Ta tên là Tần Uyển Uyển, là nữ nhi của Trưởng công chúa Phàn quốc.
Nhắc đến mẫu thân ta, kinh thành đồn đại không có gì ngoài việc người oai phong lẫm liệt, dùng binh như thần, không thua kém gì đấng mày râu.
Nếu nói đến tiếc nuối duy nhất, chính là mẫu thân ta đã tử trận nơi sa trường, bỏ mạng khi tuổi đời còn trẻ.
Còn về phụ thân ta, chỉ là một nam nhân bình thường, vô dụng, cưới vào phủ công chúa nhờ may mắn.
Nhắc đến ông ấy, mọi người chỉ có một lời: tốt số.
Theo lời phụ thân ta kể, trước khi cưới mẫu thân, ông chỉ là một nông dân, ngoài việc biết trồng trọt, cùng lắm thì nuôi lợn.
Nếu không phải năm xưa đi đêm gặp phải một nhóm sơn tặc rồi được mẫu thân ta cứu, thì cuộc đời này có lẽ ông cũng chỉ vùi mình trong núi, cắm đầu cày ruộng suốt kiếp.
Nhưng đúng là ông có số tốt, không chỉ gặp sơn tặc giữa mùa đông lạnh lẽo, mà còn gặp được mẫu thân ta đi ngang qua.
Sau khi được cứu, phụ thân ta khóc lóc đòi lấy thân báo đáp, mẫu thân ta nhìn khuôn mặt tuấn tú của ông cùng thân hình vạm vỡ cường tráng, không nỡ từ chối yêu cầu nhỏ bé của gã nông dân này, liền quyết định đưa ông theo.
Từ đó, một câu chuyện tình yêu chân thành giữa công chúa hoàng gia và một nông phu nơi sơn dã dần dần được hé mở…
Nhưng điều kỳ diệu nhất không phải ở chỗ đó, mà là họ đã sinh ra ta.
Một kẻ vừa mới sinh ra đã có tâm trí của một nhân viên công sở 22 tuổi thời hiện đại…
02.
Đúng vậy, ta là thai xuyên.
Kiếp trước, nói ra cũng thảm thương.
Đường đường là quán quân tán thủ, khi đang ở nước ngoài, ta uống say rồi leo lên võ đài Muay Thái, chẳng may bị đánh chết.
Tất cả đều do rượu mà ra.
Chuyện quá khứ không cần nhắc nữa, nói về kiếp này thì…
Phàn quốc này, điều kiện sống cũng không tệ, chỉ là xã hội trọng nam khinh nữ, phụ nữ không được phép ra ngoài, mà nếu có thì phải che mặt, quá phong kiến.
Tất nhiên, mẫu thân ta là một ngoại lệ. Thứ nhất, người có hoàng thượng chống lưng, thứ hai, người võ nghệ cao cường.
Để ta có thể sống tự do hơn, mẫu thân thường dạy ta rằng, muốn sống tốt thì phải luyện võ thật giỏi.
Dựa vào nền tảng tán thủ kiếp trước, ta luyện võ đến mức thành thạo, khi còn nhỏ đã đánh cho Thái Tử đương triều phải lăn lê bò trườn.
Ta quả nhiên sống như một bản sao của mẫu thân ta.
Nhưng tiếc thay, ngày tháng yên bình chẳng kéo dài bao lâu, mẫu thân ta tử trận nơi sa trường.
Chỉ còn lại ta, đứa trẻ bướng bỉnh hay gây chuyện, cùng người cha vô dụng chỉ biết khóc lóc…
03.
Mất đi sự che chở của mẫu thân, phụ thân ta trở thành trò cười cho toàn thành.
Ngoại trừ hoàng thượng vì nể tình mà đối xử đôi chút tử tế.
Những người còn lại thì mong ước được đạp lên mặt ông vài lần.
Dù sao một gã nông dân vô tài vô đức, không tốn một đồng bạc nào, lại trở thành phu quân của công chúa cao quý nhất triều đình, vượt qua mọi công tử thế gia trong kinh thành để đạt được vị trí ấy, thử hỏi ai mà không tức?
Trong số đó, đặc biệt là các bậc phụ huynh của những công tử từng được hứa hôn với ta.
Phụ thân ta là người nhút nhát sợ chuyện, luôn tỏ ra nhẫn nhịn.
Ông biết mình không có bản lĩnh, nên chỉ mong tìm cho ta một gia đình không quá kém, nhưng cũng không cần quá giàu có, để ta có thể an ổn sống cả đời.
Dù đối phương có lăng mạ, sỉ nhục ông, ông cũng chẳng màng, chỉ cần người ta đồng ý định hôn, ông sẽ vui vẻ chấp nhận.
Phụ thân ta có thể nhịn, nhưng ta thì không, nhiều lần lén đến nhà những kẻ đã xúc phạm ông, bịt bao bố rồi đánh cho một trận ra trò.
Làm vài lần như vậy, những cuộc hôn nhân mà phụ thân ta nhẫn nhịn để cầu được đều tan vỡ. Phụ thân ta vô cùng lo lắng, cho rằng hành vi thô bạo của ta khác hẳn với nữ tử kinh thành, có lẽ là do tinh thần ta không ổn định.
Nghe đồn các tiên sinh của Quốc Tử Giám đều là những bậc nho gia cao siêu, nên ông đã khóc lóc cả đêm, vào cung kể khổ với cữu cữu ta – Hoàng Đế.
Hoàng thượng vốn đã xót thương mẫu thân ta, nay lại nghe tin ta có vấn đề về trí óc, lập tức lau nước mắt, phá lệ cho phép ta vào Quốc Tử Giám, nơi xưa nay chỉ thu nhận nam nhân.
Kết quả là, ngay ngày đầu tiên vào Quốc Tử Giám, vừa mới bắt đầu bài giảng, ta đã đánh ngã thái phó.
04.
Lúc đó, ta xách váy lên, đạp đổ ghế, bước lên bàn, nhảy tới trước mặt thái phó.
Đầu tiên là một cú xoay chân đem hắn quật ngã trên mặt đất, tiếp theo là cú đấm móc trái phải làm hắn bầm dập mặt mũi, thấy hắn chảy máu mũi, ta tốt bụng đá hắn xuống ao để cầm máu.
Sau khi đánh xong, ta không quên khí thế hừng hực hét lớn với hắn:
“Lão già kia, đừng tưởng ta không biết ngươi đang xỏ xiên ta.”
“Trong cả Quốc Tử Giám chỉ có mình ta là nữ tử, ngươi không giữ đúng nam đức, giảng tam tòng tứ đức, ngươi định bắt nạt ai đây!”
Thái phó giận đến phát điên, tay quơ quào trong nước, vẻ mặt như muốn bóp cổ ta chết ngay lập tức.
Mặt ao sôi sùng sục bọt nước, ta nhìn miệng ông ta mở ra rồi khép lại, hợp lý mà nghi ngờ rằng lão già kia đang mắng ta.
Phía bên kia không biết là công tử nhà ai đã tìm được một tấm ván gỗ cực lớn định cứu hắn. Ta giận dữ chạy qua, tay không bẻ gãy tấm ván, dưới ánh mắt kinh hãi của người đó, ta mạnh mẽ ném hai mảnh ván lên cây, vừa hay mắc vào giữa chạc cây.
Ta vỗ vỗ tay, quay người nhìn lại thái phó trong ao, giọng đầy ấm ức nói:
“Tôn thái phó, ngài đã làm tổn thương ta, bây giờ ta rất buồn, ngài hãy ở dưới nước mà tự kiểm điểm đi!”
Sau đó, thái phó bị bốn, năm cấm vệ quân khiêng đi.
Thái tử nghe tin liền không vui.
Thái phó là lão sư của hắn, còn ta lại là người được thánh thượng chỉ định làm Thái Tử Phi tương lai.
Thái tử cảm thấy mất mặt, liền tuyên bố rằng trong Quốc Tử Giám, ai có thể dạy dỗ được ta, người đó sau này sẽ trở thành thân tín, đi theo làm tùy tùng cho hắn.
Thoạt nhìn, chiêu này của thái tử có vẻ là vì tôn sư trọng đạo, nhưng ta nghi ngờ rằng thực chất hắn chỉ muốn trả thù ta vì hồi nhỏ đã bị ta đánh.
Dù sao thì Thái Tử từ nhỏ đã là kẻ nhỏ nhen.
Vừa nghe lời này, đám phế vật trong Quốc Tử Giám liền xắn tay áo, chuẩn bị hành động, ai nấy đều muốn cho ta nếm mùi khắc nghiệt của cuộc đời.
Nói về Quốc Tử Giám, nhìn bên ngoài tưởng rằng nơi đây là học viện danh giá, nhưng thực chất lại là ổ của đám con nhà quyền quý lêu lổng.
Những kẻ tới đây học đều là hạng công tử bột trong kinh thành, chẳng học hành gì cả, ngoài chuyện đánh nhau, chơi bời nơi thanh lâu, và đánh bạc. Việc đọc sách viết chữ thì không biết, nhưng việc cậy mạnh hiếp yếu lại vô cùng thành thạo.
05
Do vậy, ngay trong đêm đầu tiên ở Quốc Tử Giám, ta đã bị tấn công bởi một đám rắn.
Những con rắn xanh lè, lè lưỡi phun ra khí lạnh, đứng chực chờ bên đầu giường ta, mắt chúng phát sáng trong bóng đêm, nhìn chằm chằm vào ta, khiến ta cảm thấy máu nóng sục sôi.
Nhiều năm trước, khi theo mẫu thân ra chiến trường, ta từng có cơ hội được ăn một lần thịt rắn. Hương vị đó khiến ta nhớ mãi không quên bao nhiêu năm qua.
Lúc thèm thuồng quá, ta nhiều lần đề nghị phụ thân cho vào núi bắt rắn về nấu canh.
Phụ thân ta khóc lóc thảm thiết, vừa lau nước mắt vừa định đập đầu vào cột, nói rằng nếu ta còn như vậy, dù có đem tiền của ra mời thì cũng không ai chịu cưới ta.
Vậy nên, ta mới tạm thời dập tắt ý định vào núi bắt rắn.
Nhưng giờ đây, những con rắn nhỏ này đã tự dâng đến tận cửa, ta nào có lý do để không ăn chúng.
Chỉ vài động tác, ta đã tóm được mấy con rắn trong tay, còn chưa kịp khoác áo ngoài, vội vã chạy sang phòng nam sinh bên cạnh.
Đám con nhà giàu đó đang tụm đầu vào nhau thì thầm toan tính mưu kế, thỉnh thoảng lại cười gian sảo khi nghĩ kế đã thành công.
Ta không kiên nhẫn nổi, bước ngay đến sau lưng họ, nhét từng con rắn đang quằn quại vào giữa những khe hở trên đầu họ.
Kết quả là, ta còn chưa kịp nói gì thì tiếng hét thảm thiết kinh thiên động địa đã vang vọng khắp Quốc Tử Giám.
Sau đó, ta bị Tế tửu gọi đến gặp mặt.
06.
“Tần Uyển Uyển! Ngươi là một nữ tử, sao có thể độc ác như vậy.”
“Nhìn xem các tiểu công tử bị ngươi khi dễ, tuy bọn họ không học hành gì, cũng chẳng có bản lĩnh gì, đều là đám phế vật ăn bám, nhưng dù sao họ vẫn được coi là ngoan ngoãn.”
“Ngươi thì hay rồi, một cô nương vừa mới đến đã làm náo loạn cả học viện, thực không biết thường ngày cha ngươi dạy dỗ ngươi ra sao.”
Tế tửu là một lão nho học già, rất cổ hủ và bảo thủ, vuốt chòm râu trắng, mở to đôi mắt đục ngầu nhìn ta chằm chằm.
Khuôn mặt ông ta trông chẳng khác gì mấy thầy giáo thời hiện đại chuyên bênh vực con em của quan chức cao cấp mà không cần phân biệt phải trái.
“Tế tửu, ngài làm sao biết được là ta bắt nạt bọn họ, chẳng lẽ không phải bọn họ hùa nhau bắt nạt ta? Ngài đã hiểu rõ chân tướng sự việc chưa?”
Ta định nói lý lẽ với lão, nhưng ông ta lại đập mạnh tay xuống bàn.
Đây là muốn động thủ với ta sao…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT