tuấn và Triệu Cảnh Ngọc cũng về trường.
Bọn họ không biết chuyện điểm thi đại học của Phương Tử Dương bị đổi, bọn họ đơn giản chỉ là vì hai giáo sư từ Thanh Đại và Nam Đại đến, nên quay về trường để tham gia. Dù sao bọn họ cũng điền nguyện vọng vào hai trường này.
Có thể gặp giáo sư tương lai trước khi nhập học, là học sinh lớp 12 thực sự, bọn họ rất phấn khích.
Ba người bước vào hội trường, chưa kịp ngồi xuống đã gặp phải Nghiêm Đồng và Phương Khiêm Hạo.
Đúng như câu nói, "kẻ thù gặp nhau đỏ mắt".
Trong lòng Phương Tử Dương sóng gió, nhưng bề ngoài vẫn rất bình tĩnh.
Còn Nghiêm Đồng và Phương Khiêm Hạo thì không thể kiềm chế cảm xúc, đặc biệt là Phương Khiêm Hạo, trước đây đã không kiềm chế được tính cách, bây giờ lại càng không. Vì Phương Tử Dương và Đường Huân, ngoài danh hiệu Phương thiếu gia, hắn không còn gì nữa.
Nhìn thấy Phương Tử Dương, hai mắt Phương Khiêm Hạo tóe lửa, như muốn lao lên đánh người.
Còn Nghiêm Đồng tuy không nóng nảy như vậy, nhưng trên mặt cũng không giấu được sự ghen tị và đắc ý, nhiều lần thất bại khiến hắn ta không còn giữ được bình tĩnh như trước.
Tuy nhiên, trước mặt mọi người, cho dù có hận đến đâu, Phương Khiêm Hạo cũng không thể thực sự làm gì, chỉ có thể hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.
Hành động trẻ con này Phương Tử Dương không để tâm, vẫn vui vẻ tìm chỗ ngồi.
Những học sinh, giáo viên và phóng viên khác đến dự buổi diễn thuyết cũng lần lượt vào chỗ.
Khi thời gian đến, lãnh đạo trường và hai giáo sư từ Thanh Đại và Nam Đại bước vào ngồi xuống, buổi diễn thuyết của Nghiêm Đồng, thủ khoa kỳ thi đại học, chính thức bắt đầu.
Vì sợ bị lộ, hôm nay Nghiêm Đồng rất chăm chỉ chuẩn bị bài diễn thuyết.
Hắn ta đặc biệt nhờ Tôn Trí lấy bản sao bài thi của Phương Tử Dương, nghiên cứu kỹ tất cả các bước trả lời, để phòng bị hỏi trong buổi diễn thuyết.
Mặc dù vẫn lo lắng, nhưng nghĩ rằng Lưu Phi không đến, hắn ta cũng đã chuẩn bị kỹ càng, tin tưởng vào khả năng của Phương Ngạn Đông, nên khi diễn thuyết, Nghiêm Đồng vẫn rất tự tin.
Nhưng để an toàn, trọng tâm bài diễn thuyết của Nghiêm Đồng chủ yếu là khích lệ các học sinh đàn em cố gắng, khuyến khích các bạn cùng khóa sau này vào đại học chăm chỉ học tập... những điều hoa mỹ, thực tế về kinh nghiệm thi đại học và học tập thì rất ít.
Hiệu trưởng Chu của trung học Nhất Trung Giang Thị và hiệu trưởng các trường khác nghe gật đầu liên tục, cảm thấy rất hài lòng.
Mặc dù bọn họ cũng có trình độ học vấn cao, nhưng không phải chuyên gia nghiên cứu, không nghe ra những điều sâu xa cũng là bình thường. Bọn họ rất hài lòng với bài diễn thuyết này của Nghiêm Đồng, buổi diễn thuyết đúng là nên như vậy.
Nhưng giáo sư Mạnh của Thanh Đại và giáo sư Từ của Nam Đại thì càng nghe càng nhăn mặt.
Bọn họ đến đây để nghe Nghiêm Đồng nói về kinh nghiệm học tập, quan điểm về toán học, phân tích quá trình làm bài thi đại học, không phải để nghe những lời sáo rỗng này.
Nhịn mãi, cuối cùng khi Nghiêm Đồng bắt đầu nói về kinh nghiệm học tập, nhưng chưa được hai phút đã xong.
Sau đó.
Sau đó lại là những lời sáo rỗng khác.
Giáo sư Mạnh là người nóng tính, hôm nay ông đã phải sắp xếp thời gian để bay đến đây, sao có thể lãng phí thời gian như vậy.
Chờ Nghiêm Đồng dừng lại sau khi nói xong mấy lời vô bổ, ông không kiềm chế được, đứng dậy kiềm chế hỏi, "Bạn học Nghiêm đồng, bài diễn thuyết của bạn rất xuất sắc, chúng tôi rất vui mừng khi Nhất Trung ở Giang Thị có học sinh xuất sắc như bạn. Hôm nay tôi đặc biệt đến đây, thực ra có một vấn đề muốn nhờ bạn giải đáp..."
Hắn ta chỉ có thể cười cứng nhắc, "Giáo sư Mạnh, ngài quá khen rồi, có vấn đề gì cứ hỏi thẳng, em nhất định biết gì nói nấy."
Nghe vậy, giáo sư Mạnh lập tức vui vẻ ra mặt, nói ngay, "Được, vậy tôi không dài dòng nữa. Là thế này, tôi đã xem qua bài thi của cậu trong kỳ thi đại học, trong đó có một bài hình học, tôi muốn hỏi tại sao lúc đó cậu lại nghĩ ra việc đặt thêm một biến x?"
"Nhìn bề ngoài thì điều này có vẻ dư thừa, nhưng phân tích kỹ thì lại là điểm nhấn, khiến độ khó của bài toán giảm đi nhiều lần. Tôi đã sử dụng phương pháp của cậu để tiến triển vấn đề toán học tôi đang nghiên cứu..."
Giáo sư Mạnh là người đam mê học thuật, bắt đầu nói bằng các thuật ngữ chuyên môn.
Nghiêm Đồng vẫn cười mỉm, nhưng trong lòng đang gào thét điên cuồng.
Giáo sư Mạnh nói từng chữ hắn ta đều hiểu, nhưng ghép lại thì như nghe thiên thư, rốt cuộc đang nói cái gì, cái gì là biến x, cái gì là giá trị P... hắn ta hoàn toàn không hiểu gì cả!
Thực tế, trong toàn hội trường, ngoài giáo sư Từ của Nam Đại có thể hiểu được lời của giáo sư Mạnh, thì chỉ có Phương Tử Dương có thể hiểu.
Nhìn Nghiêm Đồng trên sân khấu cố tỏ ra bình tĩnh mỉm cười, Phương Tử Dương suýt chút nữa cười thành tiếng.
Mặc dù cậu không giỏi như anh trai của mình, có thể chứng minh một trong mười đại giả thuyết toán học, nhưng năng lực toán học của cậu cũng không hề tầm thường.
Vì vậy, khi làm bài thi toán, cậu đã có suy nghĩ khác.
Trong khi làm bài, cậu sử dụng những phương pháp giải ít phổ biến và đơn giản, không ảnh hưởng đến việc chấm điểm của giáo viên, mà còn để "người trong nghề" có thể nhận ra điều cậu muốn nhấn mạnh.
Đó là những phương pháp giải đó nhìn có vẻ bình thường, nhưng thực tế lại có tác dụng thúc đẩy nhiều vấn đề toán học khó.
Hiện nay, các quốc gia trên toàn thế giới đều ngày càng chú trọng phát triển khoa học công nghệ, và Hoa Quốc cũng không ngoại lệ.
Vì toán học là nền tảng của tất cả các nghiên cứu khoa học, nên cậu tin rằng các trường đại học hàng đầu như Thanh Đại và Nam Đại chắc chắn sẽ xem xét các bài thi toán điểm tuyệt đối mỗi năm để tìm kiếm những tài năng có thiên phú về toán học.
Quả nhiên, ý tưởng của cậu đã được chứng thực.
"Vậy, Nghiêm Đồng, cậu có thể nói chi tiết cho tôi tại sao cậu lại nghĩ ra việc đặt thêm biến x này không? Ý tưởng của cậu thực sự quá mới mẻ."
Sau khi nói xong một loạt thuật ngữ chuyên môn, giáo sư Mạnh nhìn Nghiêm Đồng đầy khao khát kiến thức.
Đôi mắt đầy nhiệt huyết với toán học của ông thực sự rất đáng yêu.
Nghiêm Đồng hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào, trán bắt đầu đổ mồ hôi.
Ý tưởng mới mẻ gì chứ? Việc đặt thêm một biến x đơn giản này lại là ý tưởng mới mẻ? Còn có thể thúc đẩy tính toán các vấn đề toán học khó? Có phải quá huyền ảo rồi hay không?
Nhìn ánh mắt đầy nhiệt huyết của giáo sư Mạnh, móng tay của Nghiêm Đồng cắm vào lòng bàn tay, cố gắng nở nụ cười, trả lời một cách mập mờ, "Về vấn đề này... rất xin lỗi giáo sư Mạnh, thực ra lúc đó tôi chỉ là có một ý tưởng bất chợt, bây giờ tôi cũng chỉ mơ hồ có một ý tưởng mới, tôi cảm thấy còn một số nghi vấn chưa giải đáp được. Bây giờ nói với ngài thì thật là quá thiển cận. Tôi muốn suy nghĩ thêm, hiểu rõ rồi sẽ bàn lại với ngài được không?"
Mặc dù lý do có phần gượng ép, nhưng việc tính toán toán học dựa vào ý tưởng bất chợt cũng không phải là không có.
Giáo sư Mạnh thất vọng cực kỳ, nhưng Nghiêm Đồng đã nói rõ ràng như vậy, ông cũng không thể hỏi tiếp, người ta chưa rõ ràng không muốn nói cũng là điều bình thường.
"Thôi được rồi." Giáo sư Mạnh không vui ngồi xuống, hôm nay ông đến đây tràn đầy hy vọng nhưng rồi lại thất vọng.
Thấy ông ngồi xuống, Nghiêm Đồng thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng ngay sau đó, giáo sư Từ của Nam Đại lại đứng lên.
Giáo sư Từ trẻ hơn giáo sư Mạnh nhiều, là một ông chú trung niên đeo kính gọng đen, trông như mọt sách.
"Nghiêm Đồng, chào cậu, tôi đến đây hôm nay cũng vì một câu hỏi liên quan đến bài giải của cậu trong kỳ thi đại học. Tôi thấy trong phương pháp giải bài thứ ba của cậu, có một số dấu hiệu liên quan đến giả thuyết Diel, tôi muốn hỏi cậu có phải đang nghiên cứu giả thuyết Diel không?"
Khi giáo sư Từ nói ra điều này, đôi mắt của ông tràn đầy sự nhiệt huyết không kém gì giáo sư Mạnh.
Giả thuyết Diel cũng là một trong mười giả thuyết toán học hàng đầu thế giới, cùng với giả thuyết Goldbach mà Đường Huân đã chứng minh trước đây, đều là những tâm điểm chú ý của các nhà toán học thế giới.
Mặc dù học sinh trong hội trường không hiểu rõ các thuật ngữ chuyên môn, nhưng cũng hiểu được tầm quan trọng của vấn đề này.
Lập tức, toàn hội trường nhìn Nghiêm Đồng với ánh mắt khác.
Giả thuyết Diel! Một trong mười giả thuyết toán học hàng đầu! Nghiêm Đồng thực sự đang nghiên cứu cái này sao! Cùng là học sinh lớp 12, khoảng cách có cần phải lớn như vậy không?
Những ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm vào mình.
Nghiêm Đồng gần như muốn ngất đi.
Hắn ta tất nhiên biết giả thuyết Diel là gì, chính là vì biết nên mới muốn ngất. Tên Lưu Phi kia chẳng phải chỉ là một học sinh bình thường có thành tích hơi tốt một chút thôi sao? Tại sao lại đang nghiên cứu giả thuyết Diel? Điều này thực sự muốn giết chết hắn ta!
Nghiêm Đồng đứng cứng đơ trên sân khấu với nụ cười gượng gạo, không nói được lời nào, đầu óc trống rỗng.
Mà giáo sư Từ không nhận ra sự bất thường của hắn ta.
Giáo sư Từ đang hưng phấn vì phát hiện ra một tài năng toán học đồng điệu, thấy Nghiêm Đồng không trả lời ngay, ông nghĩ Nghiêm Đồng không biết ông đang nói về bài nào.
Ông cởi áo vest, trực tiếp leo lên sân khấu, giành lấy máy tính bắt đầu gõ phím.
Sau đó vấn đề và quá trình giải của bài mà ông nói được chiếu trên màn hình thông qua PPT, xuất hiện trước mắt mọi người.
Giáo sư Từ hưng phấn chỉ vào PPT, nói với Nghiêm Đồng đầy nhiệt huyết, "Chính là bài này, Nghiêm Đồng, cậu nhìn xem, đây là bài giải của cậu trong bài thi, tất cả các bước tôi đã tái hiện lại..."
"Cậu nhìn kỹ ở đây và đây, những bước này là những thói quen thường dùng trong quá trình tính toán giả thuyết Diel, chỉ những người đang nghiên cứu vấn đề toán học này mới có thói quen giải như vậy. Nghiêm Đồng, cậu nhất định đang nghiên cứu đề tài giả thuyết Diel, đúng không?"
Mọi người đều nín thở nhìn Nghiêm Đồng.
Nghiêm Đồng hoảng loạn đứng tại chỗ, hoàn toàn không biết phải trả lời thế nào.
Hắn ta có thể nói gì? Nói là đúng sao? Nếu người ta hỏi tiếp hắn ta đã nghiên cứu đến đâu, yêu cầu làm vài bài tại chỗ thì sao?
Nói không phải sao? Vậy hắn ta giải thích thế nào về các bước giải giống hệt thói quen nghiên cứu của người ta?
Nghiêm Đồng nuốt nước bọt, định tìm một câu trả lời mập mờ khác.
"Bốp!"
Trong hội trường vang lên tiếng va chạm của bàn ghế.
Mọi người theo tiếng động nhìn lại.
Chỉ thấy vẻ mặt Phương Tử Dương rất sốc và khó coi, cậu đứng lên, mắt đỏ hoe, giơ tay chỉ vào PPT trên sân khấu, lớn tiếng chất vấn, "Nghiêm Đồng, tại sao bài giải toán của tôi lại trở thành bài thi của cậu? Quá trình giải của cậu tại sao lại giống y hệt tôi, kể cả bước tính dư thừa kia cũng không khác!"
Lời vừa dứt.
Cả hội trường im lặng.
Đầu óc Nghiêm Đồng như nổ tung, hoàn toàn đứng ngẩn tại chỗ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT