"Cái gì? Con trai đầu của ba và mẹ tôi, chẳng phải là anh trai tôi hay sao? Chú cảnh sát, các vị có phải là lầm rồi hay không?"
Vào lúc tất cảv mọi người trợn mắt không dám tin, Phương Tử Dương lại phản ứng trước tiên, sau đó kinh ngạc thốt lên.
Tuy rằng tâm tình có chút kích động, nhưng là người nhà của người bị hại, chuyện này cũng rất bình thường.
Phương Tử Dương kinh ngạc thốt lên làm cho mọi người thức tỉnh, đều dồn dập vểnh tai lên nghe.
Cái gì mà bắt cóc trẻ em, lừa bán trẻ em, còn có chiếm đoạt tài sản phi pháp... Phương gia này cũng thật đáng sợ, không lên tiếng thì thôi, một khi đã lên tiếng thì khiến người kinh ngạc a!
Mà người liên quan trực tiếp là Phương Khiêm Hạo, lúc này cũng bị tin tức bất thình lình làm chấn động đến mức tỉnh rượu..
Sau đó hắn lảo đảo chạy tới, kích động nắm lấy vai cảnh sát, biểu tình khó coi, "Anh nói cái gì? Anh có biết mình đang nói gì hay không? Bắt cóc trẻ em, lừa bán trẻ em? Tôi rõ ràng là con trai ruột của ba ba, các người đang nói hưu nói vượn cái gì! Các người là lừa đảo đúng không? Dám đến Phương gia lừa gạt hả? Chán sống rồi đúng không!"
Không thể trách Phương Khiêm Hạo kích động đến nói chuyện hỗn loạn như thế. Với người khác thì chỉ là chuyện bát quái. Nhưng với hắn mà nói, đây chính là đả kích trí mạng, hắn sẽ mất đi tất cả!
Nếu như hắn không phải con trai của ba ba, không phải thiếu gia của Phương gia, những thứ từng là của hắn đều sẽ mất đi.
Hắn sẽ không còn là đại thiếu gia tôn kính của Phương gia, so với chuyện giải trừ hôn ước với Tạ gia, hắn sẽ trở thành trò cười lớn nhất cho người ở Giang thị!
Hắn... hắn sẽ không có tương lai!
Biểu tình Phương Khiêm Hạo liền trở nên dữ tợn.
Nhưng cảnh sát đã thấy rất nhiều người như Phương Khiêm Hạo, cảnh sát nghiêm túc đẩy người ra, lần thứ hai trịnh trọng mở miệng.
"Chúng tôi chính là cảnh sát của cục cảnh sát XX, nếu cậu có hoài nghi với thân phận của chúng tôi, phiền cậu đến cục cảnh sát kiểm chứng. Hiện tại mời cậu tránh sang một bên, đừng gây trở ngại cho chúng tôi chấp pháp."
"Trước mắt tình huống vụ án còn chưa sáng tỏ, chúng tôi không tiện tiết lộ quá nhiều, mà vụ án này có liên quan đến Phương tiên sinh và bạn học Nghiêm Đồng, nếu như hai người không chịu phối hợp, vậy chúng tôi chỉ còn cách cưỡng chế chấp pháp."
Nói xong, mấy vị cảnh sát nhìn về phía Phương Ngạn Đông và Nghiêm Đồng.
Tuy rằng lúc nãy cảnh sát có dò hỏi thân phận, nhưng đó cũng chỉ là lễ phép, Phương Ngạn Đông ở Giang thị có ai không biết? Nghiêm Đồng cũng là vai chính trong câu chuyện bạo lực học đường khoảng thời gian trước, tin tức bây giờ vẫn còn nóng hỏi, không ai xa lạ gì.
Nguyên cáo lần này thân phận quá mức đặc thù, bên trên cực kỳ để ý, bọn họ không thể không lên hai trăm phần trăm tinh lực mà làm việc.
Huống hồ...
Liên quan đến ân oán hào môn, người bị hại đều sẽ trực tiếp đâm đơn ra toà án chứ không phải lén lút điều tra xử lý, cho nên vụ án sẽ không thể dễ dàng kết thúc, nhất định phải ồn ào cho toàn bộ người dân đều biết, công bố với dân chúng.
Chuyện như vậy, bọn họ nhìn nhiều lắm rồi.
"Phương tiên sinh, bạn học Nghiêm, nếu như các người có chuyện quan trọng gì, hiện tại có thể thông báo một chút. Dù sao thời gian lấy khẩu cung chúng tôi cũng không dám đảm bảo."
Đến cục cảnh sát uống trà làm gì đơn giản được. Dù là lấy khẩu cung cũng phải mất ít nhất một ngày một đêm.
Điều này đối với người bình thường còn ổn, nhưng đối với Phương Ngạn Đông mỗi ngày đều phải mở họp bận trăm công nghìn việc mà nói, đây chính là chuyện cực kỳ làm trễ nãi công việc.
Lúc này trước mặt nhiều người, cảnh sát tới thông báo có lí do, nếu không nghe lời chính là gây trở ngại chấp pháp phá án, không cần thẩm tra cũng sẽ bị đưa vào ngục giam.
Phương Ngạn Đông có chút hoảng loạn, nhưng hắn vẫn bảo trì bình tĩnh. Nỗ lực đè xuống sóng to gió lớn trong lòng, cứng ngắc cười, "Được, xin các vị chờ một chút, tôi đi thông báo công tác rồi sẽ đi chung với các vị."
Nghiêm Đồng thì không nhúc nhích, hiện tại cả người hắn đều choáng váng, trong lòng dân lên khủng hoảng vô tận.
Người vợ đã chết cùng đứa con trai đầu của Phương Ngạn Đông, nếu như hắn không nghe nhầm, vậy có phải là Đường Huân hay không?
Vậy người báo án là Đường Huân? Hay vẫn là bạn của Đường Huân?
Không, không được, thân phận của Đường Huân mà bị vạch trần thì chính là huỷ diệt với hắn. Điều này không chỉ làm suy yếu sức mạnh của Phương Khiêm Hạo, còn có thể cho Phương Tử Dương chỗ dựa.
Làm sao lại rơi vào hoàn cảnh này...
Rõ ràng thân phận của Đường Huân chỉ có Trịnh Nhã Tuyết cùng Phương Ngạn Đông biết, hắn rõ ràng đã giết chết Đường Huân, chuyện này làm sao còn có thể xảy ra?
Bây giờ trong lòng Nghiêm Đồng thật sự khủng hoảng, đầu đều ong ong cả lên.
Hắn đã gây chiến với Phương Tử Dương, bây giờ Phương Tử Dương chán ghét hắn như vậy, một khi đối phương đắc thế, hắn còn quả ngon để ăn nữa hay sao?
...
Mọi người có mặt trong sảnh sau vài phút yên tĩnh, rất nhanh đã xì xào bàn tán.
Tuy cảnh sát không nói quá nhiều, nhưng thông tin để lộ ra cũng không ít, người có chút đầu óc đều sẽ rõ ràng.
Nếu như mọi người không đoán sai, dựa theo ý của những vị cảnh sát này...
Chẳng phải nói Phương Khiêm Hạo căn bản không phải con trai Phương Ngạn Đông? Đại thiếu gia chân chính của Phương gia vừa sinh ra đã bị đổi đi? Ôi mẹ ơi, đây không phải tình tiết máu chó trong phim truyền hình sao, thế mà còn phát sinh ở ngoài thực tế, mà còn là người mà bọn họ biết a!"
Bất quá cũng không đúng a.
Nói Phương Khiem Hạo không phải con trai của Phương Ngạn Đông cũng không đúng, bề ngoài của Phương Khiêm Hạo rất giống Phương Ngạn Đông, vừa nhìn liền biết đây là hai cha con cơ mà?
Ánh mắt mọi người nhìn về phía hai người, nói thầm trong lòng.
Phương Tử Dương làm sao có thể không biết trong lòng những người này đang nghĩ cái gì, cậu sao không cho bọn họ xem một phần náo nhiệt a, nếu không lại có lỗi với anh trai đã mất công mất sức như vậy?
Vì vậy lúc Phương Ngạn Đông đang gọi điện thoại bàn giao chuyện công ty, cậu bắt đầu nói chuyện.
"Chú cảnh sát, các ngài chẳng phải nói anh ta chẳng phải con trai ruột của ba ba tôi sao? Nhưng anh ta lớn lên rất giống ba ba tôi, vừa nhìn liền biết chính là con ruột, làm sao có thể như vậy được a..." Tâm tình Phương Tử Dương như muốn hỏng mất, cậu kích động muốn chết, bộ dáng như sắp khóc.
Mấy vị cảnh sát thập phần đồng tình, an ủi cậu hai câu. Nhưng Phương Tử Dương làm sao để bọn họ nói chuyện, không chờ cảnh sát nói chuyện, cậu liền nói: "Không, chuyện này quá hoang đường! Trước đây tôi sinh bệnh, anh ta từng truyền máu cho tôi, điều này chứng minh chúng tôi tuyệt đối chính là người một nhà... Thế nhưng tôi tin rằng chú cảnh sát sẽ không lừa người, vậy... vậy thật ra tôi vẫn còn một người anh trai ruột sao...?"
"Chờ đã, lúc trước mẹ tôi không phải sinh đôi, cho nên tôi không thể có hai người anh trai được... vậy... không lẽ..." Phương Tử Dương phảng phất như đoán được điều gì, cậu chợt nhìn về phía Phương Khiêm Hạo, nghiến răng nghiến lợi, âm thanh như sấm sét, "Phương Khiêm Hạo! Lẽ nào anh cũng là con riêng của ba ba tôi?!!"
Một câu nói bóc trần suy đoán bí ẩn trong lòng mọi người.
Phương Khiêm Hạo căn bản không thể tiếp nhận sự thật này, biểu tình của hắn dữ tợn, nhìn chằm chằm em trai, nổi giận, "Phương Tử Dương, mày đang nói bậy cái gì! Tao chính là con trai ruột của ba ba, mày mới là con riêng!"
"Đúng! Mày mới là con riêng, chẳng trách sao ba ba vẫn luôn không thích mày, mày chắc chắn chính là con riêng!"
Phương Khiêm Hạo không chút lưu tình đem nồi vứt cho em trai, ngược lại hắn cũng không thích người em trai này, cho nên cậu ta có sống chết ra sao hắn cũng không quan tâm.
Nhưng Phương Tử Dương giống như được gãi đúng chỗ ngứa, cậu đã sớm chờ Phương Khiêm Hạo ở chỗ này, "Anh cái tên khốn nạn này! Anh mới chính là con riêng, anh tuy rằng giống ba ba nhưng không giống mẹ... khó trách từ nhỏ đến lớn anh đối xử không tốt với tôi, thường hay bắt nạt tôi, nguyên lai anh không phải anh trai ruột của tôi..." Phương Tử Dương giống như rõ ràng cái gì đó, nhỏ giọng khóc lên.
"Anh còn dám nói ba ba không thích tôi, anh chính là ghen tị với tôi. Ba ba làm sao có khả năng không thích tôi?"
"Tôi thích cái gì ba ba cũng cho tôi... Tôi thi không tốt ba ba cũng không mắng tôi, còn ôn nhu an ủi tôi, nói trong nhà có tiền đều cho tôi một nửa, cho dù học tệ cũng không sao cả. Tôi thích đồ cổ ngọc thạch ba ba cũng cho tôi mua... Ba ba còn vì không muốn để tôi tiêu xài bậy bạ, bảo tôi trao quyền cổ phần cho ba để xử lý."
"Cho nên ba ba làm sao có khả năng không thương tôi? Phương Khiêm Hạo, anh chính là ghen tị mới nói hưu nói vượn!" Phương Tử Dương vừa khóc vừa rống to.
Ban đầu mọi người còn gật gù, cảm thấy cậu phân tích rất đúng, Phương Khiêm Hạo là con riêng của Phương Ngạn Đông hẳn là không sai, đầu óc của tiểu thiếu gia vẫn còn linh hoạt.
Thế nhưng càng về sau, mọi người càng nghe càng cảm thấy không đúng?
Này là chiều con... Hay là cố ý nuôi nó thành một đứa hư hỏng vậy?
Người đứng ở đây đều không phải kẻ ngu, dù có cưng chiều đứa nhỏ trong nhà cũng không thể làm như vậy được.
Phương Ngạn Đông còn là một người sáng suốt cỡ nào, còn có thể nuôi phế con trai mình như vậy? Nhìn Phương Khiêm Hạo không phải nổi danh là một thiếu gia nổi danh là người ưu tú không phải sao?
Trong nhất thời, ánh mắt của mọi người thật sự vi diệu.
Nhìn sang phía Phương Tử Dương đang nổ lực bảo vệ cha, đám cáo già trên thương trường cũng không khỏi có chút đồng tình.
Mọi người đều biết tiểu thiếu gia Phương gia là một phế vật, nhưng nếu như đứa nhỏ này là bị cố ý nuôi hư... Trời ạ, đứa nhỏ này lúc đầu thai đụng phải sao chổi hả?
Không khí tại hiện trường cực kỳ quỷ dị, Phương gia sắp tới sắp trở thành "minh tinh" trong giới thượng lưu.
Đợi đến khi Phương Ngạn Đông phân phó xong mọi chuyện, khi đối mặt với những ánh mắt không thể diễn tả được, hắn mạnh mẽ nuốt mấy viên thuốc mới không ngã xuống ngay tại chỗ.
Cuối cùng Phương Ngạn Đông cùng Nghiêm Đồng bị cảnh sát mang đi.
Bữa tiệc cũng vội vàng kết thúc.
Mà Tạ Văn Húc cẩn thận muốn tới cầu hôn, mãi đến khi hết thảy khách mời về hết cũng chưa từng xuất hiện.
Là vai chính trong bữa tiệc ngày hôm nay, Nghiêm Đồng chính thức bước vào giới thượng lưu ngày đầu tiên, tên của hắn biến thành danh từ xui xẻo và chuyện cười trong giới.
Còn không phải xui xẻo nữa hay sao!
Đầu tiên là tiểu thiếu gia Phương gia bởi vì nhận thức hắn mà bị toàn bộ cư dân mạng công kích...
Sau đó là Phương Khiêm Hạo dẫn hắn đi tham gia tụ hội ở câu lạc bộ, nơi đó liền biến thành hiện trường bắt kẻ ngoại tình...
Bây giờ thì lợi hại hơn, Phương Ngạn Đông muốn nhận con, trực tiếp bị cảnh sát bế đi!
Đứa nhỏ này tuyệt đối là đứa có số mệnh xui xẻo mà!
Tuy rằng bây giờ không còn tư tưởng phong kiến nữa, nhưng người trong xã hội thượng lưu vẫn còn tương đối mê tín.
"Tôi là Tạ Tranh, anh của cậu kêu tôi đến đón cậu đi ăn cơm, tôi chờ cậu ở giao lộ."
Chờ đến khi tất cả khách mời đều đi về, Phương Tử Dương liền nhận được điện thoại của Tạ Tranh.
Tạ Tranh trước sau như một, nói chuyện đơn giản cực kỳ, một câu cũng không thừa một chữ.
Nếu là trước đây, Phương Tử Dương chắc chắn sẽ phun tào cái tính nết này của anh một phen. Nhưng sau khi tiếp xúc mấy lần, cậu cảm thấy tuy anh có chút cứng nhắc cổ hủ, nhưng trong tất cả những người cậu từng gặp, nhân phẩm của Tạ Tranh là tốt nhất.
Thấy quá nhiều người xấu, hiếm khi mới gặp được một người chính trực, Phương Tử Dương cảm thấy linh hồn của mình như được tẩy rửa một phen.
Cậu đối với người khác chính là một kẻ ngu xuẩn vô dụng, đương nhiên sẽ không phí sức ở lại thu dọn Phương gia, Phương gia càng loạn cậu càng thích. Hơn nữa, vì tránh khiến người khác nghi ngờ, sau khi nhận lại anh trai ở câu lạc bộ, cậu vẫn chưa gặp lại y, chớ nói chi là ăn một bữa cơm.
Ngày hôm nay là một ngày tốt để ăn cơm chúc mừng đoàn viên.
Để chú Lưu và vú Trương ở lại thu thập tàn cuộc, Phương Tử Dương không quan tâm Phương Khiêm Hạo không thể tiếp nhận được hiện thực mà đập phá đồ đạc trong nhà, cậu vui vẻ rời khỏi nhà.
Nhưng cậu cũng không trực tiếp đến chỗ Tạ Tranh, mà là lái xe chạy vòng vòng, sau đó tìm một chỗ hẻo lánh đậu xe, xác định không có ai theo dõi mới đi đến giao lộ đã hẹn với Tạ Tranh.
Kỳ thực Phương Tử Dương cũng không muốn nghi thần nghi quỷ như vậy, nhưng đời trước cậu ăn thiệt nhiều lần, đời này không thể không cẩn thận, phòng ngừa chu đáo mới không sai được.
...
Hôm nay Tạ Tranh lái một chiếc xe khác, kiểu dáng bất đồng nhưng vẫn là nhãn hiệu Maybach. Cũng không phải do Tạ Tranh chung tình với cái thương hiệu này, mà cái người này có chút bệnh cưỡng bách.
Trang phục vĩnh viễn chỉ có mấy màu đơn giản, số đuôi hợp đồng lúc nào cũng sẽ là số 8, uống rượu sẽ không quá ba chén, đi làm vĩnh viễn không đến muộn, mua xe nước ngoài phiên dịch thành tiếng Trung cũng phải là ba chữ...
Nói chung cái người Tạ Tranh này chính là quái vật ở trong giới. Năng lực làm việc đi đôi với tính cách của anh, vừa cứng ngắc vừa nghiêm túc.
Nói thật, trước đây vì mấy tin đồn kia mà Phương Tử Dương có chút sợ Tạ Tranh, nhưng từ sau khi phát hiện người này là một lão xử nam ngây thơ, chút sợ hãi trong lòng cậu cũng tan thành mây khói.
Hôm nay tâm tình của Phương Tử Dương cực kỳ tốt, vừa lên xe liền loi nhoi chào hỏi, "Chú Tạ, chào buổi tối nha!"
Bởi vì vui vẻ, nên thanh âm của cậu cũng đặc biệt ngọt, đối với người mà cậu tín nhiệm sẽ rất ngoan.
Nhưng Tạ Tranh cũng không dám thả lỏng với cậu. Lần đầu gặp thì bị cưỡng hôn, lần thứ hai gặp thì bị vu khống là thầm mến... Mỗi lần Phương Tử Dương làm chuyện xấu thì đều nở một nụ cười đặc biệt ngoan ngoãn xinh đẹp. Cho nên Tạ Tranh hết sức cảnh giác.
Anh vừa thấy Phương Tử Dương nở nụ cười xán lạn liền theo phản xạ căng thẳng thân thể. Mặt không hề có cảm xúc liếc về cửa xe, biểu tình banh ra gật đầu đáp, "Ừm, chào buổi tối nhé."
Sau đó nói với tài xế, "Lái xe." Thanh âm trầm thấp, đặc biệt từ tính êm tai.
Nhìn người đàn ông hai tám tuổi nhưng lại có linh hồn tám hai tuổi, cậu thấy thật sự rất là lãng phí sắc đẹp! Phương Tử Dương cảm thấy không chịu được cái kiểu này của Tạ Tranh, cậu đặc biệt có áp lực với anh, cứ như đang đối diện với thầy chủ nhiệm vậy!
Nhưng vì liên quan đến anh trai, sau này chỉ sợ là cậu sẽ phải thường xuyên gặp mặt người này. Vì để tương lai bản thân mình sống thoải mái một chút, Phương Tử Dương cảm thấy cậu cần phải làm chút gì đó.
Tính cách không dễ sửa, vậy trước tiên sửa xưng hô đi, cậu đoán rằng Tạ Tranh có loại tính cách này nguyên nhân lớn là do thân phận cùng bối phận quá cao mà tạo thành, thấy ai cũng theo thói quen xem là cấp dưới hay tiểu bối.
Hơn nữa cậu với Tạ Văn Húc đã giải trừ hôn ước, kêu Tạ Tranh là chú cũng không quá thích hợp.
Cậu quen thuộc mà mở tủ lạnh trên xe, lấy một chai nước khoáng, ùng ục uống một hớp lớn, sau đó tự nhận là mình nở một nụ cười thân thiện, biểu tình vui vẻ nhìn về nam nhân cứng nhắc ở bên cạnh, "Chú Tạ, hiện tại tôi cuối cùng cũng đá được cái tên khốn nạn Tạ Văn Húc kia đi rồi, giữa chúng ta có phải nên thay đổi xưng hô rồi hay không?"
Thanh niên cười híp mắt.
Cười híp mắt kìa!
Tạ Tranh: "..."
Tạ Tranh cảm thấy hơi sốt sắng rồi!
Ánh mắt một lần nữa nhìn về cửa xe, anh muốn rời xa nguy hiểm một chút, biểu tình ngay ngắn đáp, "Đúng vậy, xác thực cần phải đổi một chút."
Tuy rằng anh là một người tương đối cổ hủ, nhưng cũng không có nghĩa là anh muốn bị người khác gọi là ông hay chú, anh cũng không phải là người cuồng tự ngược.
Huống hồ anh cùng anh trai của Phương Tử Dương là bạn bè, Phương Tử Dương gọi anh là chú có chút quái.
Phương Tử Dương không nghĩ là anh dễ nói chuyện như vậy, còn tưởng rằng với tính khí của Tạ Tranh thì anh sẽ nghiêm túc giáo huấn cậu một phen. Mà Tạ Tranh dễ nói chuyện như vậy cũng là một chuyện tốt, hẳn là cũng không muốn một người nhỏ hơn mình bao nhiêu tuổi gọi mình là chú nhỉ.
"Nếu anh là bạn của anh trai tôi, vậy sau này tôi cũng gọi anh là anh đi."
Phương Tử Dương rất là tích cực chủ động, sau đó phiền não, "Nhưng mà gọi như nào đây...? Tạ ca, ờm cảm giác thấy ớn quá, Tạ Tranh ca ca? Má ơi nghe gay quá... Tạ ca ca? Eo, thấy kỳ cục quá..."
Không phải là kỳ quái, mà nghe có chút dâm á.
Vì bảo vệ cho trinh tiết của mình, mắt Tạ Tranh nhìn thẳng, rất thức thời đánh gãy, "Trực tiếp kêu tên, hoặc là Tạ đại ca cũng được."
"Được." Phương Tử Dương rất là hài lòng, cũng thật bất ngờ.
Tạ Tranh mặc dù là một đoá hoa cao lãnh, nhưng cũng không phải không biết phản ứng, hay không nói chuyện. Ai dám đồn Tạ Tranh ngoại trừ nói chuyện làm ăn thì không biết tán dóc đâu? Quả nhiên lời đồn là không thể tin.
Ngày hôm nay hố được người cha tốt của cậu, cho nên tâm tình của cậu đặc biệt tốt, hơn nữa trong chuyện này Tạ Tranh còn ra sức rất nhiều, vậy nên cậu nhìn anh cũng có chút vừa mắt.
Nghĩ đến tình cảnh của Tạ Tranh ở Tạ gia, bọn họ bây giờ là cùng một nhóm, cậu cũng có thể giúp một chút, không phải chỉ có đòi hỏi bọn họ giúp cậu.
Nghĩ đến đây, Phương Tử Dương lại nói tiếp, "Chuyệ này hẳn là sẽ liên luỵ đến anh, để anh phiền não một đoạn thời gian rồi, nhưng mà anh yên tâm, bây giờ chúng ta là một nhóm, anh giúp tôi, tôi cũng có thể giúp anh."
"Không phải anh muốn đá Tạ Văn Húc khỏi sổ hộ khẩu sao, sau đó quang minh chính đại thoát khỏi Tạ gia? Tôi có thể giúp anh, trong vòng ba tháng, giúp anh đạt được tâm nguyện."
Khẩu khí còn không nhỏ.
Tạ Tranh nghiêng đầu nhìn về phía Phương Tử Dương, ánh mắt sắc bén thâm thuý, "Cậu có biện pháp gì?"
Anh mất nhiều thời gian còn chưa làm được, đứa nhỏ này có thể trong vòng ba tháng làm được điều này sao? Mặc dù có chút vô căn cứ, nhưng chuyện ngày hôm nay ở Phương gia, anh cũng không thể không tin đứa nhỏ này.
Trên thực tế Phương Tử Dương quả thực có tự tin, dù sao từ sau khi trọng sinh, cậu đã bắt đầu đào hố cho kẻ thù của mình nhảy vào rồi.
Phương Tử Dương khẽ mỉm cười, trong nụ cười mang theo nguy hiểm, "Biện pháp cụ thể tạm thời không thể nói cho anh, nhưng anh cứ yên tâm, tôi sẽ giúp anh giải quyết hoàn mỹ. Người khác thì tôi không dám nói chắc, nhưng mà Tạ Văn Húc... Không có ai hiểu rõ hắn hơn là tôi."
Đời trước giao đấu nhiều lần như vậy, ăn quá nhiều thiệt thòi từ tay bọn chúng, đời này cậu không làm gì được đối phương thì thật sự uổng phí hai đời của cậu.
Nhưng mà lời này vào tai Tạ Tranh không hiểu rõ nội tình lại có chút ý tứ khác.
Đều nói có bao nhiêu hận, thì có bấy nhiêu yêu, kết hợp với câu nói ban nãy... Điển hình cho việc tẩu hoả nhập ma, vì yêu sinh hận.
Tạ Tranh nhìn về phía Phương Tử Dương, không nhịn được mà ý vị sâu xa, "Chuyện đều đã qua, kỳ thực cậu không cần vì Tạ Văn Húc mà dằn vặt chính mình, cậu còn trẻ, nhất định sẽ gặp được người thật lòng yêu cậu. Tạ Văn Húc không xứng để cậu biến mình thành như vậy. Anh trai cậu vẫn luôn lo lắng cho cậu."
Anh tốt bụng mà khuyên nhủ, giống như người lớn dụ dỗ con nít. Nhưng mà Phương Tử Dương cũng không có cảm giác được an ủi. Cậu chỉ cảm thấy, nữa rồi đó, cái ông già Tạ Tranh lại login rồi, nam nhân tám mươi tuổi thật đáng sợ mà!
Chuyện đời trước cậu không muốn nói ra, rất nhiều lời cũng không có cách nào giải thích.
Mắt thấy Tạ Tranh sắp bắt đầu thao thao bất tuyệt, Phương Tử Dương chỉ có thể nói sang chuyện khác, "Ừm, chuyện Tạ đại ca nói tôi đều hiểu. Tôi nhất định sẽ nổ lực thay đổi, điều chỉnh tư tưởng của mình, trở nên ấm áp sáng sủa! Bây giờ anh có thể giúp tôi một chuyện hay không?"
"Chuyện gì, cậu nói đi."
Tuy rằng đối phương đáp ứng có chút qua loa, nhưng Tạ Tranh cảm thấy người trẻ tuổi bây giờ có chút táo bạo, phải từ từ dạy dỗ, biểu hiện của cậu đã rất tốt rồi.
Thấy vậy, Phương Tử Dương liền thở phào nhẹ nhõm, bật một tấm ảnh ở trong điện thoại lên, thuận miệng nói, "Vậy phiền Tạ đại ca tìm giúp tôi chủ nhân của chiếc nhẫn này đi..."
Trong bức ảnh là một bức vẽ, là ngón tay của một nam nhân.
Đây là cậu dựa vào ký ức đời trước mà vẽ ra, đây là đồ vật của nam nhân tình một đêm với cậu ở đời trước.
Lúc đó cậu bị mưu hại, mơ mơ màng màng lên giường cùng người đó, sau khi tỉnh lại mặc dù không nhìn thấy người, nhưng đối phương có để lại một tờ giấy cùng một chiếc nhẫn của nam.
Bên trên tờ giấu viết một dãy số, cũng có nói là sẽ phụ trách gì đó...
Bất quá lúc đó cậu bị doạ sợ, còn có phận nộ sau khi bị mưu hại, cho nên không đặt tờ giấy kia ở trong lòng, hoảng loạn mặc quần áo bỏ chạy, cuối cùng chỉ cầm được chiếc nhẫn, còn tờ giấy thì đã bị mất.
Sau khi sống lại, có quá nhiều chuyện xảy ra, cậu không dám chắc có thể gặp lại người đàn ông đó nữa hay không. Cho nên cậu mới đem chiếc nhẫn kia vẽ ra, chuẩn bị dùng cái này làm manh mối, còn số điện thoại thì cậu không nhớ rõ.
"Tôi đã từng điều tra qua chiếc nhẫn này, đây là thiết kế của một nhà thiết kế nổi danh tên là SK, tác phẩm kia có mười hai cái, bán cho mười hai người khác nhau..."
Nhưng mà SK tiên sinh đã qua đời, thông tin người mua năm đó đều được bảo mật, tôi không có nhân mạch để điều tra, nhưng hẳn là Tạ đại ca không khó tra lắm đi...?"
Tất nhiên là với giao thiệp của Tạ Tranh thì chuyện này không khó làm.
Phương Tử Dương đưa điện thoại qua.
Ánh mắt Tạ Tranh nhìn lướt qua bức ảnh trong điện thoại, vốn là tuỳ ý nhìn qua, kết quả vừa nhìn rõ bỗng nhiên ngẩn ra.
Chiếc nhẫn này...
Tim Tạ Tranh bỗng nhiên đập có chút nhanh, giả vờ thuận miệng hỏi, "Cậu tìm chủ nhân của chiếc nhẫn này để làm cái gì?"
"Tôi thích người đó."
Mặt Phương Tử Dương dày, cậu nói dối rất thuận miệng, cũng không thể nói thật với Tạ Tranh, vậy càng hoang đường hơn.
Cái cậu muốn chính là em bé đã cùng cậu vượt qua thời kỳ suy sụp tinh thần, không phải tuỳ tiện là được. Tuy rằng ban đầu cậu cũng không hoan nghênh em bé đến, nhưng trải qua những ngày tăm tối, em bé nho nhỏ chính là người làm bạn với cậu, làm cho cậu có thêm động lực mà sống, là trụ cột tinh thần của cậu.
Nhưng mà, chỉ với một câu nói này cũng đã làm Tạ Tranh kinh hoàng rồi!
Tay Tạ Tranh run lên một cái, "Cậu... yêu hắn?"
Tạ Tranh cảm thấy đầu mình như bị sét đánh một cái, trống rỗng, có chút say xe, còn có không thể tin được.
Tiểu yêu tinh này đang nói cái gì? Cậu nói cậu yêu chủ nhân của chiếc nhẫn này?
Không, chuyện này quá đáng sợ rồi, sao có khả năng chứ, chiếc nhẫn này rõ ràng là của anh! Tiểu yêu tinh này nói cái lời thô tục gì vậy! Ngay trước mặt anh lại nói là yêu anh...
Biểu tình Tạ Tranh vi diệu, ánh mắt nhìn về phía Phương Tử Dương nồng đậm khiếp sợ khó mà tin nổi.
Tuy rằng Phương Tử Dương nhìn ra được Tạ Tranh lại đang suy nghĩ lung tung cái gì rồi, nhưng cậu cũng không có thuật đọc tâm, thấy đối phương làm ra vẻ mặt này, cho là đối phương đang khiếp sợ lời nói của mình.
Dù sao thì trước đó cậu cũng là vị hôn phu của Tạ Văn Húc, hôm nay mới chính thức giải trừ hôn ước, bây giờ cậu lại nói yêu một người khác, nhìn kiểu gì cũng có bộ dáng rất là hoa tâm a.
Mặc dù Phương Tử Dương không để ý đến thanh danh, nhưng cũng không muốn cõng cái nồi này.
Ho khan một chút, cậu che giấu lương tâm soạn ra một câu chuyện, giải thích, "Kỳ thực chủ nhân chiếc nhẫn này là mối tình đầu của tôi."
Tạ Tranh: "..."
Tạ Tranh quả thực bị ngốc luôn rồi!
Phương Tử Dương bịa chuyện như thật, nói dối không chút ngại ngùng, da mặt dày đến mức như là cậu rất tha thiết nhớ nhung đến nam thần mối tình đầu của mình.
"Kỳ thực tôi cũng không quá yêu Tạ Văn Húc, nhiều lắm cũng chỉ có chút thích. Dù sao trước kia hắn cũng theo đuổi tôi quá nhiệt tình, tôi chỉ là một người bình thường, sao có thể không cảm động chứ? Lúc đó tôi cứ nghĩ tôi đã gặp được người đối xử tốt với mình, cũng là do tôi nhất thời ngu ngốc đáp ứng hắn..."
"Nhưng bây giờ đầu óc của tôi đã thanh tỉnh, nói thật là tuy rằng tôi rất ghét Nghiêm Đồng, nhưng cũng nhờ Nghiêm Đồng tôi mới nhìn rõ bộ mặt thật của Tạ Văn Húc, đúng lúc dừng lại, nếu không chính là một sự dằn vặt với tôi."
"Khoảng thời gian này tôi nghĩ rất nhiều, sau đó tôi liền nhớ tới anh ấy..."
Phương Tử Dương càng nói càng thuận, nói đến mức mà bản thân cậu cũng có chút cảm động.
"Tuy rằng ngay cả dung mạo anh ấy ra sao tôi cũng không biết, thế nhưng vết tích mà anh ấy để lại cho tôi đến cả đời này cũng không thể xoá được."
"Mặc dù chỉ là một lần gặp gỡ tình cờ, khả năng là anh ấy cũng không nhớ ra có một người như tôi, nhưng thiện ý cùng ấm áp của anh ấy khắc sâu trong lòng tôi, bóng lưng vĩ đại đó, cùng đầu ngón tay và chiếc nhẫn này, là thứ mà tôi mãi không thể quên được."
"Nhân sinh ngăns ngủi, tôi hi vọng cả đời này sẽ không để lại chút tiếc nuối, cho nên tôi..." Phương Tử Dương không nói hết, làm bộ dáng "anh hiểu mà" thẹn thẹn thùng thùng.
Lời nói dối không thể quá tỉ mỉ, càng tỉ mỉ càng nhiều kẽ hở, câu chuyện tràn ngập mơ hồ mới chân thực, Tạ Tranh cũng rất thông minh, vạn nhất bị lật xe thì chết.
Sự thực chứng minh, cậu làm rất đúng.
Tạ Tranh tuy rằng không nhớ lần tình cờ gặp gỡ của anh và Phương Tử Dương là khi nào, nhưng anh cũng không nghi ngờ lời nói của cậu.
Nhìn từ bề ngoài, Phương Tử Dương cũng không nhất thiết phải nói dối anh.
Tạ Tranh dù có lợi hại đến đâu cũng sẽ không ngờ được, lần gặp mặt tình cờ kia của hai người bọn họ lại chính là đời trước...
Cho nên.
Cho nên Tạ Tranh lại lần nữa đầu óc trống rỗng.
Vậy là, Phương Tử Dương thầm mến anh? Mà còn thầm mến nhiều năm? Thầm mến đến mức muốn tìm ra thân phận của anh để phát triển đoạn tình cảm này?
Này, này.
Đầu óc Tạ Tranh có chút loạn, lại nhìn vẻ mặt ngượng ngùng của thanh niên trước mặt, nhất thời... hai tai đỏ bừng.
Vậy mà... có một người yêu anh như vậy sao...
Lão xử nam vạn năm Tạ Tranh cảm thấy có chút mắc cỡ.
Ho nhẹ một tiếng, anh nổ lực che giấu sự khác thường của mình, banh mặt nghiêm túc, "Ừm, đã như vậy, tôi sẽ tận lực điều tra một chút."
Về phần có điều tra ra kết quả hay không, cái này phải để anh suy nghĩ một chút.
Tuổi của Phương Tử Dương quá nhỏ, chỉ vừa mới mười tám tuổi, về mặt tình cảm còn chưa thành thục, nếu cậu biết chủ nhân chiếc nhẫn là anh, lấy tính cách đối phương hẳn là sẽ làm ra một số chuyện đáng sợ nào đó.
Chuyện tình cảm, nhất định phải đối xử một cách thận trọng.
"Nhưng mà cậu có nghĩ đến có thể hắn đã có bạn gái, hoặc là bạn trai hay không?" Tạ Tranh cảm thấy bản thân nên chuẩn bị tốt tâm lý cho đối phương nếu lỡ có cự tuyệt cậu.
Nghe nói như thế, Phương Tử Dương rất là chắc chắn lắc đầu, "Sẽ không, anh ấy nhất định là độc thân."
Nếu không phải độc thân, đời trước nam nhân kia khi rời đi cũng sẽ không lưu lại số điện thoại cho cậu, còn nói sẽ chịu trách nhiệm.
Bởi vậy có thể thấy được, đối phương không chỉ độc thân, mà còn là người có trách nhiệm, nhân phẩm hẳn là không tệ lắm. Cho nên nếu như có thể, cậu không ngại phát triển với đối phương một chút, dù sao con của cậu có một gia đình trọn vẹn vẫn tốt hơn.
Đời này cậu cũng không mong chờ có một tình yêu gì nữa. Cậu chỉ muốn hoàn thành tâm nguyện, sau đó có một gia đình của mình, thanh thanh thản thản sống...
"Tạ đại ca, tuy rằng tôi mới vừa thanh niên thôi, thế nhưng tư tưởng của tôi rất trưởng thành. Anh không cần lo lắng tôi sẽ kích động làm chuyện khiến cho mình phải hối hận, tôi sẽ phụ trách cho hành vi của chính mình, chuyện tôi làm, tôi đều đã suy nghĩ kĩ."
Tuy rằng Tạ Tranh rất hay quản việc không đâu, nhưng Phương Tử Dương cũng không tức giận.
Người chân chính quan tâm bạn mới dông dài với bạn, đặc biệt là người như Tạ Tranh, tuy rằng chính trực, nhưng anh cũng không phải thánh nhân, chỉ có những người mà anh coi trọng thì anh mới như vậy mà thôi. Đối với người ngoài, anh vẫn rất là lành nhạt.
Bởi vì cậu là em trai của anh trai, cho nên Tạ Tranh mới quan tâm cậu như vậy, đây là may mắn mà anh trai cho cậu.
"Nhưng mà chuyện này về sau lại nói, tôi chỉ là không muốn để lại tiếc nuối mà thôi. Những thứ tốt đẹp thì phải tự bản thân mình nỗ lực tranh thủ mới được, Tạ đại ca, anh nói xem đúng hay không?"
Phương Tử Dương nở một nụ cười từ đáy lòng.
Xán lạn mà lại sạch sẽ.
"Ừm."
Tạ Tranh không nói chuyện, chỉ là hai bên tai lại chậm rãi đỏ lên.
Thanh niên này thì ra lại thầm mến anh đến mức này luôn ư?
Thật là to gan lại cố chấp... Nhưng mà có chút đáng yêu.
Bề ngoài Tạ Tranh không hề có cảm xúc, đôi mắt cứ nhìn chằm chằm vào tài xế ở phía trước, dáng dấp rất nghiêm túc, nhưng khí tức trên người tản mát ra chút vui sướng khó giải thích.
Tâm tình rõ ràng đến mức tài xế ngồi phía trước còn cảm nhận được, chớ nói chi là Phương Tử Dương ngồi ở bên cạnh.
Phương Tử Dương không hiểu sao Tạ Tranh lại vui vẻ như vậy, có chút hoang mang.
Tạ Tranh là một người lúc vui lúc giận, tính cách quái lạ, cho nên cậu cũng không quá để tâm, chỉ cần đối phương đáp ứng giúp cậu là được rồi, cậu cũng không cần phải cân nhắc tâm tình biến hoá của Tạ Tranh để làm gì.
Nghĩ như vậy, Phương Tử Dương liền đem hết thảy quăng ra sau đầu, bắt đầu mong đợi bữa cơm lát nữa.
Thật vất vả mới có được một người anh trai yêu thương cậu, lát nữa cậu phải biểu hiện tốt một chút, nhất định phải là một người em trai ngoan ngoãn lại nghe lời, tuy rằng tính cách thật của cậu rất hung tàn.
Dười bầu không khí kì lạ, lái xe khoảng một tiếng đồng hồ, mới dừng lại trước một biệt thự ở ngoại thành. Diện tích biệt thự nhìn cũng không quá lớn, nhưng khung cảnh xung quanh rất tốt, rất thích hợp với người muốn yên tĩnh. Chỉ có điều nơi này còn rất mới, ít hơi người, chắc là chỗ tình cờ đặt chân.
Trên cửa lớn biệt thự và cửa sổ đều dán câu đối chữ phúc màu đỏ như đang mừng năm mới, liếc mắt nhìn là thấy chủ nhân của căn biệt thự này hẳn là đang rất vui vẻ.
Trên thực tế chính là như vậy, gần đây Đường Huân rất vui vẻ, đặc biệt là ngày hôm nay, nghe thấy tiếng chuông cửa, y liền kích động chạy đến mở cửa, bỏ rơi bảo mẫu và Thuỵ Khắc đang đi theo sau lưng.
Phương Tử Dương còn chưa kịp phản ứng liền rơi vào một cái ôm tràn đầy ấm áp, sau đó được anh trai đang kích động kéo vào nhà. Tạ Tranh cũng đi theo sau vào.
Hiện tại Đường Huân rất vui vẻ, cũng không có tâm tình đi quan tâm đến ông chủ của mình.
Tạ Tranh cũng không tức giận, tâm tình của anh cũng đang rất tốt, không chấp nhất những chuyện nhỏ nhặt này. Thấy Đường Huân lôi kéo Phương Tử Dương đi vào. Tạ Tranh mới kêu Thuỵ Khắc lại, biểu tình vô cùng thần bí mà lại nghiêm túc nói với hắn, "Thuỵ Khắc, tôi cảm thấy tôi nên nói cho cậu biết một chuyện cực kỳ nghiêm trọng."
"Chuyện gì vậy?"
Thuỵ Khắc còn tưởng là có chuyện quan trọng gì, vội vàng dừng bước lại, căng thẳng vểnh tai lên nghe.
"Tôi phát hiện có người thầm mến tôi, hơn nữa còn rất lâu, cậu nói coi có nghiêm trọng không?"
Thụy Khắc: "..."
Thụy Khắc run rẩy khóe miệng.
Người anh em à, anh dùng cái giọng điệu khoe khoang này để nói với tôi làm tôi cảm thấy cũng không quan trọng lắm, cảm ơn.
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT