Phủ Đường Quốc Công không tiếp ta.

Ta đến, họ bảo ta giả mạo; nha hoàn của ta đến, họ vẫn mắng là giả mạo.

Chỉ vì một lý do: muốn sỉ nhục ta, ép ta trong cơn giận dữ mà tự mình đưa ra lời từ hôn.

"Trưởng Tôn thị quả thật là người mưu sâu kế hiểm." Ta nói: "Trước khi rời kinh, ca ca còn định gửi gắm ta cho Trưởng Tôn phu nhân. May mắn là ta không đến đó, nếu không đã chẳng sống sót đến bây giờ."

Đại nha hoàn Như Trúc khẽ rùng mình: "Tiểu thư đã nhặt về một mạng rồi."

"Thôi, ta còn ba tháng mới rời kinh, từ từ giải quyết cũng được." Ta nói.

Phủ Nghi Xương Hầu mở tiệc thiết đãi ta. Phu nhân của Nghi Xương Hầu là muội muội ruột của Hoàng hậu; còn tri phủ Nam Chiếu chính là tứ đệ của Nghi Xương Hầu.

Sắp tới ta phải quay về Nam Chiếu, nên cần thiết phải kết giao mối quan hệ này, vì thế ta đã đến tham dự.

Buổi tiệc rất náo nhiệt.

Nghi Xương Hầu phu nhân đích thân ra đón tiếp, ân cần và rộng rãi, rồi bảo một vị tiểu thư đưa ta đi dạo vườn hoa phía sau.

Rất nhiều tiểu thư đang ngắm hoa trong vườn.

"Vu y là người vừa xấu xí vừa đáng sợ hay lại là mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nhỉ?"

"Hoàng thượng sao lại ban thưởng cho cô ta tước hiệu Quận chúa? Thật quá cao rồi."

Vài tiểu thư xầm xì bàn tán.

"Uyển Nhiên, ta nghe nói hôn thê của biểu ca nàng đã đến phủ, nàng ta bị đuổi ra ngoài sao?" Bất chợt có người lên tiếng.

Ta dừng bước.

Nữ tử được gọi là Uyển Nhiên ấy, dáng người cao gầy, tao nhã, tựa như một đóa sen đang nở rộ, thanh khiết và tinh tế.

"Không, chỉ là kẻ giả mạo thôi." Kiều Uyển Nhiên đáp: "Những năm gần đây có nhiều kẻ giả danh nhị tiểu thư Thẩm gia đến gõ cửa, đây cũng không phải lần đầu."

"Hôn sự của nàng bị trì hoãn lâu rồi." Một người nói: "Biểu ca của nàng lẽ ra nên cưới nàng mới phải."

Kiều Uyển Nhiên đỏ mặt.

"Đừng nói bậy."

Mọi người cười rộ lên trêu chọc.

Tiểu thư của phủ Nghi Xương Hầu dẫn ta tiến lên, giới thiệu rằng ta là Nam Chiếu Quận chúa vừa được sắc phong, các nữ tử khác liền vây quanh.

Họ nhìn ta, có vẻ ngạc nhiên.

"Quận chúa quả thực quốc sắc thiên hương, đúng là một mỹ nhân." Một tiểu thư khen ngợi ta.

Ta mỉm cười đáp lễ: "Nàng quá khen rồi."

Kiều Uyển Nhiên nhìn về phía ta.

"Vị tiểu thư này là người của phủ Đường Quốc Công phải không?" Ta chủ động hỏi.

"Đúng vậy, Trưởng Tôn phu nhân là cô mẫu của ta." Kiều Uyển Nhiên đáp: "Cô mẫu đã mời Quận chúa đến phủ, nhưng quận chúa không nhận lời, khiến cô mẫu có phần thất vọng."

"Ta đã gửi người đến trả lời thiệp mời, nhưng Trưởng Tôn phu nhân không cho nha hoàn của ta vào cửa. Như vậy đâu phải là ta không nhận lời." Ta nói.

Các tiểu thư lập tức hứng thú.

"Thật sao?"

"Trưởng Tôn phu nhân lại không cho người của Quận chúa vào cửa? Vì sao chứ?"

Ta khẽ lắc đầu: "Ta cũng không biết."

Lời ta nói đã rõ ràng như vậy, nhưng Kiều Uyển Nhiên vẫn không hiểu.

Nàng đỏ mặt, giận dữ phân bua: "Quận chúa chắc có điều hiểu lầm? Cô mẫu ta là người rất hiếu khách, làm sao lại ngăn cản người của Quận chúa ở ngoài cửa?"

"Không biết được, có lẽ sợ bọn ta là kẻ giả mạo chăng." Ta đáp.

Tiểu thư của phủ Nghi Xương Hầu dẫn ta vào chỗ ngồi.

Có một vị tiểu thư khẽ hỏi bạn đồng hành: "Sao ta thấy lời nói của Quận chúa có ẩn ý gì nhỉ?"

"Ta cũng cảm thấy thế. Nàng ta nhắc đến "giả mạo", chẳng lẽ người đến phủ không phải là nhị tiểu thư Thẩm gia mà là Nam Chiếu Quận chúa?"

Nhưng Kiều Uyển Nhiên vẫn chưa hiểu ra, vẫn giận dữ.

Nàng nghĩ rằng ta đang bôi nhọ Trưởng Tôn phu nhân.

Trước khi buổi tiệc bắt đầu, ta gặp một vị tiểu thư con nhà quyền quý.

Nàng nhìn ta, lập tức bước lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y ta: "Thẩm Vận, có phải ngươi không, Thẩm Vận?"

"Trần Dung, ngươi lớn nhanh thật đấy, chẳng còn là cô nhóc mũm mĩm nữa rồi." Ta cười nói.

Trần Dung là cháu gái của Tả Thừa tướng, một vị tiểu thư danh gia vọng tộc chính hiệu.

Nàng là tri kỷ của ta từ thuở nhỏ.

Nàng ôm lấy ta, vừa cười vừa khóc, kéo ta ra một góc để nói chuyện.

"…Ngươi trở về là để thành hôn, hay còn định đi tiếp?" Trần Dung hỏi ta.

Ta lắc đầu: "Ta trở về để từ hôn, không phải để thành hôn."

Trần Dung lập tức nói: "Ta sợ ngươi đau lòng nên không dám nói cho ngươi. Từ hôn là tốt, ngươi không biết nhà Trưởng Tôn ghê tởm thế nào đâu."

"Trưởng Tôn phu nhân thậm chí còn muốn cầu hôn với ta. Ta tức giận đến mức nói lại bà ta ngay lập tức, hỏi rằng hôn ước của Thế tử nhà bà đã hủy bỏ chưa. Bà ta tức đến mức đen cả mặt rồi bỏ đi."

Ta bật cười.

Trần Dung dựa vào ta: "Ngươi về thật đúng lúc, nhanh chóng từ hôn đi. Cô nhi mà Trưởng Tôn gia nuôi dưỡng, giờ đã là quý thiếp rồi. Họ cứ tưởng không ai biết cơ đấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play