Ta lại tiếp tục cuộc sống ăn không ngồi rồi.

Vì hôn kỳ của ta và Tạ Hoài vào tháng sau, hoàng đế cho rằng ta không cần ở lại Quốc Tử Giám nữa, vẫn nên về nhà an tâm chờ xuất giá.

Ta không đến Quốc Tử Giám, Tạ Hoài cũng không cần ở đó, ngày ngày đến công thự làm việc.

Chỉ là cách ba bốn ngày, hắn lại chạy đến nhà ta một chuyến, trước là cùng cha ta chui vào phòng mẹ ta một lúc, sau lại chạy đến phòng ta chui vào giường với ta một lúc.

Cuộc sống cũng coi như nhàn nhã.

Cuối tháng, Xương Bình phủ đột nhiên bị xét nhà, là người của Tạ Hoài làm.

Nghe nói tiểu thế tử Xương Bình phủ sợ đến mức tè ra quần, quỳ trên đất liên tục nói mình sai rồi, sau này không dám nữa.

Tạ Hoài đương nhiên không phải người dễ nói chuyện, hắn phất tay, sao ra mấy trăm rương vàng từ Xương Bình phủ, bán tiểu thế tử vào tiểu quán, duy nhất phát thiện tâm là đưa mấy dân nữ bị tiểu thế tử cướp về nhà trả lại cho gia đình.

Từ sau khi Xương Bình phủ bị xét nhà, kinh thành bắt đầu người người cảm thấy bất an, Tạ Hoài không phụ sự mong đợi của mọi người, tiếp tục gây sóng gió.

Nửa tháng tiếp theo, hắn xét nhà không dưới năm sáu hộ thế gia, ngay cả nhà nhạc phụ tương lai của thái tử cũng bị tống vào đại lao.

Dưới sự thao túng này, số lượng người bán hàng rong trên phố giảm đi rất nhiều, các hộ gia đình lớn hầu như đóng cửa không ra ngoài, sợ để lộ sơ hở, bất cẩn một chút sẽ liên lụy đến cả nhà.

Chỉ có ta, như người không có chuyện gì, đi chợ Đông, chạy chợ Tây.

25

Tháng cử hành hôn lễ, cha ta liên tiếp vào cung mấy lần.

Mỗi lần đều ở lại một hai canh giờ, mới lau nước mắt trở về phủ.

Ta hỏi ông đi làm gì, ông cũng không nói, khóc lóc chạy đến trước bài vị mẹ ta, lại khóc một hai canh giờ.

Mười ngày trước khi đại hôn, Tạ Hoài bắt đầu an phận.

Hắn xin thời gian nghỉ thành hôn, an tâm ở trong phủ trang trí phòng cưới, mỗi ngày đều sai người mời ta đến xem một lần.

“Nàng có thích căn phòng này không? Có nên đổi giường thành kiểu khác không? Màu đỏ thẫm hay màu gỗ nguyên bản? Gương trang điểm sẽ làm kiểu dáng như thế nào?”

“Tú nương hôm nay vừa khéo đến phủ, để gọi bà ấy tới, may cho nàng một bộ y phục mới…”

Ta theo yêu cầu của hắn xem xong nhà, đo xong áo, mới nắm tay hắn hỏi:

“Cha ta dạo này tâm trạng rất không ổn, có phải vẫn lo lắng ta sẽ gả cho chàng nên buồn rầu không?”

“Nếu không thì tại sao lại ngày nào cũng chạy vào cung? Ông ấy với Hoàng thượng cũng không thân thiết lắm, tối đa chỉ đến dịp lễ Tết thì gặp một lần, gần đây thực sự là quá bất thường.”

Tạ Hoài nắm tay ta ngồi xuống bàn, rót cho ta một ly trà, trả lời không đúng câu hỏi:

“Thành hôn hôm đó giờ lành còn sớm, ta biết nàng dậy không nổi, đến lúc đó chỉ cần để nha hoàn hầu hạ, lên kiệu thì nàng cứ tiếp tục ngủ, mọi thứ có ta lo.”

Ta gật đầu, tiếp tục hỏi: “Chàng nói cha ta có phải đã đến tuổi mãn kinh không, sao ngày nào cũng khóc, khóc như vậy sau này bị mù thì phải làm sao?”

Tạ Hoài thấy có lý, gật đầu theo: “Tiệc rượu hôm đó sẽ có rất nhiều quan viên, những người này từ trước đến giờ không ưa ta, e là sẽ bắt ta uống rất nhiều rượu, đến lúc đó nàng nhất định phải cử người đến gọi ta, dù sao danh tiếng của nàng rất nổi, họ cũng không thấy lạ.”

Ta cũng gật đầu theo: “Hơn nữa, gần đây ông ấy lúc nào cũng chạy đến từ đường, trước kia thì ông ấy sợ nhìn thấy bài vị của mẹ, chỉ có ngày Tết mới vào thăm một chút, ở lại cũng không lâu, tối đa chỉ một khắc là lại khóa cửa từ đường. Nhưng những ngày này, mỗi lần ra khỏi cung đều lén vào khóc một hai giờ, chàng không thấy ông ấy có vẻ không bình thường sao?”

Tạ Hoài gọi người hầu thêm trà, “Đại hôn buổi sáng tân nương không được ăn cái gì, nàng cứ chịu đựng một chút, khi nàng trở về phòng, ta sẽ bảo người chuẩn bị một ít điểm tâm cho nàng, lúc chờ ta thì ăn một chút, không cần nhịn đói, còn nữa, sau này đừng ăn rắn, món đó không sạch sẽ.”

Tạ Hoài tự cảm thấy đã dặn dò xong, đứng dậy bảo ta: “Đưa phu nhân về cho tốt.”

Đến khi ta theo hạ nhân lên kiệu, ta mới chợt nhận ra, vừa rồi Tạ Hoài một câu cũng không đáp lại ta.

26

Rất nhanh đã đến ngày đại hôn.

Ban đầu mọi thứ rất bình thường, cho đến buổi tối thì có chuyện xảy ra.

Thật khó tưởng tượng, một ngày đẹp trời như vậy mà phòng mẹ ta lại bốc cháy.

Lửa bùng lên rất lớn, khi mọi người phát hiện ra, toàn bộ nhà đã cháy hơn phân nửa, mà nguyên nhân lửa bùng lên thực sự không rõ ràng.

Tạ Hoài với tư cách là phu quân ta, đương nhiên phải cùng cha ta chạy về xem tình hình, chỉ là đi một cái, liền mất bốn năm canh giờ.

Khi hắn quay lại, đã là nửa đêm.

Ngọn nến đã tàn, ta cũng cảm thấy hơi mơ màng buồn ngủ.

Vừa bước vào phòng, Tạ Hoài đã đè ta xuống giường, trên mặt nở nụ cười, không giống như nhà ta đang bị cháy, mà giống như vừa gặp phải chuyện vui lớn.

“Nhà có việc gì không?”

Tạ Hoài lắc đầu, bịt miệng ta: “Đêm động phòng hoa chúc, đừng lãng phí thời gian nữa.”



27

Việc mẹ ta chiến tử lại được nhắc đến.

Không ít phụ tá trong một đêm đứng lên triều đường chỉ trích, nói rằng năm đó mẹ ta không phải là tử trận nơi sa trường, mà bị kẻ xấu hãm hại.

Trận chiến đó vốn đã đến hồi kết, nhưng vào lúc sắp kết thúc, mẹ ta đột nhiên bị tấn công.

Các phụ tá nói, theo công phu của mẹ ta, nếu có địch ở gần, bà ấy chắc chắn không thể không phản ứng, trừ khi kẻ ám sát bà ấy, chính là người ở bên cạnh.

Những lời này trong tín thư được cha ta thượng trình lên đã chứng minh, ví dụ như khi trận chiến đã gần kề, Thái phó đột nhiên viết thư nhờ mẹ ta mang theo ấu tử của mình đi lịch luyện.

Mẹ ta từ nhỏ đã được Thái phó dạy dỗ, tự nhiên không có phòng bị, thậm chí trên chiến trường, để tiện chăm sóc cho ấu tử của Thái phó, bà cũng ở lại gần bên nhất.

Nhưng sau khi mẹ ta chết, nam tử kia đó lại mất tích không rõ lý do, biến mất không để lại dấu vết, phụ tá nói, biến mất cùng với hắn còn có cả bản kế hoạch tác chiến năm đó.

Cha ta nghe xong, lập tức sợ hãi ngã quỵ xuống đất.

Tạ Hoài ra tay kịp thời đỡ lấy cha ta, bình tĩnh nói:

“Nếu năm đó trưởng công chúa không chết trên chiến trường, e rằng ngày trở về kinh sẽ truyền ra chuyện bà ấy thông đồng với địch bán nước, mà chính vì bà ấy chết trên chiến trường, nên kẻ đứng sau mới tạm thời buông tha cho huyết mạch duy nhất của Trưởng công chúa.”

Cha ta nghe xong lại khóc lóc kêu gào: “Hoàng thượng, ngài phải làm chủ cho thảo dân, Uyển Uyển lúc đó mới chưa đầy mười tuổi, tiểu nữ nhi có tội tình gì chứ.”

Hoàng thượng tức giận đến run rẩy, ông ấy và mẹ ta là thân huynh muội, gần gũi nhất, năm đó triều đình không có tướng quân, mẹ ta đau lòng bệ hạ mới mang binh xuất chinh, vừa đi chính là nhiều năm.

Nguyên tưởng rằng tương lai huynh muội đoàn tụ, sẽ có lúc tận hưởng cảnh sum họp gia đình, không ngờ, trải qua bao năm tháng, người trở về kinh chỉ còn lại một đống xương trắng.

Nếu chết trên chiến trường, cũng coi như là một chuyện tốt, nhưng cuối cùng phát hiện, mọi thứ chỉ là mưu tính, lòng dạ Hoàng thượng vốn đã cảm thấy áy náy thì sao có thể bình an được.

Ông cúi đầu nhìn vào những bức thư, càng về sau, sắc mặt càng kém.

Cho đến khi đập mạnh lên bàn, lớn tiếng quát: “Đưa Thái tử lên điện!”

28

Ngày thứ ba sau hôn lễ của ta, Thái tử bị đưa vào Đại Lý Tự thẩm vấn.

Hắn kim tôn ngọc quý, dù hiểu chút tính toán nhân chi sự tình, nhưng cuối cùng vẫn không chịu nổi hình phạt nặng nề.

Đặc biệt là khi Tạ Hoài giám hình, trực tiếp bỏ qua những khâu không đau không ngứa, lên thẳng việc cắt xẻo, chỉ mới một nửa canh giờ, Thái tử đã khai hết mọi chuyện năm đó.

Hắn được Thái phó dạy dỗ, nên cũng cầu xin Thái phó giúp hắn mưu tính.

Khi đó mẹ ta đang ở vị trí rất nổi bật, thắng liên tiếp nhiều trận, Hoàng thượng trong cơn say còn ủy thác một nửa hổ phù cho mẹ ta, nên đã khiến Thái tử động sát tâm.

Thái tử khóc lóc kể lể, lịch sử các triều đại đều sẽ giao hổ phù cho Hoàng hậu hoặc Thái tử giữ, nhưng nay lại bất thường ủy thác hổ phù cho Trưởng công chúa, khó đảm bảo việc tương lai sẽ không lập Thái tử khác.

Dù sao, lý do Thái tử trở thành Thái tử không phải là điều đương nhiên, mà là nhi tử của Hoàng hậu chết vì đuối nước khi mới năm tuổi, nên vị trí này mới rơi vào tay hắn.

Tạ Hoài đưa lời khai của Thái tử lên Hoàng thượng, rồi thuận miệng nói thêm: “Thần cho rằng, việc Thái tử năm đó đuối nước cũng cần phải điều tra cho kỹ.”

Chỉ một câu nói đã khiến Hoàng thượng phun máu, Hoàng hậu nghe vậy khóc lóc ầm ĩ trước mặt Hoàng thượng.

Hoàng thượng bị ép trong lửa nóng, chỉ có thể ra lệnh điều tra kỹ lưỡng.

Quả nhiên, Đại Lý Tự điều tra ra hơn mười năm trước, một cung nữ đã ra khỏi cung chính là người hầu hạ Thái tử, nữ tử kia từ khi Thái tử chết thì đã biến mất không còn dấu vết.

Nàng thấy thế lớn của Thái tử đã mất, lại sợ liên lụy đến phu quân và con thơ, bèn khai nhận không giấu giếm chuyện năm xưa.

Người sai khiến nàng là Quý phi nương nương, mẹ ruột của Thái tử, nàng nghe lệnh đẩy Thái tử trước xuống ao, Thái tử trước quả thực chết vì bị mưu sát.

Bệ hạ lập tức thổ huyết, ngất đi.

29

Bệ hạ lập bát hoàng tử, ấu tử, làm thái tử, xử tử phế Thái tử và Quý phi, tru di cửu tộc thái phó, lại phong cho Tạ Hoài nhiếp chính, lần này thì thật sự một bệnh không dậy nổi.

30

“Chàng bắt đầu nghĩ đến chuyện đối phó với phế Thái tử từ khi nào?”

Đêm xuống, ta nằm trong lòng Tạ Hoài, Tạ Hoài vuốt ve mái tóc ta.

“Chẳng phải trước đây ta đã nói với nàng rồi sao, muốn giải quyết vấn đề thì phải giải quyết từ gốc.”

Ta sửng sốt: “Gốc không phải là ta chưa thành thân sao? Ta thành thân rồi chẳng phải là giải quyết được vấn đề rồi sao?”

Tạ Hoài hơi sửng sốt: “Nàng lại nghĩ như vậy sao?”

Ta nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu mới hiểu ra: “Ý của chàng là, câu nói mà chàng nói với ta trước đây, không phải là bảo ta nhanh chóng tìm người gả đi, mà là xúi giục ta giết Thái tử?”

Tạ Hoài phì cười, xoa đầu ta, trả lời không liên quan: “Tại ta đánh giá cao trí tuệ của nàng quá, Uyển Uyển, nàng như vậy là tốt rồi, sống tốt là được.”

“Vậy trước đây chàng đã thuyết phục cha ta thế nào để ông ấy cam tâm tình nguyện giúp chàng?”

“Cái này còn không đơn giản sao, ta nói với ông ấy, ông đưa chứng cứ cho ta, ta lật đổ Thái tử tiện thể cưới con gái ông, đối với ông ấy chỉ có lợi chứ không có hại.”

Ta lại sửng sốt: “Nhưng sao cha ta lại biết mẹ ta bị hại?”

Tạ Hoài nhìn ta như nhìn đứa ngốc: “Nếu không thì nàng nghĩ sao, tại sao cha nàng lại ngày đêm lo lắng nhất định phải gả nàng đi, còn nhất định phải gả nàng cho phe cánh Thái tử?”

Ta kéo dài giọng ồ một tiếng: “Thì ra các người đều biết, chỉ có ta là đứa ngốc thôi à?”

Tạ Hoài cười tiến lại hôn ta, ta đẩy hắn ra, hung hăng hỏi:

“Thế chàng nói thật đi, chàng cưới ta có phải chỉ là vì muốn lấy lòng cha ta, lấy được chứng cứ, chứ không phải vì thích ta không!”

Tạ Hoài chớp mắt suy nghĩ một lúc: “Cũng không hẳn là vậy, nếu chỉ vì muốn lấy lòng cha nàng, ta chỉ cần dẫn người đi xét nhà là được.”

“Theo tính tình của nhạc phụ, chỉ cần dọa một chút là cái gì cũng khai ra.”

Ta cười hì hì: “Vậy thì là chàng thích ta.”

Tạ Hoài không phủ nhận:

“Thích nàng, nàng ngốc đến đáng yêu.”

(Hoàn Chính Văn)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play