Hai con trai ruột nhưng lại khác nhau một trời một vực.

Phương Tử Dương không biết người cha thân mến kia của cậu trong lòng nghĩ như thế nào, nhưng chắc chắn phải có nguyên nhân.

Hiện tại cậu không có thời gian đi thăm dò, nhưng Lý Chí Nhân là một lựa chọn cực kỳ tốt, cho dù là sự hiểu kỳ hay xã giao bên ngoài, việc cần làm thì Lý Chí Nhân đều sẽ làm, một người giúp sức thật tốt á.

Nhìn vẻ mặt tràn đầu hưng phấn của Lý Chí Nhân khi rời đi, tâm tình của Phương Tử Dương cũng rất tốt.

Chính xác mà nói thì sau khi sống lại, chỉ cần không nghĩ đến những chuyện sốt ruột kia thì tâm tình của cậu vẫn luôn rất tốt.

Tiếp tục ngồi ở tiệm cà phê gõ máy vi tính, sau khi đem toàn bộ chứng cứ cần thiết tìm ra, Phương Tử Dương mới liên hệ đoàn luật sư của công ty. Có Lý Chí Nhân đánh yểm trợ, cậu tạm thời không cần lo lắng Phương Ngạn Đông biết được tin tức chạy tới ngăn cản, mà cho dù ông ấy có thật sự đến cậu cũng không sợ.

Tập đoàn Phương thị dùng tiền nuôi dưỡng đoàn đội, tất nhiên là năng lực làm việc của luật sư công ty rất là mạnh mẽ. Thoạt nhìn chuyện lần này có chút thanh thế, nhưng thực tế vụ án cũng không khó, bất quá chỉ là bịa đặt chửi bới mà thôi, Phương Tử Dương đem tất cả chứng cứ cung cấp rõ ràng, căn bản là sẽ thắng kiện không có gì phải hồi hộp.

Chỉ là nhân số khá nhiều, thời điểm đưa công hàm luật sư tương đối mất chút khí lực mà thôi.

Nhưng vì để cho lỗ tai yên tĩnh, sau khi liên hệ luật sư xong, Phương Tử Dương trực tiếp tắt điện thoại. Sau đó ngồi ở tiệm cà phê nghĩ kế hoạch.

Vô luận là con đường phía trước có hung hiểm ra sao, chỉ cần khiến cho đám người đó không dễ chịu, cậu sẽ cố gắng tiếp tục, dù cho... Vạn kiếp bất phục.

Cùng lúc đó.

So với tiệm cà phê yên tĩnh, ngắn ngủi vài giờ trên internet đã ầm ĩ đến lật trời. Nguyên nhân đương nhiên là bởi vì cái weibo của Phương Tử Dương toả ra ý tứ khiêu khích nồng đậm rõ ràng.

Từ sau khi cái video bạo lực học đường xuất hiện trên weibo hot search, toàn bộ cư dân mạng trên internet đều đang thảo luận kịch liệt, con người càng ngày càng chú ý đến đạo đức, nhân quyền, pháp luật... Mà chuyện ngày hôm nay lại dẫm lên những điều trên, một khi làm lớn thì hậu quả quả thực không thể tưởng tượng nổi.

Sự kiện của Phương Tử Dương không chỉ có tính chất ác liệt, quan trọng nhất là thân phận của một trong những vai chính còn rất mẫn cảm, ở thời đại này thì phú nhị đại, con ông cháu cha là thứ khiến người ta chú ý nhất.

Nếu chuyện giống như vậy mà phát sinh trên người bình thường, ảnh hưởng dư luận tuyệt đối là hai khái niệm khác nhau.

Trước khi Phương Tử Dương đăng weibo, cư dân mạng đã coi cậu là ác bá không thể tha thứ, bây giờ cậu lại châm dầu vô lửa, đăng weibo khiêu khích, quả thực chính là đem mình lên lò than nướng.

Ngắn ngủi trong vòng mấy tiếng, nhiệt độ của Phương Tử Dương đã tăng lên rất nhiều, bảng hot search trên weibo tên của cậu chiếm nửa bảng, so với nhiệt độ của siêu sao thần tượng gì đó còn muốn hot hơn!

Các minh tinh mấy ngày nay muốn mua hot search sợ là bị thua lỗ, dù sao thì bây giờ mà mua hot search tuyệt đối là vứt tiền vào trong nước a.

"Cố làm ra vẻ, phát sóng trực tiếp sao, ha ha, hù dọa ai đó?"

"Có video làm chứng không? Có người giám định không? Có bằng chứng cụ thể không? Chim chuột gì cũng nói được."

"Từ khi phát weibo đến bây giờ không có một bạn học hay giáo viên nào đứng ra nói giúp, có thể thấy được người này có nhân phẩm rất tệ!"

"Chuyện này đã nháo mấy ngày rồi, cảnh sát bên kia sao còn chưa tới giải quyết a, không phải thật sự là bị Phương gia hối lộ đi?"

"Hằng trăm cặp mắt đều nhìn vào mà còn hối lộ được hả? Có nhiều tiền thì có thể hung hăng như vậy? Hủ bại như vậy?"

"Lầu trên đừng nói như vậy, việc này nháo lớn như vậy phía trên làm sao dám bao che? Tin tưởng chính phủ một chút đi."

"Là người bị hại không báo cảnh sát, hẳn là không nghĩ chuyện quá nghiêm trọng, dù sao cũng là bạn học, trẻ con với nhau nên không đành lòng đi."

"Nhưng cái này là bạo lực học đường đó! Cũng quá thiện lương rồi đi, đứa nhỏ ngốc, đã 17 sắp 18 tuổi mà còn trẻ con cái gì, đừng có chọc cười tôi!"

"Như vậy mà bạn học cái gì, Phương Tử Dương là một khối u ác tính của xã hội!"

"Tính chất chuyện này quá ác liệt, tuyệt đối không thể buông tha, người bị hại có lòng tốt, nhưng cũng phải xem đối tượng đó là ai!"

"Phương Tử Dương thực sự là quá buồn nôn, quá ghê tởm..."

"Cặn bã! Khối u ác tính! Rác rưởi!"

Trên mạng thảo luận đến khí thế ngất trời, chửi rửa nhiệt tình đến cực điểm, phảng phất như Phương Tử Dương là ác ma cuồng giết người, khiến cho người người hận không thể lột da rút gân, trừng phạt giáo huấn cậu, lấy ngòi bút làm vũ khí mà đâm đâm cậu.

Đương nhiên cũng có số ít người tương đối lí trí, cảm thấy Phương Tử Dương hẳn là không có ngu vậy, cậu dự định sẽ giải thích nên chờ thêm một ngày hẳn là không phải vấn đề.

Nói tóm lại, trên mạng nháo đến bừng bừng.

Mà những người trong cuộc lại phẫn nộ, có người thấp thỏm, lại có người phức tạp vô cùng. Phẫn nộ đương nhiên là hội học sinh Nhất Trung.

Làm hội học sinh, vốn dĩ bọn họ là đại biểu học sinh trường học, trợ giúp các học sinh, tổ chức hoạt động,... Cho nên bọn họ có trách nhiệm cùng năng lực.

Mà cái hot search này là do bọn họ gián tiếp thúc đẩy, trong hội học sinh có vài ủy viên thường ngày đối với Phương Tử Dương luôn kiêu ngạo rất là không thích, đối với Nghiêm Đồng bị bắt nạt rất là đồng tình.

Chỉ là Phương Tử Dương là người có thân phận địa vị, bọn họ vẫn chưa tìm được cơ hội hợp lý.

Lần này ngẫu nhiên nhìn thấy video tố cáo nặc danh, một đám ủy viên học sinh không chỉ không có báo cáo cho trường học đúng lúc ngăn lại, trái lại còn chủ động thêm mắm dặm muối, cuối cùng đem chuyện đẩy lên hot search, huyên náo đến toàn bộ mạng đều biết.

Ở trong lòng bọn họ, bọn họ chính là anh hùng không sợ cường quyền dũng cảm đứng ra đấu tranh.

Vốn dĩ khi thấy mọi chuyện nháo lớn như vậy thì có chút chột dạ, nhưng thấy Phương Tử Dương không chỉ không có nhận sai hối lỗi, trái lại còn khiêu khích như vậy, mọi người đều tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Cho nên sau khi Phương Tử Dương đăng weibo, một ủy viên trong hội học sinh cũng rất nhanh đã đáp lại.

【 Ủy viên 1 hội học sinh Nhất Trung ✅: Thân bất chính, phẩm không hợp, công đạo tự tại lòng người. 】

Cái weibo này cư nhiên lại mạnh lẽ đáp trả khiêu khích của Phương Tử Dương, biểu lộ thái độ kiên quyết, khiển trách phẩm đức của Phương Tử Dương, muốn xem xem làm sao Phương Tử Dương ngụy biện.

Chuyện đến bây giờ thì toàn bộ internet đều đã biết, cho dù Phương có tiền có quan hệ, cũng không thể một tay che trời, người ở hội học sinh cũng không phải không có bối cảnh.

Thái độ như thế khiến cho nhiều người đứng ở thế trung lập rất nhanh cũng nghiêng về một phía.

Tiếp theo sau đó cô Hà cùng các giáo viên của Nhất Trung cũng đăng weibo tỏ thái độ.

Dù sao chuyện cũng đã nháo đến mức độ này, bọn họ cũng không thể vì chút chột dạ mà phủ định lời nói trước đó của mình, như vậy là rất mất mặt.

Huống hồ việc này bọn họ đã sớm xin phép Phương Ngạn Đông, Phương gia cũng không muốn nhúng tay vào, những người khác lại tạo áp lực, để xem Phương Tử Dương lấy cái gì trở mình...

Tuy rằng bên phía trường học cũng khá nghi hoặc về hành vi của Phương gia, nhưng mà hào môn vốn là cẩu huyết như vậy, bọn họ không cần xen vào, chỉ cần thức thời làm theo là được.

Hết thảy những người trong cuộc đều đã tỏ thái độ, chỉ còn mỗi Nghiêm Đồng là chưa nói gì mà thôi.

Bất quá mọi người không cảm thấy Nghiêm Đồng không tỏ thái độ có vấn đề gì, bởi vì từ lúc bắt đầu Nghiêm Đồng đã không nói bất cứ lời nào, có người muốn phỏng vấn hắn, thái độ của hắn cũng rất mềm yếu, không có ý tứ khiển trách Phương Tử Dương, trái lại khắp nơi đều là ý không muốn truy cứu, không muốn làm lớn mọi chuyện...

Nhưng mà hành động này của Nghiêm Đồng không chỉ có không làm cho mọi người nghe theo, trái lại cảm thấy rằng hắn đang bị uy hiếp, dáng dấp hiền lành thiện lương như vậy, thật sự là quá đáng thương.

Sau đó chính là sự chinh phạt càng thêm kịch liệt.

Ngược lại, trong mắt mọi người thì Phương Tử Dương chính là kẻ ỷ thế hiếp người, không chuyện ác nào không làm, đóa sen trắng đáng thương như Nghiêm Đồng vừa bất lực lại đáng thương.

Có lẽ cũng có người cảm thấy không đúng chỗ nào đó, nhưng dưới đa số thắng thiểu số, số ít người lý trí đứng ra nói đỡ cũng chẳng có tác dụng gì.

Nếu có ai giúp Phương Tử Dương nói chuyện, tuyệt đối chính là đồng lõa, não tàn, nịnh nọt... Hay cho một đám người xem mình là chính nghĩa.

Mạng xã hội chính là như vậy, anh hùng bàn phím ai cũng không quen ai nên muốn nói sao cũng được, nhưng thương tổn mang lại cho người khác lại không ai quan tâm, trong hiện thực bị đè ép đã lâu, tâm tình những người đó càng dễ dàng bị kích động hơn.

Phương Tử Dương đối với những người này chẳng dậy lên nổi cảm xúc bi thương, mà là không đồng tình.

Bởi vì bọn họ vĩnh viễn cũng không biết được rằng, một cậu nói thuận miệng của họ, đối với người trong cuộc tạo thành tổn thương nghiêm trọng như thế nào, mỗi một người trong đó đều vô tình trở thành hung thủ giết người.

Đời trước, vì như vậy mà tính cách của cậu càng ngày càng kém, tối tăm hắc ám, cũng là vì những người này từng đợt để lại ngôn từ ghê tởm.

Nhưng mà... Đời này sẽ không.

Cậu sẽ không để những ngôn từ kia ảnh hưởng đến mình nữa, cậu sẽ cố gắng chặt đứt hết tất cả bụi gai đâm vào người cậu, trả lại hết những thống khổ mà bọn họ đã đem đến cho cậu, lấy lại những thứ thuộc về cậu.

...

Cùng lúc đó.

Bên trong một tòa biệt thự vùng ngoại thành Giang thị.

Một nam nhân tuấn mỹ trẻ tuổi, mang một gọng kính sợi vàng đang cau mày nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, chú ý đến video bạo lực học đường của Phương Tử Dương.

Nam nhân đã ngồi bất động trước máy tính một giờ đồng hồ, thần sắc biến hóa theo những bình luận trên weibo, lông mày càng ngày càng cau chặt.

Người đàn ông anh tuấn tóc vàng mắt xanh ngồi bên cạnh thực sự nhìn không nổi nữa, người bạn tốt đem thời gian quý giá lãng phí trên mấy chuyện bát quái trên mạng làm hắn có chút không nói nên lời, lại có chút khó chịu.

"Hi, Đường thân mến, tôi vẫn luôn cho rằng cậu là một người máy chỉ biết có công việc, kết quả bây giờ mới biết nguyên lai cậu lại hứng thú với mấy chuyện nhăng nhít trên mạng nữa đó."

"Tôi thừa nhận là cái cậu trai Phương Tử Dương này rất là đẹp, nhưng ngoài đẹp ra tôi không thấy bất cứ ưu điểm gì nữa, từ khi về nước đến bây giờ, mỗi ngày cậu đều chăm chú nhìn người ta, bây giờ tôi đối với ánh mắt của cậu rất là có nghi ngờ á." Ngữ khí của Thụy Khắc khó chịu đến cực điểm.

Chỉ là Đường Huân nghe vậy cũng không có biểu tình gì, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình như cũ, âm thanh nhàn nhạt, "Nếu như anh cảm thấy ánh mắt cảu tôi có vấn đề, vậy cậu nên suy nghĩ kĩ trước khi ký hợp đồng, tôi không hy vọng ông chủ của tôi đầu tư thất bại, cảm ơn."

Thái độ không khách khí như thế thực sự làm người tức giận.

Thụy Khắc bị nói đến không biết đáp lại như thế nào, cơn giận bị chặn ở lồng ngực.

Vì sao hắn lại phải gặp những người này. Người khác muốn hợp tác với hắn ai mà không phải nịnh nọt hắn chứ, mà con người này lại đi ngược lại!

Nhưng mà hiển nhiên Đường Huân đối với hành vi như đại gia của mình hoàn toàn không có tự giác.

Y cũng không quản bạn tốt kiêm đồng bọn hợp tác của mình có biểu tình gì, sau khi xem lướt qua tin tức trên weibo, y đóng máy tính lại, đẩy gọng kính vàng trên mũi lên, âm thanh nhàn nhạt mở miệng lần nữa.

"Ngày mai anh cùng ông chủ ký hợp đồng xong, tôi sẽ rời khỏi nước một quãng thời gian, không cần phiền anh phải đặt vé máy bay cho tôi."

"Cái gì? Cậu muốn tôi trở lại một mình?!"

Thụy Khắc nghe vậy chợt nhảy dựng lên từ trên ghế sô pha, hắn khó mà tin nổi trừng mắt, bộ dáng bi thương chỉ vào máy tính, "Vì cậu ta?"

Đường Huân nghe vậy rốt cuộc cũng xoay người nhìn về phía hắn, tựa hồ có hơi không hiểu tại sao hắn lại có bộ dáng táo bạo như vậy.

Thụy Khắc nhìn vẻ mặt này của y, hắn càng tức.

Đem đồ đang cầm trong tay ném xuống đất, bộ dáng của hắn giống như là người chồng bị ruồng bỏ, thương tâm gần chết, "Đường, tôi thực sự là nhìn lầm cậu, không nghĩ rằng cậu là một người thấy sắc quên bạn như vậy! Tình nghĩa nhiều năm của chúng ta coi như đút cho chó ăn đi! Tôi thật sự quá ngu, quá ngây thơ rồi! Người phương đông các cậu thật là tên lừa đảo giảo hoạt nhất thế giới!"

Đường Huân:???

Đường Huân đẩy đẩy mắt kính, cầm điện thoại di động lên bấm một dãy số, "Alo ông chủ, phiền ngài kêu bác sĩ Tần lại đây một chút, Thuỵ Khắc hình như phát bệnh, lần này tôi quên bảo bác sĩ tư nhân của hắn đi theo."

Thụy Khắc: "..."

Tôi không có! Tôi không bệnh! Tôi không cần bác sĩ! Tôi chỉ muốn biểu đạt tình cảm của tôi mà thôi, cảm ơn!

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play