3. Tông gia
Trừ ngày đầu tiên mọi người phải ra ngoài để nhận thức, mấy ngày sau đều tùy ý họ quyết định. Từ Tử Thanh không muốn chuốc lấy phiền phức, liền ru rú trong phòng, dùng cơm cũng gọi tiểu tư mang vào. Vì thế mà không biết, thời điểm còn chưa đến nơi mấy người kia đã kết thành đồng bạn, ở chung với nhau cười nói vui vẻ.
Đúng ba ngày sau, hơn hai mươi thiếu niên thiếu nữ được một đoàn xe đón đi. Bốn, năm người được phân đến mỗi chiếc xe ngựa, được vây ở chính giữa, áp trận trước sau đều là cao thủ được tông gia phái tới. Từ Tử Thanh không dám nhìn chính diện, ngầm lơ đãng liếc mắt, cảm thấy những người này đúng là rất khác mấy cao thủ phàm tục . Nghe những trưởng nam trưởng nữ có kiến thức nói chuyện phiếm, những người kia đều là “ Cao thủ Tiên Thiên”.
Những cao thủ Tiên Thiên này khác với cao thủ Hậu Thiên, tuy chỉ khác một chữ, nhưng lại cách biệt như một trời một vực. Cao thủ Hậu Thiên tổng cộng có mười cấp, đều là từ luyện da, luyện thịt, luyện gân, luyện cốt, luyện máu, lại đến da thịt bất phân, thịt gân tương dung, gân cốt hổ hóa, cốt nhục tương sinh, máu da như một,…..Như vậy hoàn thành đủ mười cấp, lại sử dụng thêm các loại dược thảo đỉnh cấp của phàm giới, hoặc vài cọng linh thảo thiết yếu, là có thể tẩy đi trọc khí trong thân thể, thuận lợi tấn chức Tiên Thiên.
Mà cao thủ Tiên Thiên có một thuộc tính nhất định đó là ——- phi hành.
Cao thủ Hậu Thiên bất luận có lợi hại cỡ nào cho dù có đạt đến trình độ mãn cấp, chỉ cách nhau một cái cửa ải, không thể bay vẫn là không thể bay.
Cao thủ Tiên Thiên là đỉnh phong của võ đạo, không thể đột phá tiếp thêm nữa. Chỉ là, công pháp tu luyện khác biệt nên thực lực cũng đều khác biệt.
Về mặt tuổi thọ, Hậu Thiên cùng Tiên Thiên cũng có khác biệt. Cao thủ Hậu Thiên có tuổi thọ tối đa là hai trăm, sau Tiên Thiên có thể tăng thêm trăm năm thọ mệnh, đạt tới hơn ba trăm năm. Còn nếu là người bình thường không tu hành võ đạo, cứ an phận, không bệnh tật tai ương thì cũng có thể sống đến một trăm năm mươi tuổi.
Có thể nghĩ, những võ giả Tiên Thiên này đối với những mao đầu tiểu tử chưa bao giờ trải đời mà nói, sự tồn tại của họ là một ngọn núi cao đến cỡ nào!
Đương nhiên, nếu như chờ một vài trong số những mao đầu tiểu tử này kiểm nghiệm ra là người có linh căn, trở thành người có tiên duyên… Quay trở lại thời điểm nhìn những võ giả Tiên Thiên, có lẽ…..lại là một loại cảm thụ khác.
Đi hết hai ngày, trong lúc cao thủ Tiên Thiên vẫn canh giữ bảo vệ trước sau xe ngựa, từ từ phi hành trên không trung, tư thái bễ nghễ, ngạo nghễ không nói nên lời. Ở trong buồng xe chắc chắn sẽ có đệ tử Từ gia sinh lòng hướng tới, sinh lòng sợ hãi, cũng có sinh lòng dã tâm.
Bởi vì lần này có tới tổng cộng mười tám Tiên Thiên vô cùng có lực chấn nhiếp, nên không có mấy tên mắt mù đến đây cướp đường. Đường xá thuận lợi, chạng vạng ngày thứ hai, đám ngựa cùng nhau hí dài một tiếng, dừng trước phủ Đăng Lâm, nơi ở của tông gia Từ gia.
Đến cửa thành, đoàn xe dừng lại. Trời đã tối, cửa thành dĩ nhiên đã đóng.
Một vị Tiên Thiên ở đầu xe ôm quyền đứng thẳng, cất cao giọng nói: “ Phân gia Từ gia ở thành Phượng Lâm đến rồi, xin hãy mau mở cửa thành!”
Tiếng nói vừa dứt, chỉ thấy phía trên cổng thành có một người bay ra, người đến cũng là một vị Tiên Thiên! Hai mắt người đó sáng như đuốc, ở trước đoàn xe đảo tới đảo lui. Từ Tử Thanh cùng với mấy đệ tử Từ gia ở trong xe tò mò thò đầu ra nhìn về phía cổng thành, không ngờ bị ánh mắt kia đảo qua, nhất thời cả người đều phát lạnh. Thực lực của cao thủ Tiên Thiên quả nhiên không thể xem thường!
Chỉ nghe người nọ cười to nói: “ Hôm nay là ai tới gọi cửa?”
Vị Tiên Thiên lúc trước liền ôm quyền: “ Hóa ra hôm nay là ca trực của Từ Kiều lão ca, Tiếu Hàm kính phục đã lâu.”
Từ Kiều cũng ôm quyền: “ Hậu sinh khả úy, Tiếu lão đệ tuổi còn trẻ, đã đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, Từ mỗ phải thán phục mới phải”.
Tiếu Hàm tuy rằng ngạo khí, cả hai đều là Tiên Thiên, đối phương còn là người của Từ gia. Từ Kiều vẫn phải có chút cấp bậc lễ nghĩa, liền nói: “ Tiếu mỗ có chuyện quan trọng phải làm, cũng không thể để mọi người đợi lâu, hẹn ngày khác sẽ mời lão ca uống chén rượu”
Từ Kiều thần sắc khẽ động: “ Được, đến lúc đó Từ mỗ sẽ cùng lão đệ uống đến không say không về.” Tiếp đó liền vung tay lên “ Mở cửa thành”.
Cửa thành mở rộng ra, các cao thủ Tiên Thiên đều đáp xuống. Ở trong phủ Đăng Lâm, người có tiên duyên nhiều vô số, bọn họ cũng không dám tùy ý bay lại.
Đoàn xe nối đuôi nhau vào, lúc này Từ Tử Thanh lại nhìn ra ngoài xe, chỉ thấy con đường đã đi qua được trải đầy đá xanh, có vẻ cực kỳ sang trọng. Đường rộng và đẹp hơn ở thành Phượng Lâm gấp bốn năm lần. Hai bên đường các loại cửa hàng nhiều vô số, rất nhiều người đi đường lúc đi lại hoặc lặng yên không tiếng động, hoặc dứt khoát hẳn hoi, họ vậy mà đều có võ nghệ trong người!
Nghĩ một chút thì thành Phượng Lâm so với phủ Đăng Lâm chỉ là một địa phương tương đối nhỏ mà thôi.
Ở bên trong phủ Đăng Lâm, ngay trên mảnh đất tốt nhất phía Đông, đại trạch của tông gia Từ gia trải dài, chiếm cứ nửa bầu trời.
Xe ngựa vừa dừng lại, các đệ từ Từ gia được mời xuống xe. Lúc này mọi người mới nhìn rõ đại môn của Từ gia, không biết nó được làm từ chất liệu gì, cao chừng mấy chục thước, rộng khoảng mười thước. Cửa này so với cổng thành cũng không kém!
Hai bên đều có cửa hông, bởi vì đại môn tông gia không phải là nơi ai muốn vào thì vào. Ngoại trừ những người đã kiểm nghiệm ra linh căn cùng với khách quý, người bình thường không thể tiến vào từ đại môn.
Mà cho dù là tiến vào từ cửa hông, những đệ tử mới đến, cũng không được đi xe mà vào. Vì biểu đạt tôn kính với dòng họ, họ chỉ có thể đi bộ.
Từ Tử Thanh trong lòng cảm thán những quy củ của nhà giàu “ Cổ đại”, một bên không tiến không lùi theo sát đoàn người cùng đi. Sau khi tiến vào cửa hông không sai biệt lắm đi khoảng nửa canh giờ, mới đi đến trước một tòa đại điện nguy nga.
Mọi người bắt đầu tiến vào từ cửa hông, đây chính là phạm vi ngoại đường của Từ gia, đại điện này là nơi có địa vị tối cao nhất ở ngoại đường “ Quan Linh Điện”.
Diện tích toàn bộ tông gia khó có thể đếm xuể, được chia thành nội đường và ngoại đường. Nội đường là nơi chỉ những đệ tử Từ gia đã được xác định có linh căn mới có thể đi vào, bên trong là nơi ở của các vị quản sự Từ gia. Bất quá thị nữ và những người phụ trách các việc vặt vãnh thì không phải, họ đều là những nhân sĩ tiên duyên đến từ các tiểu gia tộc phụ thuộc Từ gia hoặc có lẽ là tán tu.
Ngoại đường còn lại là do những người Từ gia không có tiên duyên chưởng quản, những người này phụ trách kinh doanh sinh ý, cũng có dùng võ nhập đạo, thành tựu Hậu Thiên hoặc là cao thủ Tiên Thiên. Ngoài ra còn có các võ giả phụ thuộc vào Từ gia hoặc người không có tiên duyên của các tiểu gia tộc, phụ trách sinh ý của ngoại đường, cùng với bảo hộ an toàn của mọi người.,v…v…
Trên đường từ cửa hông đến đại điện, có một thị nữ tươi cười ngọt ngào đặc biệt giới thiệu rõ tình hình của ngoại đường và nội đường cho các đệ tử, tuy rằng không có đem cấp bậc nghiêm minh nói tỉ mỉ, bất quá mọi người liên hệ với những lời giảng giải về hoàn cảnh ở Tông gia, trong lòng đều âm thầm cẩn thận, nhưng cũng có một số người bị cảnh trí rộng lớn của tông gia làm mê đắm, mà hoàn toàn không chú ý tới những lời này.
Quan Linh Điện là nơi các đệ tử Từ gia kiểm nghiệm linh căn. Ở giữa đại điện, có một pháp trận cấp năm được Từ gia lão tổ phóng thích, phải biết rằng trên đời này pháp trận có tổng cộng chín cấp, Từ gia có thể có được một cái pháp trận cấp năm, đủ thấy được nội tình thâm hậu cỡ nào.
Để duy trì pháp trận vận chuyển, Từ gia phải hao phí một lượng lớn tài phú. Nhưng một khi pháp trận được vận chuyển, những người có huyết mạch Từ gia muốn kiểm nghiệm linh căn không cần phải bỏ ra bất cứ thứ gì. Mà cái giá tiêu hao cho pháp trận của những người không phải huyết mạch Từ gia thì lại là gấp bội.
Tiến vào sâu đại điện, có một nam tử trung niên xoải bước đi ra, ông là người phụ trách tiếp đãi các đệ tử Từ gia, đến đây để kiểm nghiệm linh căn mỗi kỳ, tại ngoại đường khá có quyền thế.
Dẫn mọi người tới đây là xong việc, thị nữ liền lui xuống giao việc còn lại cho nam tử trung niên, sau đó biến mất. Lúc này tất cả mọi người mới giật mình, thị nữ kia thế mà lại là một cao thủ!
Lúc này có một vị trưởng lão trong điện lên tiếng: “ Các vị đệ tử, đến kiểm nghiệm linh căn”
Người này chính là một vị trưởng lão ở nội đường chuyên môn kích hoạt pháp trận, chỉ mỗi khi mở ra pháp trận thì mới có thể từ nội đường đi ra, địa vị rất được tôn sùng.
Tất cả đệ tử ngẩng đầu nhìn lại, thấy được Quan Linh Điện nguy nga không gì sánh được, trên đỉnh cao mấy trượng, có một vòng hắc nguyệt xoay quanh phía trên bàn vu trận, tỏa ra một chút hắc quang, huyền ảo vô cùng.
Mọi người thấy hoa mắt chóng mặt, cơ hồ thần trí đều bị pháp trận kia đoạt đi. Sau lại nghe một tiếng ho nhẹ của trưởng lão nội đường, mới phục hồi tinh thần lại.
Từ Tử Thanh yên lặng lui về phía sau từng bước, trước đây sống ở thế giới kia, y chưa từng thấy qua cái gì thần kì như vậy, làm cho y sâu sắc hiếu kỳ, một phần cũng vì pháp trận lộ ra một chút khí tức trấn áp.
Trưởng lão nội đường nhìn các đệ tử an tĩnh lại, lập tức xoay người, đánh vào hắc nguyệt một đạo thanh quang, nhất thời hắc nguyệt xoay tròn bốn phía, trong nháy mắt hắc quang như hồng thủy trút xuống, thoáng cái đầy bàn trận, trước bàn trận đánh ra một màn sáng màu đen, cách ra một không gian hai thước.
Lúc này khí thế của trưởng lão nội đường tựa hồ có chút uể oải, mà vị quản sự trung niên kia thì bước lên tiếp nhận phần việc còn lại.
Ông lên tiếng: “ Từ Tử Ngạn, tiến lên kiểm nghiệm linh căn”
Tất cả đệ tử tập trung nhìn vào một thiếu niên dáng người nhỏ bé, tướng mạo có chút hàm hậu. Hắn có chút dè chừng và sợ hãi mà đi về phía trước vài bước, theo ý vị quản sự trung niên tiến vào quầng sáng màu đen, khẩn trương nhắm nghiền hai mắt.
Từ Tử Thanh nhận thức người này, là một thứ tử của Từ Mạnh Nhiên, nhưng y không có giao thiệp gì với hắn cả.
Màn sáng khẽ động, lập tức ở trên đỉnh đầu thiếu niên xuất hiện một vệt sáng màu trắng lốm đốm, nhưng vết lốm đốm cũng thuần sắc trắng, rất yên ổn, cũng không có phản ứng gì tiếp theo sau đó.
Quản sự trung niên lắc đầu: “ Không có linh căn, lui xuống bên kia đi.” Ông chỉ về mảnh đất trống bên trái.
Trên mặt thiếu niên hàm hậu hơi có chút thất vọng, bất quá rất nhanh lại lên tinh thần, đi đến mảnh đất trống bên trong. Hắn quả thực không có linh căn, nhưng không hề gì. Chờ lần sàng chọn này xong, có người nói còn có vài trưởng lão sẽ đến tìm kiếm đệ tử có thể tu tập võ đạo, nếu như được nhìn trúng, đồng thời cũng có thể ở lại tông gia.
Sau đó quản sự lại đọc: “ Từ Tử Thục, tiến lên kiểm nghiệm linh căn”
Tiếng nói vừa dứt, trong đám người có một thiếu nữ xinh đẹp thanh tú bước ra, nàng mặc chiếc váy màu vàng nhạt, trên đầu vấn hai búi tóc, trông rất động lòng người.
Thiếu nữ Từ Tử Thục này chính là người đã từng ở ngoài viện của Từ Tử Thanh cùng những người khác nói này nói nọ về y, nàng thoạt nhìn lá gan không nhỏ, tuy rằng bộ dáng có chút bị tông gia làm chấn động, nhưng lúc này đã khôi phục lại bộ dáng hoạt bát ngày xưa, nhãn thần cũng rất là linh động.
Nàng linh hoạt đi tới giữa màn sáng, trong mắt đều là chờ mong.
Lúc này màn sáng phản ứng có chỗ bất đồng. Vẫn là xuất hiện vệt sáng lớn bạch sắc có vết lốm đốm, nhưng mà sau một khắc, vết lốm đốm rung động, mặt trên đột ngột xuất hiện một quang trụ rực rỡ to cỡ ngón út.
Nhìn kỹ lại, quang trụ chia thành vàng, xanh, nâu, trong đó màu xanh là sáng nhất, màu vàng và nâu thì hơi nhạt một chút.
Quản sự trung niên thần sắc khẽ động: “ Tam linh căn Kim, Thủy, Thổ, phẩm chất sơ hạ, tư chất trung hạ. Không tệ lắm, đi qua bên phải đứng”.
Được câu “Không tệ lắm” này, Từ Tử Thục mừng rỡ, vui sướng đi về hướng bên phải, vẻ mặt mang theo chút đắc ý.
Tiếp theo đó lại kiểm nghiệm hơn mười đệ tử, trong đó có hai người có ngũ linh căn, một người tứ linh căn, tư chất đều là hạ hoặc hạ hạ.
Sau đó, liền đến phiên Từ Tử Thanh.