Sóng ngầm lưu động ở phòng khách biệt thự, Phương Tử Dương không rãnh đi quan tâm.
Trận chiến thứ hai sau khi sống lại, cậu lại thắng. Thành công tạo được cơ sở vững chắc cho giao phong ngày sau nên tâm tình bây giờ của Phương Tử Dương rất tốt.
Đóng cửa lại, đem những chuyện kia tạm thời quăng ra sau đầu, Phương Tử Dương lập tức mở ra két sắt của mình, tìm được sợi dây chuyền ngọc thạch mà mẹ để lại cho cậu.
Cậu cũng không để ý cái gì mà bàn tay vàng, nhưng khối ngọc này rất có thể là trợ lực của Nghiêm Đồng, vậy cậu muốn tiên hạ thủ vi cường. Huống chi ngọc thạch còn là đồ của cậu, làm gì có đạo lý cậu chắp tay dâng tặng cho người khác?
Đồ quý giá bên trong két sắt không ít, mặt dây chuyền ngọc thạch cũng không lớn, Phương Tử Dương tìm kiếm một hồi mới tìm thấy.
Ngọc thạch hình giọt mưa, hình thức rất hiện đại, chất lượng phổ thông. Nếu như không phải là người trong nhà, dù là ai thì cũng không tin đây là vật lưu truyền từ mấy trăm năm trước của Lục gia.
Ngay cả Phương Tử Dương lúc trước khi nhận được đồ vật cũng cảm thấy hoài nghi một phen, dù sao thì mặt dây chuyền này nhìn thế nào cũng giống như loại trang sức phổ thông chỉ mấy mấy trăm đồng đã mua được.
Nhưng mà trên thực tế, bên trong vật này kỳ thực có chứa càn khôn.
Nhớ đến biện pháp bên trong quyển bí tịch màu vàng kia, Phương Tử Dương cắn vỡ ngón tay, đme máu tươi của mình nhỏ lên trên miếng ngọc, sau đó lẳng lặng chờ đợi.
Sau khi máu tươi chậm rãi thẩm thấu vào ngọc thạch. Mấy phút sau, ngọc thạch đột nhiên tỏa nhiệt, rồi lập tức bay lên không trung, hóa thành một vệt sáng theo máu của Phương Tử Dương chảy từ đầu ngón tay đi vào trong cơ thể cậu.
Ngay sau đó Phương Tử Dương liền cảm thấy hoa mắt, rồi lại thấy được một cái không gian màu trắng rộng khoảng mười mét vuông.
Đồ vật trong không gian cũng không nhiều, chỉ có một cái đồng hồ màu bạc có bề ngoài tràn ngập kỹ thuật khoa học tiên tiến, còn có bộ chiến giáp rách nát giống như trong phim điện ảnh về khoa học kỹ thuật, còn có mấy quyển sổ ghi chép viết tay...
Đồ vật thật sự phi thường ít ỏi, nhìn qua cũng cực kỳ bình thường. Nhưng Phương Tử Dương biết đó chỉ là bề ngoài, theo như quyển bí tịch kia viết, cái đồng hồ bạc này ghi lại rất nhiều kiến thức khoa học kỹ thuật tiên tiến, mà mấy quyển bút kí chép tay kia chính là chứa các loại phương thuốc thần kỳ.
Trong nội dung vở kịch, Nghiêm Đồng chính là dựa vào tài nguyên bên trong không gian này mà giao thiệp với những người khác ở xã hội thượng lưu, trở thành vạn nhân mê vai chính đoàn sủng.
Trong sách, nhân sinh của Nghiêm Đồng quả thật làm cho ai cũng phải ước ao. Nhưng Phương Tử Dương chỉ nở nụ cười trào phúng. Kết cục trong sách chỉ viết đến đoạn Nghiêm Đồng cùng Phương Ngạn Đông cử hành hôn lễ long trọng, còn sinh hoạt sau kết hôn lại không hề ghi chú, bề ngoài nhìn vào giống như hoàn hảo đẹp đẽ, nhưng sau khi xem qua thư tịch, cậu lại đoán rằng có thể cuộc sống sau kết hôn của Nghiêm Đồng tuyệt đối không hề trôi chảy như trong sách.
Bởi vì ở trong sách, Nghiêm Đồng có một khuyết điểm trí mạng, đó chính là năng lực bản thân không đủ, đối với kiến thức khoa học kỹ thuật và phương thuốc trong không gian, Nghiêm Đồng căn bản không học được, khi kết giao với những người khác, hắn chỉ có thể trực tiếp giao phương pháp phối chế và kiến thức kỹ thuật ra.
Một ông chủ không tự nắm giữ bí mật chủ yếu về kỹ thuật của công ty, vậy thì có thể ngồi vững vàng ở vị trí đó trong bao lâu?
Lợi ích động lòng người, những phương thuốc kia thì thôi đi, cũng không thể đem những phương pháp kỹ thuật phối chế y dược của công ty giao cho đoàn đội nghiên cứu chứ.
Ha ha, một ông chủ tay mơ như vậy, một lòng nghĩ rằng bộ phận kỹ thuật ra sức nòng cốt, lúc đó hắn chờ bị bán còn giúp người đếm tiền đi.
Thời điểm đọc sách Phương Tử Dương đã cảm thấy kỳ quái, trong nhận thức của cậu, Nghiêm Đồng rõ ràng cũng không phải là đứa ngu, làm sao lại phạm phải việc lớn như vậy.
Bây giờ sau khi nhận chủ không gian, cậu mới hiểu được là tại sao.
Bởi vì không gian này là đồ vật tổ truyền của Lục gia, là đồ vật để lại cho con cháu Lục gia, tất nhiên là sẽ có hạn chế!
...
Căn cứ vào tin tức mà không gian lưu truyền, người nhà họ Lục thật ra cũng có lai lịch, nghe đâu tổ tiên Lục gia kỳ thực căn bản không phải là người nơi này, mà đến từ một nền văn minh khác, nơi đó là một thời đại tinh tế có trình độ khoa học kỹ thuật tân tiến.
Lúc trước, thời điểm tổ tiên Lục gia điều khiển phi thuyền ở trong vũ trụ, bất ngờ bị cuốn vào hố đen xuyên đến tinh cầu cổ đại này. Bởi vì không có cách nào để trở về, tổ tiên Lục gia chỉ có thể ở đây kết hôn sinh con, an gian định cư cả đời. Đợi đến trước khi lâm chung mới đem không gian của mình truyền xuống, để con cháu đời sau bảo quản.
Bất quá đồ vật bên trong không gian này không phải ai cũng có thể sử dụng, nếu muốn học được những kiến thức kỹ thuật trong đó, không chỉ có IQ phải hơn 180, còn phải là người huyết mạch Lục gia.
Cũng không phải là bởi vì tổ tiên Lục gia giữ gìn con cháu, mà là vì lai lịch tổ tiên, cốt nhục nhà họ Lục, gen di truyền của bọn họ thuộc về tinh cầu cao đẳng trí tuệ, trong không gian có rất nhiều kiến thức khoa học kỹ thuật mà người nắm giữ được ký ức truyền thừa mới có thể chân chính lý giải được.
Đó cũng là lý do tại sao Lục gia lại xuất hiện nhiều nhân viên nghiên cứu khoa học có IQ cao như vậy, gen di truyền của gia tộc không phải ai cũng ước ao là được.
Trong nội dung vở kịch, Nghiêm Đồng tuy rằng chiếm được bàn tay vàng, nhưng lại không cách nào lợi dụng hoàn mỹ chân chính được nó.
Những phương thuốc đó kỳ thật chính là dịch dinh dưỡng của thời đại tinh tế, nếu thời hiện đại cố gắng nghiên cứu hẳn là có thu hoạch không nhỏ.
Có lẽ là do thiếu hụt dược liệu, cùng với không có gen ký ức của Lục gia mà không hiểu được văn tự của tinh tế, thành quả sau khi nghiên cứu chắp ra, thuốc được đưa ra ngoài thị trường cũng chỉ có chút hiệu quả, không đạt tới sự kinh diễm như trong bút ký miêu tả.
Còn có khoa học kỹ thuật ở đây, Nghiêm Đồng xem không hiểu tư liệu, dĩ nhiên là chỉ có thể mạo hiểm lại vừa bất đắc dĩ trực tiếp đưa cho người khác nghiên cứu.
Đời trước Nghiêm Đồng không phải không nghĩ đến tìm sự hỗ trợ từ cữu cữu, dù sao hắn ta cũng là người nhà học Lục a, nhưng rất đáng tiếc, vận may của cữu cữu không tốt lắm, hắn ta cũng không có được gen di truyền thuộc về tinh cầu cao đẳng trí tuệ, dĩ nhiên là không giúp được gì...
...
Mà trong nội dung sách của Nghiêm Đồng, Phương Tử Dương cũng không biết cậu khi làm nam chính thì có tình hình như thế nào... Nhưng có thể khẳng định, Nghiêm Đồng sử dụng tư liệu bên trong nút không gian chắc chắn không thuận lợi như cậu.
Cho dù có cướp được đồ vật, cũng không thể tùy ý mà sử dụng.
Kỳ thực nếu không phải tổ tiên Lục gia muốn mỗi đời đều được truyền thừa tiếp, cho nên hủy bỏ công năng chống trộm của nút không gian, chỉ cần nhỏ máu nhận chủ là có thể sử dụng, bằng không cũng không đến lượt tên tiểu nhân đê tiện như Nghiêm Đồng chiếm được.
Nhìn lướt qua đồ vật bên trong nút không gian, Phương Tử Dương không khỏi thở dài một hơi, đây là một bảo tàng không thể đánh giá bằng tiền được a.
Đời trước cậu trơ mắt nhìn cữu cữu tiêu hết tài sản Lục gia, cậu không khỏi từng oán giận ánh mắt ông ngoại không tốt, sao lại đem nhà cũ giao cho cữu cữu, hiện tại đã không còn gì nữa. Nhưng hôm nay cậu chỉ muốn nói một câu, cậu thực sự là hiểu lầm ông ngoại, ánh mắt ông ngoại không phải không tốt, mà là quá tốt rồi đó!
Hẳn là ông ngoại phỏng chừng cũng sớm nhìn ra cữu cữu vô dụng, cho nên mới đem ngọc trụy giao cho mẹ cậu, tình nguyện để người thân khác họ tiện nghi cũng không muốn đưa cho cữu cữu phá gia.
Tóm lại là không quản họ gì, chỉ cần trong thân thể chảy dòng máu Lục gia, chính là gen nhà họ Lục không phải sao? Cho dù là nữ đã gả ra ngoài thì có quan hệ gì.
Vốn dĩ là sau khi sống lại cậu đã có kế hoạch làm sao thu thập đám người kia. Bây giờ có thêm tài nguyên từ nút không gian, cậu chính là như hổ thêm cánh.
Cậu không chỉ có nắm giữ IQ cao để bước vào cánh cửa nghiên cứu khoa học, cậu còn có gen di truyền của Lục gia, những tài liệu này ở trong tay cậu sẽ phát huy tác dụng lớn hơn so với nội dung trong sách của Nghiêm Đồng.
Tâm trạng của Phương Tử Dương rất vui vẻ, đời trước xui xẻo nhiều năm như vậy, bây giờ có thể coi như là cậu bắt đầu đổi vận, từ sau khi sống lại chuyện tốt cứ lần lượt tới.
Nghiêm Đồng biết cậu có bàn tay vàng, vậy thì cậu cần phải nghĩ một biện pháp giải quyết.
Bưng ly nước lên, Phương Tử Dương tinh tế suy nghĩ.
Nửa ngày sau, trên mặt cậu mới lộ ra một nụ cười không rõ ý tứ.
Nếu Nghiêm Đồng đã muốn cướp lấy bàn tay vàng của cậu như vậy, vậy cậu sẽ cho hắn, chỉ hy vọng sau này Nghiêm Đồng sẽ không hối hận.
...
Cùng lúc đó.
Bên trong một tòa biệt tự ở ngoại thành Giang thị.
"Phốc "
Thụy Khắc phun ra một ngụm cà phê, thật sự là bị tin tức đột ngột này làm cho khiếp sợ. Hắn thực sự không tưởng tượng được, là người nào mà dám cưỡng hôn Tạ Tranh vậy...
Nhưng sau khi khiếp sợ xong, Thụy Khắc bị chọc cười, "Ha ha ha, nói như thế nghĩa là nếu như anh không giải trừ hôn ước cho cậu ta, về sau khi cậu ta kết hôn với con trai của anh, liền sẽ bò lên giường của anh à?"
"Không biết." Tạ Tranh ngồi ở đối diện lạnh lùng trả lời, dáng dấp nghiêm túc trước sau như một, mà nhìn kỹ lại có thể phát hiện tâm lý đối phương kỳ thực chẳng hề trấn định như bề ngoài.
Đối với lão xử nam Tạ Tranh mà nói, bị người cưỡng hôn là một trải nghiệm không cách nào hình dung. Từ nhỏ đến lớn bởi vì mệnh thiên sát cô tinh, đừng nói là hôn môi với người khác, ngay cả cái tay của cô bé, cậu bé anh còn chưa sờ qua.
Khi còn bé là sợ bạn bè của mình gặp chuyện ngoài ý muốn, lớn rồi thì căn bản không có ý nghĩ về tình yêu này nọ, còn có chiến tích vĩ đại khắc chết bốn vị hôn thê, cuối cùng cũng không ai dám bất chấp tính mạng mà câu dẫn quyến rũ anh nữa.
Điều này cũng làm cho tính cách Tạ Tranh càng ngày càng lạnh nhạt, về phương diện tình cảm cũng biến thành cực kỳ cứng nhắc, hơi có phong cách của gia trưởng nghiêm khắc cổ đại.
Phương Tử Dương không nói hai lời liền hôn anh, quả thực chính là khiêu chiến tam quan cực lớn đối với người khác mà.
Ngẫm lại chuyện đó làm cho trong lòng Tạ Tranh cảm thấy nổi giận bất kham, loại chuyện kia làm sao có thể tùy tiện như vậy chứ.
Đứa bé kia mới bao lớn, làm sao lại... Nói chung chính là không đúng!
Nhìn Thụy Khắc ở đối diện cười khùng cười điên không chút hình tượng, sắc mặt Tạ Tranh càng ngày càng lạnh, "Cậu cười chưa đủ?" Âm thanh lạnh lùng trầm thấp làm người cảm thấy áp bách.
Tuy rằng tuổi tác không khác nhau mấy, nhưng Tạ Tranh là gia chủ của Tạ gia, khí thế so với người thừa kế là Thụy Khắc không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.
Trước nay Thụy Khắc tuyệt đối là kẻ không sợ trời không sợ đất, mà từ khi biết đến Tạ Tranh cùng Đường Huân, hắn liền phát hiện mình cũng có thứ để sợ.
Thụy Khắc nghe vậy thì lập tức ngậm miệng, thu hồi nụ cười, không dám trêu đùa nữa.
Lúc này Tạ Tranh mới thu hồi hơi lạnh, nhìn về phía Đường Huân vẫn luôn im lặng không lên tiếng, ngữ khí mặc dù nghiêm túc nhưng vẫn có tia khuyên nhủ quan tâm, " Đường Huân, chuyện của Phương Tử Dương tôi đã đích thân xử lý, sẽ không phát sinh việc tương tự nữa. Nhưng mà xem ra cậu ta không hề giống với tưởng tượng của cậu, cậu không cần phải bảo vệ cậu ta. Tôi hi vọng cậu suy nghĩ thật kỹ chuyện về nước phát triển sự nghiệp, hơn nữa cậu đừng làm chuyện vô vị."
Lời này Thụy Khắc hai tay tán thành, gật đầu liên tục phụ họa, "Đúng đó, Đường, Tạ Tranh nói rất đúng, cái tên kia không thích hợp với cậu, cậu vì cậu ta mà bề bộn công việc như vậy cậu ta cũng không biết, ngay cả cảm ơn cũng không có lại đi chiếm tiện nghi của Tạ Tranh."
"Đường, cậu cần phải nhìn về phía trước, xem xem gần đó có người yên lặng chờ đợi cậu hay không, còn cậu ta chắc chắn không mang lại hạnh phúc cho cậu!" Ánh mắt cùng ngữ khí của Thụy Khắc đều tràn đầy u oán.
Đường Huân liếc mắt nhìn hắn, không phản ứng gì, chỉ là đẩy đẩy kính mắt, nhìn về phía Tạ Tranh, nở nụ cười ôn hòa, "Ông chủ, cảm ơn ý tốt của anh, nhưng con người ai cũng có thứ mình muốn bảo vệ. Tôi đã đáp ứng sẽ chăm sóc cậu ấy, không thể nuốt lời."
...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT