7. Bao che khuyết điểm
Nghe hiểu ý tứ của Điền công tử, Từ Tử Thanh càng nhíu mày chặt hơn, lập tức cười khổ. Y vẫn quá mức ngây thơ, vốn tưởng rằng tới nơi này làm tạp dịch, chỉ là hơi vất vả chút thôi, lại quên ở tông gia địa vị của mình vô cùng thấp kém, mặc cho những người có thân phận cao hơn chút đều có thể lấy y ra trút giận vô cớ. Tính tình Từ Tử Thanh ôn hòa, chưa bao giờ làm người khác khó xử, nhưng người bên ngoài chưa hẳn đã như vậy.
Từ Tử Thanh cũng không biết, vị Điền công tử này tên Điền Lượng, là con trai gia chủ tông gia Điền gia, trời sinh là song linh căn, phẩm chất linh căn cũng xấp xỉ nhau, cùng tư chất trung thượng, rất hiếm thấy.
Ở Điền gia, Điền Lượng được mọi người trong nhà nâng niu o bế đến lớn, các loại tài nguyên cung cấp không ngừng, hiện giờ vừa mới qua ba mươi tuổi, đã đạt đến tu vi tầng năm Luyện Khí, có thể nói là thiên tài! Đương nhiên là cao ngạo vô cùng. Một kẻ chỉ là tôi tớ chăm sóc cây cỏ, muốn đánh muốn giết, không phải chỉ cần một câu nói thôi sao?
Địa vị của Điền gia và Từ gia chênh lệch không bao nhiêu, thường xuyên qua lại với nhau. Lần này, Điền Lượng phụng mệnh gia chủ, đến Từ gia tặng lễ cho công tử Từ Tử Phong vừa mới đột phá lên Trúc Cơ ba ngày trước, gặp được muội muội Từ Tử Đường của Từ Tử Phong, ngay lập tức bị trúng tiếng sét ái tình, thế nên ngây người ở đây thêm vài ngày nữa, không chịu rời đi.
Từ Tử Đường cũng là thiên chi kiêu nữ, đồng dạng là thiên tài song linh căn, linh căn của nàng thì lại là nhất thô nhất tế( một mạnh một yếu), tư chất vi thượng, giống như huynh trưởng của nàng. Huynh trưởng Từ Tử Phong năm nay vừa qua khỏi hai mươi lăm, mà đã là cao thủ Trúc Cơ, thiên phú tu luyện cỡ này là bất phàm, tìm khắp toàn bộ tiểu thế giới Hạo Thiên, có thể tính là yêu nghiệt! Thân sinh muội muội của hắn cũng không chịu thua kém, rõ ràng mới qua tuổi mười tám, đã đột phá tầng năm kỳ Luyện Khí. Chỉ xét tu vi thì có thể coi như bằng Điền Lượng, nhưng nhìn lại tuổi của hai người, liền thấy Điền Lượng thua xa Từ Tử Đường.
Điền Lượng theo đuổi Từ Tử Đường, dĩ nhiên phải thu liễm ngạo khí trước mặt nàng, còn tìm mọi cách lấy lòng, người bên ngoài đừng mong chiếm được đối đãi như vậy. Mà Từ Tử Đường đối với Điền Lượng tuy không kiên nhẫn, nhưng bởi vì hắn là con của gia chủ Điền gia, cũng phải cấp một chút mặt mũi cho vị cũng đồng dạng là cao thủ Trúc Cơ kia, ngẫu nhiên có lệ một hồi.
Lúc này nghe được Điền Lượng nói muốn bắt tạp dịch của Bách Thảo Viên để trút giận, Từ Tử Đường trong lòng cười lạnh. Không nói đến chuyện Hạ quản sự của Bách Thảo Viên tu vi đã đến tầng chín Luyện Khí, phàm là linh thảo do ông chăm dưỡng đều có thể đề cao thêm nửa phẩm, như vậy cũng đủ để tộc trưởng nể mặt ba phần. Ở trong vườn này, cho dù bọn hắn có là thiên tài địa vị hiển hách của Từ gia, cũng không dám làm xằng làm bậy. Cố tình là cái tên Điền Lượng lại không rõ điều này, dám xúi giục nàng xuống tay với tạp dịch của Hạ quản sự.
Nhãn giới của Hạ quản sự xưa nay rất cao, Từ Tử Đường nghe nói, lần này khó có được một tạp dịch nửa tháng còn chưa bị trục xuất, tất nhiên là có thể làm ông vừa lòng. Nếu nàng lấy người này thử tiên, sau này còn có thể lấy được linh thảo tốt nhất từ chỗ ông sao? Cũng không biết gia chủ Điền gia kia là người như thế nào, lại sinh ra một tên nhi tử ngu xuẩn mắt cao hơn đầu như vầy.
Còn nữa, cho dù không phải là người của Hạ quản sự, Từ Tử Đường nàng còn cần người của Điền gia đến chỉ điểm nàng làm việc sao? Nàng là người Từ gia, làm sao có thể nghe người Điền gia nói đánh là đánh!
Ấn tượng của Từ Tử Đường về Điền Lượng lại kém đi vài bậc, nhưng trên mặt không lộ ra, chỉ thản nhiên nói: “ Người này chưa từng dẫn khí, nghĩ cũng biết vừa nghe tin đã lập tức ra đón tiếp, không cần khiển trách”
Từ Tử Thanh hơi kinh ngạc, cứ tưởng chuyến này ăn roi chắc rồi, không nghĩ tới cô gái này không ương ngạnh giống nam tử kia.
Chỉ thấy sau khi Điền Lượng nghe Từ Tử Đường nói, mặt biến sắc, lập tức cười nói: “ Nếu Tử Đường muội muội nói đã nói vậy thì tạm tha cho hắn lần này vậy”
Từ Tử Thanh còn chưa kịp thở phào một cái, liền nhận được một ánh mắt ác ý đến từ Điền Lượng, trong lòng y biết việc này vẫn chưa kết thúc, chỉ là không hiểu được Điền Lượng sắp sửa làm như thế nào. Lắc lắc đầu, Từ Tử Thanh cũng có vài phần bấc đắc dĩ, Điền Lượng mặc dù tính cách tồi tệ nhưng địa vị cao hơn y nhiều, muốn chỉnh y như thế nào thì chỉ có nước chờ chuyện tới trước mắt thì nghĩ biện pháp giải quyết thôi.
Bất quá trải qua chuyện này Từ Tử Thanh có chút tỉnh ngộ, ở trong tông gia Từ gia cho dù là nơi hẻo lánh như Bách Thảo Viên, cũng không thành thế ngoại đào nguyên được. Y chỉ muốn an ổn sống qua ngày cũng không thể dễ dàng như mong muốn.
Từ Tử Thanh xoay người, thái độ tự nhiên, ở phía trước dẫn đường.
Điền Lượng nhìn bóng lưng của y, trong mắt hiện lên một tia cay độc.
Từ Tử Thanh đối với việc này cảm thấy Điền Lượng chỉ là rảnh quá không có việc gì thì tự tìm việc, dùng trên người của y, thì cũng chỉ là do y xui xẻo mà thôi. Nhưng trong mắt Điền Lượng thì cảm thấy kiếm chuyện với Từ Tử Thanh cũng là rất có đạo lý.
Bất quá chỉ là một tạp dịch ti tiện, lại làm cho một tuyệt sắc mỹ nhân như Từ Tử Đường phải đối đãi khác biệt, điều này làm sao có thể làm cho một kẻ tìm mọi cách lấy lòng mỹ nhân không có kết quả có thể nào không thấy chướng mắt ?
Quả thật, nếu tướng mạo Từ Tử Thanh xấu xí, ghê tởm thì hắn sẽ không nói làm gì. Nhưng cố tình là, tuy y quần áo đơn sơ, niên kỷ cũng không lớn, tướng mạo cũng tuấn nhã, hơn nữa cử chỉ thong dong, cho dù nghe nói bị xử phạt, cũng không giống người bình thường khóc rống cầu xin tha thứ, làm cho trong lòng Điền Lượng dậy nên oán độc. Hắn thầm nghĩ, ta thân phận như thế, một tạp dịch như ngươi lại dám không sùng bái lấy lòng, đó là tội không thể tha thứ!
Tuy trong lòng đứng ngồi không yên, nhưng Từ Tử Thanh vẫn bước đi bình thường. Cũng may Điền Lượng còn có chút lí trí, không ở trước mặt Từ Tử Đường dùng tu vi để áp chế y, nhưng chỉ như vậy thôi, cũng đủ để Từ Tử Thanh đổ mồ hôi lạnh đầy người.
Có lẽ rất nhanh mà cũng có lẽ rất chậm, cuối cùng cũng tới một mảnh ruộng linh thảo phía trên, Từ Tử Thanh ngước mắt nhìn sang thấy được thân ảnh Hạ lão đầu bận rộn làm việc. Nỗi lòng cũng dần an ổn vài phần.
Từ Tử Thanh nói: “ Hạ quản sự, người đã dẫn tới”
Hạ quản sự phủi phụi bụi đất trên tay, nói: “ Ngươi mau tới quan sát cây Long Trảo Hoa này đi, trong vòng hai khắc tuyệt đối không được rời mắt”
Từ Tử Thanh lên tiếng trả lời “ Vâng”, tiếp nhận một cây thăm bằng trúc, nghe theo ngồi xổm xuống.
Sau khi Long Trảo Hoa được bồi thêm đất, trong vòng hai khắc có thể đưa tới Thực Căn Trùng, phải dùng cây thăm bằng trúc khều chúng nó ra.
Từ Tử Đường cũng không tùy tiện đi qua, nhìn thấy Hạ lão đầu phân phó Từ Tử Thanh, liền an tĩnh đứng một bên chờ đợi, Điền Lượng không biết một lão già rách nát thì có cái gì đáng để tôn trọng, bất quá mỹ nhân không động, hắn cũng liền tạm thời nhẫn nại.
Hạ lão đầu giao phó xong, mới nhìn hướng Từ Tử Đường: “ Muốn cái gì?”
Từ Tử Đường quy củ làm một cái lễ tiết khi vãn bối gặp tiền bối, mới lên tiếng: “ Huynh trưởng Từ Tử Phong của vãn bối mấy ngày trước vừa đột phá Trúc Cơ thành công, hiện nay tinh khí suy yếu, vì vậy cầu ngài cho ta một gốc Thiên Tắc Thảo.”
Thiên Tắc Thảo sinh trưởng ở nơi khô hạn, không ra hoa, mỗi gốc cây có trăm phiến lá, mọc hết sẽ rụng xuống, sau đó lại mọc lần thứ hai, đến mười lần, mới là thành thục. Cây Thiên Tắc Thảo đã thành thục là chủ dược để làm Bổ Khí Hoàn.
Từ Tử Phong lên Trúc Cơ tiêu hao một số lượng lớn tinh khí, nếu tĩnh tọa cần một năm rưỡi mới có thể hồi phục, trong thời gian này cảnh giới rất bất ổn. Nhưng nếu có thể ăn một viên Bổ Khí Hoàn, không tới mười ngày, có thể đem cảnh giới củng cố.
Sau khi ngắt Thiên Tắc Thảo, bỏ vào lò luyện đan càng sớm xác xuất luyện chế Bổ Khí Hoàn càng cao. Từ Tử Phong chi tư ngút trời như vậy, tất nhiên rất được dòng họ coi trọng, bởi vậy đã sớm mời một vị thái thượng trưởng lão am hiểu luyện đan xuất thủ. Từ Tử Đường cùng huynh trưởng tình cảm quá mức sâu đậm, liền tự mình đến cầu Thiên Tắc Thảo, chờ nàng trở lại, là có thể khai lô.
Hạ lão đầu hừ một tiếng: “ Chờ”
Từ Tử Đường không hề có ý kiến: “ Vâng, tiền bối”
Điền Lượng bên cạnh có tâm làm chỗ dựa cho mỹ nhân, thế nhưng khi hắn vừa muốn quát lớn thì mỹ nhân lại đối hắn lắc đầu. Từ Tử Đường cũng là rất bất đắc dĩ, nàng vốn là muốn tốc chiến tốc thắng, nhưng ngay lúc hạ sơn thì lại gặp phải cái tên Điền Lượng lúc nào cũng lắc lư trước mặt nàng, không thể không mang theo hắn đi cùng. Tuy rằng được một kiện pháp khí hạ phẩm cao cấp, nhưng thứ này nàng còn thiếu hay sao? Hôm nay chỉ hi vọng có thể ngăn chặn hắn làm việc ngu xuẩn, để cho nàng an an ổn ổn lấy được Thiên Tắc Thảo.
Điền Lượng thấy lực chú ý của mỹ nhân rơi xuống người mình, liền càng ân cần nói chuyện với nàng. Từ Tử Đường câu có câu không đáp lời với hắn, tất cả tâm tư đều đặt trên Hạ lão đầu đã đi xa.
Bên kia Từ Tử Thanh an tâm quan sát Long Trảo Hoa, hoàn toàn không để mắt đến nhóm người Từ Tử Đường. Không phải y mang lòng oán hận, mà là do lúc này y phải quan sát Long Trảo Hoa, không thể phân tâm.
Hạ lão đầu đoán quả không sai, vừa mới qua một khắc, có một con sâu đen kịt ở trong đất chui ra. Thân thể nó ước chừng to bằng hột gạo, dài cỡ ngón út, màu sắc gần giống với chỗ đất dưới gốc Long Trảo Hoa, rất khó phát hiện.
Từ Tử Thanh thấy được, tay phải cầm thăm trúc nhanh chóng hạ xuống, sau đó cổ tay vừa chuyển, con sâu kia đã giãy dụa trên thăm trúc. Việc này không nên chậm trễ, tay trái y nắm ống trúc lập tức nhắm ngay thăm trúc đắp qua, Thực Căn Trùng liền tiến vào bên trong ống trúc.
Con sâu đen này sợ nhất mùi trúc, vào trong ống trúc liền lập tức ngoan ngoãn nằm úp sấp, không nhúc nhích.
Một con Thực Căn Trùng bị bắt, tiếp sau đó lại thêm ba bốn con chui ra, Từ Tử Thanh làm y hệt như vậy, động tác ở cổ tay còn nhanh hơn so với lúc trước vài phần, rốt cuộc cũng đem hết chúng nó bỏ vào ống trúc. Cuối cùng, có một con suýt nữa thì chui lại vào đất, may mà thăm trúc đâm trúng được đuôi của nó, mới không có kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Lúc sau không còn con nào đi ra nữa, Từ Tử Thanh mới lau một chút mồ hôi trên trán, nhẹ nhàng thở ra.
Lúc này có tiếng nói ở đỉnh đầu vang lên: “ Nhãn lực rất tốt, nhưng động tác quá chậm”
Từ Tử Thanh ngẩng đầu lên, thấy là Hạ lão đầu, liền cười cười: “Vâng”. Kiếp này thể lực của y tốt hơn kiếp trước nhiều, cũng không có ốm đau trong người, nhưng như cũ vẫn chỉ là một người thường mà thôi. Trước kia đọc rất nhiều dược thư, cũng biết xử trí một ít linh thảo, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu bắt Thực Căn Trùng, có thể làm được đến thế này, y cũng coi như hài lòng.
Hạ lão đầu hiển nhiên cũng cảm thấy được y còn có thể tiến bộ, nhưng không cùng y nhiều lời. Chỉ nói: “ Cùng theo ta qua gặp người”
Từ Tử Thanh cung kính nói: “ Vâng, Hạ quản sự”
Từ Tử Đường từ xa đã nhìn thấy Hạ lão đầu trở về, nhưng lại đứng phía sau thiếu niên tạp dịch. Nàng trong lòng có chút sốt ruột, cũng không dám thúc giục, chỉ có thể chờ đợi.
Sau đó Hạ lão đầu mang theo thiếu niên cùng qua đây, nàng khôn ngoan yên lòng.
Hạ lão đầu nhìn Từ Tử Đường, chỉ Từ Tử Thanh nói: “ Đây là tạp dịch của Bách Thảo Viên, ngươi biết chứ?”
Từ Tử Đường gật đầu: “ Vãn bối hiểu được”. Đây là đang nói cho nàng biết, chuyện ở trước cửa dược viên, ông đều biết hết. Đồng thời phản ứng của Hạ lão đầu cũng cho nàng biết, ông đối với biểu hiện của nàng không tính là bất mãn.
Hạ lão đầu lúc này mới đưa tay. Đem một cái hộp đưa qua: “Thứ ngươi muốn”
Từ Tử Đường nhận lấy, lập tức mở ra, thấy rõ bộ dáng của linh thảo, trên mặt dẫn theo vài tia vui mừng, nhịn không được nói: “ Đa tạ tiền bối”
Lúc trước phóng thấp tư thái quả nhiên hữu dụng, gốc cây Thiên Tắc Thảo này so với mấy cái nàng từng thấy trước đây, còn muốn tốt hơn nhiều!