5. Tạp dịch

Thanh niên vừa dứt lời, hai đệ tử kia đã mở miệng trước: “ Từ Tử Lưu, Từ Tử Kỳ, nguyện đi hầu hạ các vị quý nhân của Đông viện, thỉnh cầu quản sự hỗ trợ an bài.”

Thanh niên trong lòng thở dài một tiếng, nhưng miệng vẫn đáp ứng nói: “ Vô phương, ta chỗ này có một tấm thẻ tre, phía trên chính là tên của các đệ tử cần người hầu hạ, bọn ngươi xem rồi lựa chọn đi”

Hai người đệ tử mừng như điên, vội vã cầm lấy tấm thẻ thanh niên đưa tới, đi qua một bên tỉ mỉ lựa chọn.

Thanh niên lúc này mới nhìn về phía Từ Tử Thanh: “ Còn vị đệ tử này không nói gì, nghĩa là còn có lựa chọn khác”

Từ Tử Thanh cúi đầu, kinh sợ nói: “Từ Tử Thanh bổn sự không được tốt, nguyện đi làm một ít tạp vụ, vì dòng họ phân ưu…”

Ai, cái này càng không có chí tiến thủ. Thanh niên không thể làm gì khác hơn là đưa tới một quyển sách bìa vàng, nói rằng: “ Trong này ghi lại một số nơi tông gia cần người làm tạp vụ, chính ngươi tự lựa chọn đi.”

Từ Tử Thanh nói tạ ơn, chăm chú cầm lật xem.

Vì sao thanh niên lại tiếc hận như vậy?

Kỳ thực là tông gia cấp cho các đệ tử có tư chất hạ hạ ba con đường để lựa chọn, cũng đều là có ý tứ.

Trong đó cũng có nguyên nhân, nội đường được những người quan trọng quản lí, người trong gia tộc càng thêm tin tưởng, về phương diện khác, cũng là để xem những người có tư chất hạ hạ kia có thể thông qua các phương diện khác để bổ sung cho tư chất thiếu hụt của mình không.

Loại thứ nhất là loại có tính khảo nghiệm nhất, tự mình lĩnh nhiệm vụ, thoạt nhìn thì thấy gian nan, kì thực mỗi một nhiệm vụ đều có rất nhiều chỗ giúp tôi luyện bản thân, một khi tự bản thân nỗ lực cố gắng sống sót qua giai đoạn này, cho dù tư chất kém chút, cũng có rất nhiều người nhờ vào tâm chí kiên định mà trước năm mươi tuổi có thể đột phá được tầng ba Luyện Khí. Đến lúc đó sẽ trực tiếp được đưa vào Phi Thứu Sơn, lại được trưởng lão chỉ dẫn cùng với dùng linh dược để gột rửa thể xác và tinh thần. Con đường tu luyện sau này cũng rất có thể càng thuận lợi hơn.

Loại thứ hai là hầu hạ người, nhưng việc hầu hạ người, làm gì dễ dàng như vậy? Huống chi nếu gặp người có tính cách không tốt… ngày qua ngày đừng mong sống khá giả. Những đệ tử chọn con đường này là những người có một nửa là có chí tiến thủ, một nửa là người hám lợi. Nếu nói đến người trước, có thể nhịn nhục càng về sau càng dễ thành công, nhưng không nhịn được thì lại nhanh chóng bị đào thải. Tông gia sẽ không vì những người này mà hướng những người tư chất tốt đòi công đạo. Người sau thì đa số người năng lực cũng không quá kém, nhưng những người này tâm tư đều dùng đi lấy lòng người khác, làm sao có thể chăm chú tu hành?. Còn nữa, nếu chịu nhục thành công, nhưng khó tránh khỏi trong lòng không sinh ra oán hận, lòng trung thành đối với dòng họ cũng thấp. Người tham lợi chỉ là cỏ đầu tường, ai cũng không thể thích nổi. Bởi vậy nhóm người chọn con đường thứ hai, kì thực đều bị tông gia ghét bỏ.

Loại thứ ba là làm tạp vụ, những người lựa chọn con đường này, hơn phân nửa là nhát gan, ra sao cũng được, cũng chính là như người thanh niên này đã nói, không có chí tiến thủ. Bất quá những người như thế thành tựu cực kì hữu hạn, nhưng cố tình những người này lại được những người trong dòng họ hết sức tin tưởng, bởi vì họ không dám thoát ly hiện trạng, người cũng thành thật, có thể cống hiến vì gia tộc nhiều hơn. Cho nên tông gia tuy rằng tiếc hận họ lãng phí tiên duyên, coi như không quan trọng, nhưng cũng không thể thiếu được sự tồn tại của họ.

Thanh niên không nghĩ ngợi được bao lâu, hai người bên kia đã muốn chọn xong. Thanh niên hỏi qua người bọn họ đã chọn, sau đó đem lộ tuyến địa chỉ cụ thể nói cho hai người. Hai người tạ ơn, sau đó liền bước nhanh rời khỏi chỗ này.

Bên kia Từ Tử Thanh lật xem quyển sách bìa vàng, chọn lựa hết sức cẩn thận.

Thực tế Từ Tử Thanh là một người có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cũng không nhát gan nhu nhược. Chỉ là y trước kia đối với tiên duyên không có bao nhiêu ý niệm, đến tông gia rồi sau đó cảm thấy nội bộ biến hóa vạn phần kì lạ, với tính tình này của y, hiển nhiên là không muốn đi tranh vũng nước đục này.

Khi Từ Tử Thanh đến nội đường, dĩ nhiên là đối với ruộng tốt vạn khoảnh, vườn trái cây, hoa viên, dược viên, phong cảnh tuyệt vời nơi đây vô cùng mong đợi. Nếu là tuyển tạp vụ, vậy cũng sẽ liên quan đến những cái này, y liền đưa ra lựa chọn, sống nhàn nhã ngày qua ngày, cùng với những gì y đã từng trải qua ở Từ gia thôn cũng không có khác biệt gì lớn.

Quả nhiên, lật ra phía sau quyển sách bìa vàng, Từ Tử Thanh liền tìm thấy công việc mà mình mong đợi. Có ba điều phù hợp với tâm ý của y.

Thứ nhất chính là ở vườn trái cây chăm sóc cây ăn quả, mỗi ngày tưới nước bón phân, làm cỏ trừ sâu, cắt tỉa cành lá… Bất quá những người làm công việc này cũng có hơn mười người, tất cả đều do một vị Hồng quản sự quản lý.

Thứ hai là làm việc ở linh điền, phải cày xới đất, gieo cấy mạ, cùng với việc trồng trọt lúc Từ Tử Thanh làm ở quê cũng không quá khác biệt. Người làm cũng rất nhiều, tất cả đều do Triệu quản sự quản lý.

Thứ ba là làm việc ở Bách Thảo Viên, cần chăm sóc một ít hoa cỏ, xử lý phải thật tỉ mỉ, chu đáo. Mà làm những việc vặt vãnh này chỉ có một người, do một vị Hạ quản sự quản lý.

Từ Tử Thanh suy xét kĩ lưỡng ba tạp vụ, cuối cùng chọn loại thứ ba. Y kiếp trước chỉ có thể quanh quẩn trong phòng, ngoại trừ có người thân làm bạn, cũng chỉ có một ít hoa cỏ quấn quýt không rời, y có thể chăm sóc được một chút. Bây giờ nghĩ lại rất có cảm giác thân thiết, vả lại Bách Thảo Viên ở nơi hẻo lánh, thực sự rất là hợp ý.

Vì thế y liền lật sách đến trang tám mươi bảy, đưa cho thanh niên, nói: “Từ Tử Thanh nguyện đi Bách Thảo Viên làm tạp vụ”

Thanh niên thấy thế, cũng không nhiều lời, liền trực tiếp nói ra địa điểm của Bách Thảo Viên. Đợi sau khi Từ Tử Thanh nói lời cảm tạ rồi rời đi, trên mặt hắn mới lộ ra chút thần sắc phức tạp.

Việc ở Bách Thảo Viên xem ra cũng là việc tốt, nhưng nơi đó lại là địa bàn của Hạ lão đầu. Lão nhân kia tính tình cực kỳ cổ quái, trước kia cũng có nhiều đệ tử thoạt nhìn cũng không tồi, nhưng chưa được mấy ngày đã bị lão đầu kia trục xuất ra. Không ngờ lúc này lại có một người nhảy vào, không biết có thể kiên trì được bao lâu đây?

Từ Tử Thanh hoàn toàn không biết những suy nghĩ này của thanh niên kia. Y dựa theo chỉ điểm của thanh niên, đi một đường khoảng nửa canh giờ, cuối cùng cũng tới bên ngoài vườn.

Cửa không có khóa, chỉ là lúc Từ Tử Thanh đi về phía trước thì lại bị một đạo vô hình chắn bên ngoài. Sau đó bên trong có một người hùng hùng hổ hổ đi ra, lớn giọng mắng: “ Kẻ ngu xuẩn ở ngoài nào đụng vào cấm chế của ta? Không biết dùng linh bài sao?”

Từ Tử Thanh cứng người, nhớ tới là chính mình không đúng. Y đã quen thuộc tập quán nơi thế tục phàm trần mà quên mất mình đang ở thế giới của tu sĩ. Nơi này nhìn như không khóa cửa, nhưng thật ra phòng bị vô cùng nghiêm mật.

Vì thế liền đem tấm mộc bài mà thanh niên đã cho lúc trước cầm lấy, cẩn thận đi về nơi hư không phía trước. Chỉ thấy một mảnh bạch quang hiện lên, y lại thử đi vào lần nữa, lần này không gặp bất kì trở ngại nào.

Mới đi được bốn năm bước, liền thấy một lão đầu xông tới. Miệng ngậm tẩu thuốc, chân đi giày rơm, quần áo trên người cũ nát, Từ Tử Thanh từ lúc vào tông gia tới giờ chưa gặp qua người nào lôi thôi như vậy. Chẳng lẽ ông là Hạ quản sự?

Lão đầu kia nhìn Từ Tử Thanh, “ Xùy, xùy” hít một hơi thuốc lá, phả ra: “ Tạp dịch mới?”

Là đệ tử mới tới, làm công việc tạp dịch, xưng hô như vậy cũng không sai. Từ Tử Thanh thấy Hạ lão đầu lớn tuổi, tất nhiên càng thêm cung kính, liền hơi khom mình làm lễ, hòa nhã nói: “Từ Tử Thanh kiến quá quản sự”

Hạ lão đầu trong mắt lóe lên một tia dị sắc, liếc mắt quét Từ Tử Thanh từ trên xuống dưới, nói: “ Đến chỗ này của ta làm việc cũng không thoải mái, nếu không chịu nổi khổ, chớ trách ta đá ngươi ra ngoài.”

Không phủ nhận xưng hô này, xem ra đây đúng thật là vị Hạ quản sự kia. Từ Tử Thanh bước nhanh đuổi kịp, nếu y phải làm ở chỗ này tất nhiên y sẽ tận tâm tận lực. Còn nữa, nếu được làm bạn cùng hoa cỏ, có vất vả chút, y cũng vui vẻ chịu đựng.

Càng đi sâu vào trong vườn, càng cảm giác được không khí càng cực kỳ trong lành. Từ Tử Thanh nhịn không được hít sâu một hơi, liền cảm giác được một mùi thơm lạ lùng xông vào mũi, toàn bộ phế phủ tràn đầy thư sướng.

Y đương nhiên không có khả năng biết, khi lần đầu tiên y đầu thai đến thế giới này, giữa trời đất tràn đầy một thứ gì đó gọi là “Linh khí”, nó nhẹ nhàng hơn không khí để hít thở, thậm chí có thể gột rửa thể xác và tinh thần. Tu sĩ sở dĩ có thể tu hành, tất cả cũng đều dựa vào nó.

Bách Thảo Viên này kỳ thực cũng chính là dược viên, chuyên vì Từ gia bồi dưỡng linh thảo, cho nên bên trong linh khí phá lệ sung túc, y từ bên ngoài chợt tiến vào, tất nhiên là hưởng thụ không thôi.

Bố trí trong vườn không giống bên ngoài, mạnh mẽ mà không mất tinh tế, trái lại có vẻ thập phần tự nhiên. Mỗi một đóa hoa ngọn cỏ, mỗi một tấc đá tấc đất, đều không có vết tích của đao tước rìu đục.

Đi qua một con đường đất, chỉ thấy một dòng suối trong suốt nối thẳng đến phương xa. Dòng nước hai bên được những thạch lan( lan can bằng đá) thấp bé vây quanh dường như là những mảnh linh điền nhỏ, ở mỗi chỗ đều có bóng xanh mông lung, tiêm thảo um tùm.

Đi thẳng dọc theo con đường này, có thể nhìn thấy một loạt lều tranh, phía trước mấy gian hoặc là nhìn thấy hoa cỏ rũ xuống, hoặc là công cụ làm nông, hoặc là lượng lớn dược thảo được phơi trên giàn phơi nắng, đều có vết tích người ở. Mà chỉ duy có một gian nhỏ hơn chút, ở ngoài bìa, bên ngoài không có đồ vật gì cả.

Đi đến trước nhà tranh, Hạ lão đầu giơ tẩu thuốc lên, chỉ chỉ gian nhỏ nhất kia, nói: “ Ngươi hãy ngụ ở đó, đệm giường đã có sẵn.”

Từ Tử Thanh gật đầu: “ Vâng”

Hạ lão đầu thấy y nghe lời, xoay người lại: “ Linh thảo ở chỗ ta, không phải loại mao hài tiểu tử như ngươi có thể tùy tiện động.” Nói xong liền lắc lư trở lại trong phòng, lúc đi ra, trong tay đã cầm thêm mấy quyển sách thật dày, tùy tiện ném cho Từ Tử Thanh, “ Hãy học thuộc lòng mấy quyển sách này cho ta.”

Từ Tử Thanh cố hết sức tiếp nhận, thân thể của y hiện tại tốt hơn kiếp trước rất nhiều, khí lực cũng không yếu, nhưng khi tiếp nhận những quyển sách này, mới phát hiện đúng là nặng ngoài dự liệu. Y vẫn gật đầu: “ Vãn bối đã biết, Hạ quản sự”

Thoáng cúi đầu liếc nhìn trang bìa, chỉ thấy quyển đầu tiên ghi <Linh Thảo Đồ Giám>, chắc là dạy y phân biệt linh thảo. Làm việc ở trong Bách Thảo Viên đúng là không thể thiếu nó. Tuy Hạ lão đầu yêu cầu có hơi nghiêm khắc, nhưng xét đến cùng cũng là vì suy nghĩ cho y, Từ Tử Thanh tất nhiên cảm kích trong lòng.

Thấy y thuận theo, Hạ lão đầu càng thêm coi trọng Từ Tử Thanh hơn vài phần. Tuy nói ông được công nhận là có tính tình cổ quái, nhưng cũng không phải không để ý đến người khác. Những đệ tử lúc trước tới đây, mỗi người đều là mắt cao hơn đầu, thấy ông ăn mặc cũ nát, vừa thấy liền lộ ra vẻ mặt khinh miệt. Chuyện này đã nói rõ tâm tính mấy kẻ kia không hề tốt. Rồi sau đó lúc được phân phó học thuộc lòng chủng loại linh thảo, cũng đều không tình nguyện, thầm muốn ông phải phải dạy pháp quyết trước mới chịu, loại bại hoại như vậy thì có thể làm được việc gì chứ, làm sao ông có thể không giận!

Nhìn tiểu tử mới tới này gầy teo yếu yếu, có mấy quyển dược thư cũng không thể đón nổi, thế nhưng không kiêu ngạo không nóng nảy, cũng nguyện ý chăm chú làm việc. Trong mắt Hạ lão đầu, cũng coi như là hợp cách. Nếu ngày sau làm việc thật lòng chăm chỉ, ông sẽ truyền pháp quyết cho, đến lúc đó, tiểu tử này mới có thể trở thành “Tạp dịch” thường trú chân chính của Bách Thảo Viên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play