Sau khi đưa bức ảnh cho Tạ Tranh, Phương Tử Dương vốn định lặng lẽ điều tra, dù sao lúc ấy phản ứng của Tạ Tranh quá lớn, cảm thấy thế nào cũng là bộ dáng biết nội tình.

Nhưng lực lượng của Tạ Tranh quá mạnh, người nắm quyền thế gia trăm năm như anh, làm sao không có mấy phần bản lĩnh? Hơn nữa cậu cũng không thể nhìn anh chằm chằm cả ngày.

Hết cách, Phương Tử Dương chỉ có thể từ bỏ, ngồi chờ tin tức, trực giác cho cậu biết, Tạ Tranh sẽ không làm cậu tổn thương.

Đối với trực giác của mình, cậu vẫn tương đối tin tưởng. Ở đời trước, sau khi bị đuổi khỏi Phương gia, chỉ cần cậu cảm thấy chán ghét ai, tương lai người kia khẳng định sẽ làm ra chuyện gì không hay với cậu, mười lần như một.

Chuyện bức ảnh chưa có kết quả, nhưng bên phía Tạ Văn Húc rất nhanh liền có tin tức.

Ngày thứ ba sau khi rời khỏi tiệm cà phê, không biết Tạ Tranh đã làm gì, mà Phương Tử Dương nghe đồn Tạ Văn Húc bị cấm túc ở trong nhà.

Về vấn đề hôn ước của bọn họ, tạm thời vẫn không có tiến triển, mà trong lòng Phương Tử Dương cũng không quá để ý, vì cậu biết rằng Tạ Tranh nhất định sẽ cho cậu một kết quả thỏa mãn.

Nhưng mỗi khĩ nghĩ đến đây, cậu liền cảm thấy có chút tiếc nuối. Nếu đời trước cậu mà biết Tạ Tranh "tốt bụng" như vậy, cậu đã sớm ôm đùi anh rồi. Có Tạ Tranh hỗ trợ, e rằng đời trước cậu không rơi vào kết cục như vậy.

Chỉ tiếc là vận may của anh ta không tốt, mệnh cũng khúc chiết, tuổi còn trẻ đã tráng niên mất sớm do tai nạn xe cộ.

Đúng rồi, đời trước Tạ Tranh gặp tai nạn xe cộ thời gian nào? Hình như là sau khi cậu thi đại học xong không bao lâu.

Nếu Tạ Tranh đã giúp cậu một ân tình lớn như vậy, cậu cũng phải giúp anh một chút mới đúng, tới lúc đó giúp anh thoát khỏi một kiếp, giao dịch công bằng, ai cũng không nợ ai, hoàn mỹ.

...

Quyết định xong. Phương Tử Dương cũng không lo lắng bên phía Tạ Tranh nữa, tiếp tục đem tinh lực dồn hết vào việc thi đại học, cùng với để dành vốn đầu tư.

Thời gian của cậu không nhiều, một khi Nghiêm Đồng tiến vào Phương gia, dựa vào sự hiểu biết của hắn với nội dung câu truyện, đối phương sẽ trở thành một trợ giúp rất lớn cho Phương Ngạn Đông, tài sản của Phương Ngạn Đông cũng sẽ tăng lên nhanh chóng.

Vì vậy cậu nhất định phải nhanh chóng đặt vững nền móng của mình cùng lá bài tẩy, bằng không chỉ cần chậm một bước, chính là từng bước!

Sau khoảng thời gian nghiêm túc suy nghĩ, mục tiêu Phương Tử Dương chuẩn bị đặt lên "tập đoàn chế dược Sanh Đông".

Mặc dù lúc trước cậu có chút phế vật, nhưng sau khi rời khỏi Phương gia, vì báo thù nên cậu hao tốn rất nhiều công phu học tập. Ngày đêm tỉ mỉ nghiên cứu đều bị đám người Phương Ngạn Đông Nghiêm Đồng lật đổ công công ty, tiếp thu giáo huấn này, cậu nhanh chóng tiến bộ.

Mà công ty chế dược Sanh Đông là đối tượng mà cậu đã cẩn thận cân nhắc qua. Năm đó nó cũng là một sự huy hoàng ở Giang thị, là một trong những công ty chế dược lâu năm.

Bất quá vì gia tộc nội loạn phân tranh, còn có sự mạnh mẽ quật khỏi của Phương gia, bởi vậy Sanh Đông bắt đầu suy yếu, cho tới bây giờ toàn bộ công ty tình huống phi thường không xong.

Thế nhưng lạc đà có gầy còn hơn ngựa chết, Phương gia khi đó muốn thủ tiêu công ty chế dược Sanh Đông cũng không dễ dàng. Sở dĩ Sanh Đông bị phá sản, nguyên nhân lớn nhất vẫn là do Nghiêm Đồng trộm đi bàn tay vàng của cậu.

Nút không gian mà tổ tông Lục gia lưu lại có đồ vật đủ để thay đổi toàn bộ thế giới y dược cùng kỹ thuật khoa học ngày nay.

Lúc mới trọng sinh, Phương Tử Dương đã suy nghĩ làm sao xử lý bàn tay vàng này.

Giấu đi chắc chắn là không được, Nghiêm Đồng đã biết đến sự tồn tại của bàn tay vàng, thậm chí còn muốn trộm đi, nếu cậu giấu nó, không phải để cho Nghiêm Đồng biết cậu có vấn đề hay sao, nhất định đối phương sẽ có phòng bị.

Thế nhưng sau khi xem kỹ nội dung trong quyển thư tịch màu vàng. Cậu phát hiện hình như Nghiêm Đồng cũng không quá rõ ràng tình huống của bàn tay vàng, Nghiêm Đồng chỉ biết bên trong nút không gian có cất giấu tư liệu về khoa học kỹ thuật tiên tiến, nhưng đối với phương thuốc dịch dinh dưỡng thì lại không biết gì cả.

Như vậy đã đủ để cho cậu làm việc. Muốn hiểu rõ tư liệu kỹ thuật khoa học, sau đó nghiên cứu ra cần không ít thời gian, cậu tạm thời giữ lại, trước tiên lấy phương thuốc ra sử dụng trước, tận lực không để Nghiêm Đồng hoài nghi hay cảnh giác.

Tập đoàn Phương thị chủ yếu kinh doanh hai ngành nghề chính là điền sản và chế dược.

Hiện tại công ty chế dược Sanh Đông sắp bị Phương gia đè ép đến sắp phá sản, cậu vừa vặn nhân dịp này thu mua, lấy nơi này làm nòng cốt. Lúc này Phương Ngạn Đông không chỉ không giết chết được công ty chế dược Sanh Đông, cậu còn muốn dựa vào Sanh Đông cắt một miếng thịt ở trên người Phương Ngạn Đông.

Chỉ có điều kế hoạch thì rất tốt, nhưng về phương diện tiền bạc lại hơi khó xử.

Phương Tử Dương tính toán tài sản trong tay mình một lát, tạm thời không dùng đến tài sản mà ông ngoại để lại, trước mắt cậu chỉ có hai ngàn ba trăm triệu tiền bán phần mềm, cùng với hai ngàn ba trăm triệu tiền lấy từ đồ cổ ngọc thạch trong tay Phương Ngạn Đông, tổng cộng bốn ngàn sáu trăm triệu.

Nhiêu đây mà muốn thu mua Sanh Đông, còn chưa đủ.

Nếu mượn tiền, thì Chu Tuấn cùng Triệu Cảnh Ngọc tuy rằng có thể hỗ trợ, nhưng cũng có hạn, hoàn toàn không đủ.

Nghĩ tới nghĩ lui. Phương Tử Dương cuối cùng cảm thấy vẫn nên tìm biện pháp kiếm tiền, đó chính là.... Tiếp tục bắt lấy con dê béo Phương Ngạn Đông.

Nếu hố được Phương Ngạn Đông, cậu cũng không có chút áp lực gì, còn vô cùng vui vẻ nữa!

Phương Ngạn Đông vừa xử lý xong ảnh hưởng sau khi sự cố máy bay mang tới, hắn vừa mới rảnh rỗi lại muốn đem lực chú ý lên người cậu, còn đang nghĩ ngợi làm sao thu hồi số tiền mà hắn vừa bị mất.

Đã như vậy, thân là một đứa con ngoan, cậu sao có thể để ba ba bất mãn cho được nhỉ?

Lúc nãy khi chú Lưu cú Trương lại đây báo cáo, nói rằng Phương Ngạn Đông đang tìm cách lấy tiền từ tay cậu, Phương Tử Dương nở nụ cười, có mà lấy được á.

Cuối tuần, Phương Tử Dương cầm lấy mấy quyển sách ôn thi, lấy lý do ôn tập mà đi đến nhà Triệu Cảnh Ngọc. Đồng thời cũng gọi cho Chu Tuấn, để đối phương đến đây, còn bảo hắn mang theo ba Chu đến.

Đời trước Chu gia và Triệu gia bởi vì trợ giúp cậu, cho nên vẫn luôn bị Nghiêm Đồng sai người chèn ép, bây giờ cậu có chỗ tốt, tự nhiên cũng phải kéo hai người bạn tốt này lên, trả lại một phen ân tình.

...

Chu gia và Triệu gia, một nhà thì kinh doanh trang trí, một nhà thì kinh doanh siêu thị, quy mô công ty không tính là quá lớn ở Giang thị, nhưng cũng có vốn thị trường mấy chục tỷ đồng. Hoàn toàn không thể so với Phương gia, nhưng bối cảnh của hai nhà này ở Giang thị vẫn rất sâu.

Chu gia có thân thích là chính quyền thành phố, mà Triệu gia thì có ở cảnh sát. Lần trước vụ hot search, cũng nhờ có Chu Tuấn cùng Triệu Cảnh Ngọc mới có thể xử lý nhanh như vậy, hơn nữa còn nặng như vậy.

Hơn nữa làm cho Phương Tử Dương coi trọng chính là, gia phong của hai nhà Chu gia cùng Triệu gia rất tốt, rất chú trọng giáo dục cùng nâng cao đạo đức con cái trong nhà.

Đừng nhìn Chu Tuấn cùng Triệu Cảnh Ngọc mỗi ngày đều ăn chơi lêu lỏng, bộ dáng là một phú nhị đại vô dụng. Thật ra thành tích học tập của cả hai đều rất tốt, không dám nói là học bá, nhưng tuyệt đối là học sinh lớp chuyên. Chỉ có điều hành vi bọn họ có chút không đứng đắn, cho nên mới khiến người khác quên đi ưu điểm của cả hai người họ.

Mà quan trọng hơn là hai người đều rất trọng tình trọng nghĩa, đời trước bị Nghiêm Đồng cùng đám người kia tạo áp lực, nhưng bọn họ vẫn lén lút trợ giúp cậu.

Mà có thể giáo dục ra đứa nhỏ như vậy, là cha mẹ họ, ba mẹ Chu gia cùng Triệu gia xác thực cũng là người có tâm địa chính trực.

Bởi vì mối quan hệ với Chu Tuấn cùng Triệu Cảnh Ngọc rất tốt, nên Phương Tử Dương cũng thường xuyên gặp mặt ba mẹ của hai nhà, vì thế hai bên đều rất quen thuộc nhau.

Vừa nghe thấy đứa nhỏ nhà mình muốn đi học nhóm, ba mẹ hai nhà Chu Triệu cảm thấy kinh ngạc cùng hứng thú.

Cho nên dù Phương Tử Dương không dặn bọn họ đến, thì bọn họ cũng muốn tới xem tình huống một chút.

Hơn nữa lần này Phương Tử Dương còn cố ý căn dặn, suy nghĩ cẩn thận một chút liền đoán được, mục đích "làm bài tập" lần này sợ là không được bình thường.

Đúng như dự đoán.

Sau khi gặp mặt, Phương Tử Dương hàn huyên đơn giản cùng Chu Tuấn và Triệu Cảnh Ngọc về chuyện trường học, biết được Nghiêm Đồng cũng xin nghỉ ở nhà học tập do tình hình trên mạng căng thẳng, thấy cô trong trường có nhiều người xấu tính thì gần đây cũng tốt hơn rất nhiều.

Vui đùa một hồi, lúc này Phương Tử Dương mới tiến vào đề tài chính hôm nay.

"Chú Chu, chú Triệu, hai chú cảm thấy quan hệ của con và Cảnh Ngọc cùng Chu Tuấn như thế nào?"

Ba Chu và ba Triệu không biết Phương Tử Dương hỏi cái này có ý gì, trong lúc nhất thời không biết trả lời làm sao. Ngược lại là Chu Tuấn và Triệu Cảnh Ngọc tương đối bình tĩnh, từ nhỏ bọn họ đã là bạn tốt, thường ngày đều nói chuyện thẳng thắn, nói chuyện hàm súc khéo léo mới có vấn đề.

Vừa nghe lời này, hai người liền lập tức vui vẻ.

"Này còn cần phải hỏi sao? Chúng ta chính là tam giác vàng trong truyền thuyết, ai cũng không thể khinh nhờn!" Chu Tuấn cùng Triệu Cảnh Ngọc cười hì hì ôm lấy vai bạn tốt, nụ cười thuần tuý mang theo nghĩa khí tình cảm anh em không người nào có thể khinh bạc.

Ba Chu và Ba Triệu thấy thế thì rất là bất đắc dĩ.

Vừa nhìn liền biết hai đứa con trai của hai ông vẫn còn rất ngốc, chính là cái loại ngốc của tuổi dậy thì.

Phương Tử Dương nở nụ cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, tuỳ ý để hai người họ ôm lấy bả vai, nói tiếp, "Chú Chu, chú Triệu, quan hệ của ba người tụi con chú cũng thấy. Bọn họ là bạn tốt nhất của con, cũng là người mà con có thể tín nhiệm nhất."

"Hiện tại con có biết một thông tin, thông tin này có thể khiến cho chúng ta một đêm kiếm lời đến vài tỷ, nếu như các chú đồng ý, con sẽ hợp tác với các chú, hai người cảm thấy thế nào?

"Tin tức gì?"

Ba Chu cùng ba Triệu nghe vậy thì cả kinh, nhất thời ngồi thẳng lưng.

Nhân phẩm tốt cũng không có nghĩa là không muốn phát tài, tin tức nào mà lại đáng giá như vậy, một đêm có thể kiếm lời mấy tỷ? Chuyện này quả thật như là mơ giữa ban ngày!

Phương Tử Dương không vội vã nói chuyện. Mà là móc ra một tệp văn kiện đặt lên bàn, lúc này mới mở miệng nói chuyện, "Tôi biết vài ngày sau Giang thị sẽ có một buổi bán đấu giá, một miếng đất ở phía tây sẽ được tiến hành bán đấu giá."

"...Mảnh đất này bề ngoài thì nhìn không quá tốt, có đầu tư cũng không lời bao nhiêu, nhưng đối với người làm ăn, bỏ thì tiếc mà ăn thì không ngon, cho nên đã cân nhắc rất nhiều lần."

Nhưng miếng đất ở ngoại thành phía tây này, đời trước làm rất nhiều người kinh ngạc rớt cằm. Mà nơi này bị Phương Ngạn Đông nhặt được một cái vận may.

Cậu nhớ là đời trước mảnh đất này vị trí không quá tốt, diện tích lại lớn, gần đó còn được chính phủ lên kế hoạch làm công nghiệp, dẫn đến tiền để mua mảnh đất này quá nhiều, nhưng không thích hợp để khai phá, vẫn luôn không bán được.

Mà tâm phúc của Phương Ngạn Đông bị công ty đối thủ thu mua, hãm hại công ty mua lại mảnh đất này, đến khi Phương Ngạn Đông phát hiện thì xém bị tức chết.

Kết quả không qua mấy ngày, chính phủ lại thu mua mảnh đất này, làm cho Phương Ngạn Đông vô tình kiếm lời được mấy tỷ! Làm cho đám người ở Giang thị đố kị đến đỏ mắt, trong lúc nhất thời phong quang vô hạn.

Mà lần này, Phương Tử Dương tất nhiên sẽ không trơ mắt nhìn đối phương sửa mái nhà dột, hiện tại cậu đang thiếu tiền, vừa vặn có thể bổ sung từ chỗ này.

"Tôi nhận được một tin tức, chính phủ có kế hoạch thay đổi địa phương khu công nghiệp, mà mảnh đất ở phía tây này chính là nằm trong sự quy hoạch đó... Nói cách khác chính là, miếng đất ở phía tây ngoại ô này không hề vô dụng, mà là bảo bối cho chúng ta kiếm được mấy tỷ."

"Hiện tại trong tay cháu có bốn ngàn sáu trăm triệu, chú Chu và chú Triệu chỉ cần bỏ thêm hai ngàn triệu là đủ để đổi lấy mảnh đất này.."

"Đương nhiên lần này cũng sẽ có rủi ro, con không đảm bảo một trăm phần trăm là tin tức không có sai sót, hai chú cứ cân nhắc. Nếu hai chú không muốn tham gia cũng không sao, vậy hai chú cho con mượn số tiền này, về sau con chắc chắn sẽ trả..."

Phương Tử Dương cũng không nói quá mức vẹn toàn, dù sao cậu cũng không thể giải thích với người ngoài làm sao mà cậu biết được thông tin, chỉ có thể nói như vậy. Bằng không một khi tin tức bị tiết lộ, hậu quả khó mà lường được, chính phủ nhất định sẽ xuất toàn lực để điều tra người làm lộ bí mật, không cẩn thận là cậu sẽ gặp nguy hiểm.

Cho nên cậu chỉ nửa thật nửa giả đưa ra tiếng gió là sẽ quy hoạch, như vậy cũng giải thích nhiều hơn, mà loại chuyện này giới kinh doanh cũng có không ít, dễ khiến người tin tưởng hơn.

Mà cậu cũng không bắt buộc hai nhà tham gia đầu tư, dù sao hai ngàn triệu cũng là một con số khá lớn với hai nhà Chu Triệu.

"Tình huống nhà tôi hẳn là hai chú cũng có biết qua, tôi cũng không gạt hai chú, tôi cùng ba ba hẳn là sẽ không có mối quan hệ tốt trong tương lai, cho nên tôi nhất định phải chuẩn bị lá bài tẩy của mình trước khi chuyện đó xảy ra, cơ hội lần này tôi bắt buộc phải đánh cược một phen."

"Cho nên nếu hai chú không dám tuỳ tiện đầu tư, có thể cho con mượn tiền hay không? Nếu như thất bại, chờ đến khi con đủ hai mươi tuổi sẽ lấy tài sản mà ông ngoại để lại, trả lại tổn thất cho hai chú..."

"Ở đây có hai phần văn kiện, một là hợp tác, hai là hợp đồng vay vốn."

Cậu có tiền của ông ngoại để lại, cho nên nếu cậu có thất bại cũng không sợ không trả được.

Nói xong, ba Chu và ba Triệu tạm thời không lên tiếng, biểu tình trầm tư cân nhắc.

Mà hai người Triệu Cảnh Ngọc và Chu Tuấn thì ngoác tô miệng, biểu tình hoảng hốt nhìn Phương Tử Dương. Bọn họ đã sớm biết Phương Tử Dương rất có tiền, nhưng không nghĩ đến lại nhiều tiền như vậy!

Thấy vẻ mặt của bạn tốt, sao lúc nói chuyện về miếng đất mấy tỷ mà giống như mua đồ chơi mấy đồng không vậy?! Sao người này bình tĩnh như thế!

Sao bảo là nhóm bạn ăn chơi trác táng với nhau mà? Nhóm bạn chỉ biết ngửa tay xin tiền tiêu vặt cùng nhau mà?!

Bộ dáng Chu Tuấn và Triệu Cảnh Ngọc kiểu "Cậu dám phản bội nhóm nhỏ của chúng ta ư"

Phương Tử Dương bị hai người nhìn làm cho có chút ngượng ngùng, cậu sờ mũi một cái, không nhịn được giải thích một câu, "Không kể với các cậu là do đây là cổ phần mẹ tôi cho tôi, tôi đều cầm đi mua ngọc thạch. Mà đám đồ cổ ngọc thạch kia là ba ba tôi lừa tôi, đó đều là đồ giả."

"Nhưng mà các cậu cũng biết, tôi hận nhất chính là có người lừa gạt tôi, mà ba tôi lại làm vậy với tôi, cho nên tôi không thể nhịn, thời gian trước tôi làm triển lãm ngọc thạch đồ cổ, ông ấy sợ chuyện bại lộ nên thuê đám đồ thật về, sau đó..."

Chuyện sau đó không cần nói nữa.

Toàn bộ người trong vòng ở Giang thị đều biết tiểu thiếu gia Phương gia muốn "thay đổi", bán đi hai ngàn ba trăm triệu đồ cổ ngọc thạch, tâm huyết dâng trào muốn đem đi đầu tư học hỏi, quả thật là một đứa biết phá của.

"Như vậy cậu không chỉ lừa gặt ba cậu lấy lại hai ngàn ba trăm triệu, còn hãm hại ba cậu đống đồ cổ ngọc thạch kia? Bốn ngàn sáu trăm triệu là từ đó mà ra á? Vậy ba cậu không phải bị tức chết rồi đi?" Chu Tuấn cùng Triệu Cảnh Ngọc trợn to mắt, khó mà tin nổi.

Phương Tử Dương lắc đầu một cái, ngữ khí khá là tiếc nuối, "Còn chưa có chết, chỉ mới nhập viện hai ngày, tố chất tâm lý của ông ấy còn khá tốt... Nhưng mà tôi sẽ không ngừng cố gắng."

Bộ dáng tiếc nuối này cũng quá rõ ràng...

Chu Tuấn cùng Triệu Cảnh Ngọc nhịn không được xì cười ra tiếng, cảm giác như nhân sinh như mới mở ra một cánh cửa mới.

Ba Chu và ba Triệu lại chấn động mạnh mẽ, ánh mắt khi nhìn về phía Phương Tử Dương cũng không còn như đang nhìn tiểu bối nữa, mà là nhìn kỹ hơn rất nhiều. Lúc trước bọn họ cảm thấy cậu rất thông minh, khả năng chẳng là phế vật như người ngoài thường nói, giờ khắc này lại khiến bọn họ khiếp sợ vô cùng.

Nói là hãm hại Phương Ngạn Đông, nhưng nào có dễ dàng như vậy, Phương Ngạn Đông cũng không phải kẻ dễ bị bẫy như vậy, nếu thế thì Phương gia cũng không trở thành hào môn ở Giang thị như vậy, trong chuyện này chắc chắn phải có vài thứ mà người thường không thể làm được.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, ba Chu cầm lấy ly trà uống một ngụm, áp chế kinh sợ trong lòng, ngữ khí cũng kính trọng hơn nhiều, "Tử Dương, nếu như chú chọn đầu tư, vậy cháu nói một chút làm sao để chuẩn bị những thứ này cho Cảnh Ngọc và Tiểu Tuấn?"

"Nếu hai chú tin tưởng cháu, trong vòng ba năm, cháu sẽ giúp Chu Tuấn và Cảnh Ngọc, đem số tiền kia tăng lên gấp ba lần..." Thanh âm của Phương Tử Dương bình tĩnh.

Sau đó cậu lại móc một tệp văn kiện khác ra, "Đây chính là phương án cháu chuẩn bị thu mua công ty chế dược Sanh Đông, hai chú nhìn thử xem."

Cậu nguyện ý giúp Chu gia và Triệu gia, nhưng có đủ dũng khí để làm hay không còn phải xem hai người. Có đồ vật bên trong nút không gian của Lục gia, tiền tài muốn tăng gấp hai hay gấp ba cũng không quá khó.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play