Ta muốn gặp người của phủ Đường Quốc Công.

Nhưng mãi vẫn không thể gặp được.

Đành phải để nha hoàn của ta là Như Trúc đến báo tin trước. Kết quả, nàng vẫn bị đuổi ra ngoài.

"Tiểu thư, họ nhận ra ta, lần trước ta đã nói mình là nha hoàn của nhị tiểu thư Thẩm gia, thế mà họ vẫn coi ta là "kẻ lừa đảo"." Như Trúc nói.

Ta không còn cách nào khác, phải tự mình bước xuống xe ngựa, tiến lên gõ cửa.

Thật tốt, tiểu đồng kia vẫn nhớ mặt ta.

"Tránh ra, tránh ra! Đây là nơi nào hả? Mở to mắt ra mà nhìn, đây là phủ Đường Quốc Công!" Tiểu đồng hùng hổ quát.

"Ta là Nam Chiếu Quận chúa, phu nhân của ngươi đã mời ta tới." Ta còn đưa cả thiệp mời ra.

Tiểu đồng chẳng thèm liếc nhìn: "Còn ta là Vương gia đấy! Đừng tưởng người trong phủ Quốc Công này chưa từng nhìn qua thế gian. Còn trẻ như ngươi thì làm được cái gì chứ?"

Ta tức đến bật cười, đành phải dẫn Như Trúc quay về.

"Chúng ta bị gán danh "kẻ giả mạo" rồi." Ta cười nói với Như Trúc: "Chỉ cần có liên quan đến Thẩm gia, dù là thật hay giả, phủ Đường Quốc Công đều phòng bị như phòng trộm."

"Thật quá đáng!" Như Trúc phẫn nộ: "Khi phu nhân còn sống, năm xưa trước mặt Thái hậu, chính Trưởng Tôn phu nhân còn nắm tay tiểu thư, nhất quyết đòi tiểu thư làm con dâu của bà ta."

Trưởng Tôn phu nhân quả thật rất giỏi việc nịnh bợ kẻ cao sang, chà đạp kẻ thấp kém.

Không thể vào được phủ Đường Quốc Công, không phải vì ta không có phúc, mà vì ta may mắn có phúc lớn.

"Thôi, về trước đã." Ta mỉm cười nói.

"Tiểu thư, hay là đừng từ hôn nữa. Ở Nam Chiếu, người là Thánh nữ, chẳng cần để tâm đến thân phận trong thế tục. Cứ kéo dài như thế, xem Trưởng Tôn gia có dám cưới ai khác trong khi còn hôn ước không! Chưa chắc ai lo lắng hơn ai đâu." Như Trúc nói.

"Trẻ con không nên nói linh tinh." Ta cười đáp: "Không cần thiết phải gây rắc rối mà chẳng đem lại lợi ích gì cho chúng ta."

Ca ca của ta sắp hồi kinh, huynh ấy sẽ làm quan, lập gia đình và ổn định cuộc sống tại đây.

Không cần thiết phải dính dáng tới mối quan hệ với Trưởng Tôn gia, sẽ chỉ làm ca ca thêm phiền lòng.

Trước khi ca ca đến biên cương, huynh ấy đã biến tất cả gia sản thành tiền, đưa cho ta không thiếu một đồng, và tin tưởng giao ta cho sư phụ.

Mỗi khoản quân lương huynh ấy nhận được, đều gửi cho ta.

Mỗi tháng huynh ấy viết cho ta một lá thư, ngắn gọn, nét chữ cẩu thả nhưng chứa đựng tình cảm chân thành.

Một khi ca ca quay về kinh, Trưởng Tôn gia chắc chắn sẽ tìm cách bám víu để kết thân. Huynh ấy sẽ tức giận mà c.h.ế.t mất thôi.

"Vài ngày nữa đến phủ của Tả Thừa tướng, nhờ mẫu thân của Trần Dung làm người trung gian." Ta nói.

Như Trúc thở dài: "Chỉ có cách đó thôi, nhưng nô tì tức lắm. Tiểu thư, nếu người thật sự sa cơ, đến nương tựa nhà họ, không biết sẽ bị họ ức h.i.ế.p đến mức nào!"

"Đang yên đang lành, sao ngươi lại nguyền rủa ta thế?" Ta cười hỏi.

Như Trúc: "…"

Trần Dung ngày nào cũng tới biệt viện tìm ta, đưa ta đi ăn chơi, vui vẻ khắp nơi.

Nơi nào thú vị ở kinh thành, nàng đều dẫn ta đi một lượt.

Khi chúng ta đến trà quán Huệ Dương để thưởng hoa mẫu đơn, thì gặp Trưởng Tôn Thao, Thế tử của phủ Đường Quốc Công, cũng là vị hôn phu của ta.

Đi cùng Trưởng Tôn Thao là một tên đầy tớ và một nữ tử xinh đẹp – biểu muội của hắn, Kiều Uyển Nhiên.

Kiều Uyển Nhiên vừa nhìn thấy ta, sắc mặt liền thay đổi.

Còn Trưởng Tôn Thao thì ngớ người trong giây lát, ánh mắt lóe lên một chút mê đắm rồi nhanh chóng lảng đi, sau đó hắn lại nhìn sang Trần Dung.

Trần Dung trông thấy hắn liền tỏ vẻ chán ghét.

Nói công bằng, Trưởng Tôn Thao dáng người cao lớn, tuấn tú, khuôn mặt khôi ngô, là một nam tử phong thái hiếm thấy. Đáng tiếc, đôi mắt của hắn quá toan tính, khiến gương mặt trẻ trung, tuấn tú trở nên mờ ám và gian xảo.

"Trần tiểu thư, lâu rồi không gặp." Trưởng Tôn Thao cúi người chào, rồi quay sang nhìn ta: "Vị tiểu thư này là ai?"

Trần Dung lạnh lùng cười: "Ngươi không nhận ra nàng sao?"

Trưởng Tôn Thao lại nhìn về phía ta.

Trong mắt hắn hiện lên vẻ hài lòng cùng chút ngượng ngùng khó hiểu: "Đây là lần đầu tiên ta gặp vị tiểu thư này."

Chúng ta đã từng gặp nhau vài lần khi còn nhỏ, hắn cũng không thay đổi nhiều, đi trên đường ta vẫn có thể nhận ra ngay.

Nhưng khi còn bé, ta thường xuyên ốm yếu, mặt mày vàng vọt, gầy gò, so với bây giờ thực sự có chút khác biệt. Chỉ có người như Trần Dung, lúc nào cũng nhớ đến ta, mới có thể nhận ra ngay từ cái nhìn đầu tiên.

"Liên quan gì đến ngươi? Cút đi!" Trần Dung lạnh lùng nói.

Kiều Uyển Nhiên tao nhã, cao ngạo, lúc này không kìm được mà tiến lên vài bước: "Trần tiểu thư, cần gì phải dùng những lời cay nghiệt như vậy? Gia phong của phủ Tả Thừa tướng nghiêm cẩn, dạy dỗ rất tốt, nàng không sợ làm mất thể diện sao?"

"Ngươi chỉ là một thiếp thất, có tư cách gì nói chuyện với ta?" Trần Dung hỏi.

Sắc mặt Kiều Uyển Nhiên lập tức thay đổi: "Ngươi không được sỉ nhục ta!"

"Ngươi không phải là thiếp thất sao? Ngươi đã uống thuốc phá thai, chẳng lẽ không phải mang thai với biểu ca ngươi sao?" Trần Dung tiếp tục hỏi.

Gương mặt của Kiều Uyển Nhiên và Trưởng Tôn Thao đồng loạt biến sắc.

Trần Dung là người ghét cái ác như kẻ thù, nên đã thay ta làm "kẻ ác".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play