Chương 3: Sống sót.
Lam Ly ăn xong thịt nướng, lại ợ một cái thật dài.
Mục Lâm nhìn vẻ mặt thỏa mãn của Lam Ly, có chút cạn lời. Nhưng hắn cũng không đến mức vì chút chuyện như vậy mà bất mãn với Lam Ly.
Lam Ly che miệng, trộm nhìn Mục Lâm, thấy hắn đã nhắm hai mắt lại, thì cũng thu hồi tầm mắt lại.
Xương trong nồi đá còn phải ninh thêm một lúc nữa, Lam Ly tìm hai cái chén đá, rửa sạch sẽ rồi cho nước vào, đặt ở trên than nướng thịt. Thật ra cũng có thể trực tiếp bỏ đá nóng vào trong chén, như vậy nước trong chén vẫn có thể sôi, cũng nhanh hơn, chỉ là nếu làm như vậy nước sẽ có tro, còn có vị lạ. Anh thấy Mục Lâm không phải là vô cùng khát nên anh chọn dùng phương pháp sạch sẽ hơn.
Lam Ly ngồi bên đống lửa, không lạnh cũng không đói, lại bắt đầu cảm thấy da đầu lại ngứa kinh khủng.
Cảm giác khó chịu làm cho cả người anh nổi da gà, nhưng tạm thời anh không có cách nào giải quyết, chỉ có thể dùng dao đá cắt tóc ngắn lại.
Mục Lâm nghe thấy động tĩnh, mở mắt nhìn nhìn, sau đó lại phát hiện mình không thể lý giải hành vi của người thanh niên này mà mệt mỏi nhắm mắt.
Chờ Lam Ly dọn dẹp xong phần tóc vừa cắt, nước trong chén đã cũng đã sôi, anh lấy chén đá ra đặt ở một bên, chờ nước nguội bớt. Quay sang đánh thức người đàn ông, đỡ đầu, đút cho hắn chút nước. Đối phương uống xong, có nói với anh một câu, nhưng mà đáng tiếc là Lam Ly nghe không hiểu, anh đoán hắn nói cảm ơn.
Về việc tại sao nghe không hiểu, Lam Ly cảm thấy thực hợp lý, Phi Hồ đã nói người này là nhặt về từ bên ngoài bộ lạc, hơn phân nửa là người của bộ lạc khác, giống như trên Trái Đất, mỗi quốc gia có một ngôn ngữ riêng, nghe không hiểu cũng là chuyện bình thường.
Thấy hắn đã tươi tỉnh hơn một chút, Lam Ly tự giới thiệu tên mình, một bên nói tên một bên chỉ chính mình, động tác lần này thật đơn giản, rất nhanh người đàn ông đã hiểu, cũng tự giới thiệu với Lam Ly.
“Mục Lâm.” Lam Ly dùng ngôn ngữ thông dụng của tinh tế để gọi tên Mục Lâm, lại gọi thêm mấy lần để ghi nhớ.
Sau đó hai người không nói lời nào nữa, dù sau có nói thì đối phương nghe cũng không hiểu. Cho đến khi nấu xong canh, Lam Ly lại đánh thức Mục Lâm.
Kỳ thật một bữa cơm chiều này của Lam Ly đã tốn không ít thời gian, nhưng ba người Hổ Cường vẫn chưa trở về, anh thấy, cho dù bọn họ ăn xong có rửa chén cho cả tộc cũng không lâu đến như vậy. Nhưng mà không trở về cũng là chuyện tốt, nếu họ mà trở về, chỉ sợ Lam Ly không có phúc hưởng nồi canh xương này rồi.
Khoai sọ được Lam Ly cắt thành khối nhỏ, nấu đến khi mềm, anh nếm thử trước một ít, cảm thấy hương vị cũng không khác với khoai sọ ở các thế giới khác, mới đút cho Mục Lâm.
Không có gia vị, chỉ có muối, nấu được nồi canh khoai sọ hầm xương cách thủy, mùi vị không phải quá xuất sắc nhưng nước canh không có mùi tanh, thịt và khoai sọ đều được ninh thực mềm. Nhưng cũng bởi vì không có gia vị khác mà nồi canh thiếu đi sự hoàn thiện, không thể khử mùi tanh hoàn toàn, chỉ có thể ăn lúc nóng, nói không chừng đến lúc nguội lại sẽ có mùi vị khác.
Khoai sọ mềm mại, kết hợp xương không dầu mỡ, còn ẩn ẩn chút vị ngọt, cắn miếng khoai còn có một chút dính miệng. Món này đối với người một ngày ba bữa chỉ uống dịch dinh dưỡng không thì lâu lâu ăn chút rau củ luộc như Mục thượng tướng mà nói, tuyệt đối là một thể nghiệm mới lạ.
Ăn hết một chén canh xương, Mục Lâm cảm thấy đau đớn trên thân thể như giảm bớt chút, toàn thân cũng nhẹ nhàng hơn một chút. Bởi vì mất máu, nên thân nhiệt của hắn có chút thấp, nơi này lại không có thuốc, không chừng đêm hôm nay hắn sẽ bị sốt. Lấy thể chất hiện tại của hắn, nếu vượt qua được chính là sinh, không qua được chính là tử.
Khi bị ám sát ở tinh vực S, Mục Lâm cho rằng mình chắc chắn phải chết, nhưng không, hắn còn sống, vậy kế tiếp hắn cũng muốn sống cho thật tốt.
Lam Ly không dám cho Mục Lâm ăn quá nhiều, ước chừng hắn ăn lửng dạ thì dừng lại, cho hắn nghỉ ngơi.
Mà Mục Lâm vừa mới ngủ không lâu đã có người trở về, chính là Phi Hồ, Hổ Cường và Thành Hùng thì chưa trở về. Kỳ thật hình thú của Phi Hồ là hôi hồ (hồ ly lông xám), màu lông không xinh đẹp, hình thú cũng không lớn, cho nên phụ nữ trong bộ lạc không có coi trọng hắn ta, đêm nay Hổ Cường cùng Thành Hùng đều có thể ngủ cùng phụ nữ, mà hắn ta chỉ có thể trở về ở chung một hang với một tên ngốc, một tên bệnh.
Nhưng mà sau khi hắn ta ngửi thấy mùi hương thức ăn bay ra từ hang đá, đang mất hứng liền biến thành nghi hoặc, cùng với thèm thuồng. Hắn ta vẫn còn đói bụng.
Mỗi thú nhân chính là một lao động mạnh mẽ, nhưng bù lại, thú hình càng lớn thì nhu cầu đối với thức ăn cũng lớn, giống như hổ, gấu hay các loại thú nhân to con khác, mỗi bữa ăn luôn 15kg thịt là chuyện bình thường, trước kia bọn họ ở vương cung, mỗi ngày chỉ có thể miễn cưỡng ăn no, sau khi ra ngoài càng thảm hơn, tới giờ vẫn chưa có bữa nào được “miễn cưỡng” nữa, hoàn toàn là ăn không đủ no.
Tuy rằng sức ăn của Phi Hồ không lớn bằng hai người còn lại, nhưng cũng không nhỏ, cho nên, vừa ngửi thấy mùi thức ăn, hắn ta lập tức bỏ qua hiềm khích với hai người kia mà nheo lại đôi mắt hí bước vào trong hang.
Phi Hồ thả nhẹ bước chân, đảo quanh một vòng, hắn ta cảm thấy có thể là có người vào hang của họ ăn vụng.
Không biết tên nào gan to bằng trời, dám trộm thịt của bọn họ!
Phi Hồ quyết định sẽ dạy cho tên đó một bài học.
Lam Ly nghe thấy được một tiếng vang rất nhỏ, nhưng anh chỉ tưởng là tiếng gió, ngược lại là Mục Lâm đang ngủ, lại mở mắt cảnh giác nhìn chằm chằm hướng cửa hang.
“Ngao ngao!” Phi Hồ biến thành hình thú thả người nhảy vào trong động, bày ra vẻ hung ác cùng với tư thế chuẩn bị tấn công.
“!!!” Lam Ly bị con hôi hồ đột nhiên nhảy ra làm giật mình, đánh rơi cả miếng thịt đang cầm xuống đất.
Mục Lâm đang nằm cũng nắm chặt tay, tuy thể chất của hắn bị giảm nhưng tinh thần lực vẫn còn, nếu bây giờ hắn dùng tinh thần lực để công kích, thì kế tiếp hắn rất có khả năng phải đối mặt với tinh thần lực thương tổn, nhưng Lam Ly là người cứu hắn, hắn bảo vệ anh cũng là việc nên làm.
Nhưng mà con hồ ly vừa nhảy vào không cho Mục Lâm cơ hội biểu diễn tài năng. Khi nhìn thấy trong hang chỉ có Lam Ly – tóc như bị chó gặm cùng với Mục Lâm nằm ở trên giường, Phi Hồ rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh.
Hắn ta hết sức tự nhiên, không cho hai người còn lại trong động cơ hội phản ứng, trực tiếp từ hình thú lại biến trở về hình người, quan trọng là, lúc biến hình hắn ta không có mặc quần áo… thậm chí hắn ta còn quay lưng về phía hai người, cong lưng để nhặt bộ quần áo thoạt nhìn như sọt tre của mình, phát huy trọn vẹn tinh hoa của tư thế nhặt xà phòng nóng bỏng.
Lam Ly & Mục Lâm: “…”
Chòi má, đúng là nóng bỏng… bỏng mắt ta rồi, đôi mắt đau quá.
Nội tâm Lam Ly rít gào: Người huynh đệ, ngươi cmn không thể cho người ta chuẩn bị một chút sao? Lão tử vẫn là cái tiểu thụ trong trắng mà!
A a a a!!! Tại sao ngươi lại muốn ta xem cái mông cùng cúc hoa còn có xx cùng xx kia của ngươi chớ? Vì cái gì ngươi còn cưỡng chế ‘trình bày’ cho lão công tương lai của ta xem chứ!!! Người nguyên thủy các ngươi không thể chú ý một chút sao!!!
Hiển nhiên là Phi Hồ hoàn toàn không chú ý tới chuyện này, hắn ta cũng đâu có đọc được suy nghĩ của Lam Ly, bình tĩnh mà tròng quần áo vào. Một bên dùng tay gãi gãi XX, một bên ghét bỏ mà nhìn vẻ mặt ngu người đang làm rơi miếng thịt xuống đất của Lam Ly, tiếp theo lại tìm tòi nghiên cứu mà nhìn lại Mục Lâm.
Vương của bọn họ không thể biết nhóm lửa nấu thịt, mà người duy nhất trong hang biết làm vậy chỉ có người mà bộ lạc vừa nhặt về.
Gân xanh trên trán Mục Lâm đều ở phình phình mà nhảy, xác định người này không có ý định công kích, đành nhắm lại đôi mắt chịu kích thích, tiếp tục nghỉ ngơi.
Thấy hắn như vậy, Phi Hồ càng thêm khẳng định, cũng càng thêm khó hiểu, người này đã bị thương thành như vậy, chắc chắn không phải chính hắn động thủ nấu thịt, nơi này lại không có người khác, chắc là hắn ở một bên chỉ cho Vương ngốc của bọn họ nấu, vậy mà tiểu ngốc tử này lại nghe theo người đàn ông này nói sao? Chẳng lẽ cậu ta nghe hiểu bọn họ nói đây là bạn lữ mà bộ lạc nhặt cho cậu?
Ánh mắt Phi Hồ nhìn Lam Ly lập tức tràn ngập loại đáng khinh mà học sinh tiểu học đều xem không thể hiểu.
Lam Ly bị nhìn đến rùng mình, thừa dịp Phi Hồ đang suy nghĩ mấy chuyện đồi truỵ, anh nhanh chóng gắp xương trong nồi đá lên gặm. Tuy trên xương có rất ít thịt, nhưng ăn vẫn rất ngon.
Phi Hồ bị mùi hương này gọi hồn về, hùng hùng hổ hổ dọa Lam Ly hai câu, sau đó đoạt đi toàn bộ nồi đá, ôm đến một góc khác trong hang đá ăn mảnh. Vốn dĩ Hổ Cường đưa thịt và xương cho Vương, chính là chờ buổi tối bọn họ trở về sẽ có cái mà ăn, nhưng mà bây giờ hai người kia vẫn chưa về, vậy thì phần này là của hắn ta rồi.
Tên ngốc này chỉ có một điểm tốt, ăn ít, cho uống hai chén canh là đủ rồi, không đói chết. Nếu mà vừa ngốc lại còn ăn nhiều, nói không chừng đã bị bọn họ vứt ở dọc đường.
Phi Hồ vừa bốc một cục xương lên liền đưa vào miệng gặm, lúc vừa nuốt thịt xuống, đôi mắt hí liền trừng lớn gấp đôi. Hắn ta nhanh chóng giải quyết xong cục xương trên tay lại húp một miếng canh, đôi mắt tức khắc to đến gấp ba!
Làm sao ăn ngon như vậy? Tại sao canh lại ngon như vậy?!
Lam Ly ngồi bên cạnh quan sát cũng cảm thấy đau mắt giùm hắn ta, vậy mà còn muốn trừng? Còn có, người này ăn cơm trực tiếp bốc lên không cần rửa tay, nếu ta nhìn không lầm, cái tay đó vừa mới gãi gãi cái kia sao? Uiiii, hắn ta không cảm thấy dơ sao?
Phi Hồ không cảm thấy dơ, sau khi nếm được vị ngon, thậm chí bất chấp canh vẫn còn nóng, tay chụp xương và tốc độ ăn canh của hắn ta càng nhanh hơn. Thật sự là ăn quá ngon, không đắng không sáp cũng không tanh, canh còn rất ngọt!
Lam Ly bị tốc độ của người huynh đệ này làm cho hoảng sợ rồi. Nhưng ngẫm lại, người trong bộ lạc nướng thịt như thế nào, hầm canh như thế nào, lại thấy rất hợp lý.
Ngồi bên cạnh đống lửa, Lam Ly ngáp một cái. Thừa dịp Phi Hồ còn đang ăn, anh tìm trong hang được hai mảnh da thú tương đối sạch sẽ, một mảnh lót trên mặt đất, một mảnh dùng làm chăn đắp trên người.
Phỏng chừng là tiếng húp canh của Phi Hồ có năng lực ru ngủ, Lam Ly rất nhanh đã ngủ.
Nửa đêm Lam Ly đột nhiên tỉnh dậy.
Trong hang thật tối, chỉ có đống than chưa tắt phát ra chút ánh sáng. Người nơi này còn chưa phát minh ra được cây đuốc, vừa nãy Lam Ly chỉ lo làm thức ăn, cũng không có chuẩn bị đuốc, thế cho nên khi nghe thấy âm thanh của Mục Lâm, anh sờ soạng nửa ngày mới ra được ngoài động châm cây đuốc mang vào.
Mục Lâm đang phát sốt. Lam Ly có chút lo lắng, vết thương của Mục Lâm rất nghiêm trọng, bây giờ lại phát sốt làm anh sợ lời của Hồ Phi nói lúc trước sẽ thành sự thật, hắn không sống được mấy ngày nữa.
Tay chân và cơ thể Mục Lâm đều thực nóng, còn toát ra mồ hôi. Lam Ly nhóm đống lửa một lần nữa, làm trong động ấm áp lên, lại nấu chút nước, cắt lấy một miếng da thú làm khăn lau mồ hôi cho Mục Lâm, nếu để chúng chảy tới miệng vết thương sẽ càng phiền toái. Chờ nước nóng lên một chút, Lam Ly lại đút cho hắn chút nước, làm xong, Lam Ly cũng chỉ có thể yên lặng ngồi ở bên giường đá canh chừng hắn.
Nơi này không có thuốc hạ sốt, không có cồn, Lam Ly không thể làm gì khác hơn là cầu nguyện người nơi này có sức hồi phục mạnh một chút, hy vọng Mục Lâm có thể bình an qua khỏi.
Lúc này Phi Hồ cũng đã tỉnh, tiếng động Lam Ly gây ra quá lớn, hắn ta có ngủ như chết cũng có thể cảm giác được. Lại nhìn thấy ngốc tử của bọn họ tự mình nhóm lửa, vừa lau mặt vừa đút nước cho người bị thương kia, làm cho Phi Hồ phi thường sợ hãi, ngây người nằm trên cỏ khô, không dám nói một lời với Lam Ly.
Tuy rằng Lam Ly biết bộ dáng hiện tại của mình không giống người ngốc, nhưng bây giờ sức khỏe của Mục Lâm là quan trọng nhất, cho nên anh cứ mặc kệ Phi Hồ quan sát.
Một đêm đi qua. Lam Ly ngủ ở bên mép giường, đôi tay còn nắm tay Mục Lâm, nửa đêm về sáng Mục Lâm chỉ hơi sốt mà không ra hôi nữa, tay chân thì chuyển sang lạnh, Lam Ly liền dời lửa than tới mép giường, còn bản thân thì giúp Mục Lâm làm ấm tay, miếng da thú trên người cũng đem trùm lên chân Mục Lâm, bọc hắn lại kín mít.
Cái đầu tiên mà Mục Lâm tỉnh lại thấy chính là đỉnh hang đá xám xịt, hắn giật giật tay, phát hiện Lam Ly đang nắm tay hắn. Việc tối hôm qua hắn cũng có một ít ký ức, hắn biết người thanh niên này đã chăm sóc mình cả một đêm.
Cảm giác được tận tâm tận lực chăm sóc như vậy, đã rất lâu rồi Mục Lâm không được trải nghiệm qua. Đế quốc có các loại thiết bị chữa bệnh chữa trị tốt nhất, Dược tề sư mạnh nhất, cho dù là đứt tay đứt chân, cũng có thể chữa khỏi sau một đêm, huống chi là loại ngoại thương này, chỉ cần một lọ Dũ Hợp Tề, không quá ba giờ đã có thể lành lặn.
Lần duy nhất được người khác chăm sóc suốt đêm, vẫn là khi còn nhỏ.
Mặt hồ đóng băng chợt có một cơn gió ấm thổi qua. Mục Lâm cũng không rõ tâm tình hiện tại của mình.
Một tia dịu dàng hiện lên trong mắt hắn, sau đó liền thấy nước miếng của Lam Ly chảy tới tay mình.
Mục Lâm: “…” Thôi, vẫn là xem người này muốn hắn trả ơn bằng cái gì đi…
Mục Lâm dời tầm mắt khỏi khuôn mặt đang ngủ như chết của Lam Ly, bây giờ ánh mặt trời tràn đầy khắp hang, thoạt nhìn trong hang không giống buổi tối lắm, điểm cụ thể nói được chính là, càng thêm cằn cỗi. Đồ dùng đều thực cổ xưa, hơn nữa còn rất dơ. Ở hoàn cảnh như vậy chỉ có khuôn mặt và đôi tay kia của Lam Ly là thứ mà Mục Lâm thấy sạch sẽ nhất.
Có lẽ là do Mục Lâm nhìn chằm chằm, cũng có thể là tư thế ngủ không đúng, Lam Ly ngủ chẳng được bao lâu đã tỉnh lại.
Sau khi tỉnh lại, anh liền buông lỏng tay Mục Lâm, dùng mu bàn tay xoa xoa khóe miệng, một tay kia gãi gãi đầu, biểu tình có chút ngu đần, kết hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn còn vương nét trẻ con, cùng nốt ruồi son bên đuôi mắt trái lại thêm ba phần đáng yêu, lại có chút quyến rũ… bộ dáng không phòng bị với mọi thứ, thoạt nhìn rất dễ bị lừa.
Qua vài giây, Lam Ly mới tỉnh hoàn toàn. Anh thấy Mục Lâm cũng tỉnh, vội hỏi Mục Lâm cảm giác thế nào.
Tuy rằng Mục Lâm vẫn nghe không hiểu, xem không hiểu như cũ, nhưng có thể đoán được đại khái ý anh là gì, hắn cũng nói với Lam Ly rằng mình đã khỏe hơn rồi, còn có, rất cảm ơn anh đã chăm sóc hắn suốt đêm hôm qua.
Tuy rằng Mục Lâm không có dùng động tác để giải thích nhưng Lam Ly quan sát biểu cảm của hắn vẫn có thể hiểu, sau khi hiểu đại khái lời của đối phương, anh cười khà khà hai tiếng, nói: “Vậy thì… ơn cứu mạng, ít nhất cũng nên lấy thân báo đáp nha, ngươi nói đúng không? Hệ thống cùng với người ở đây đều nói ngươi là bạn lữ của ta, ngươi cảm thấy như thế nào?”
Mục Lâm há miệng thở dốc, không nói chuyện, cũng không biết là nghe có hiểu hay không.
Cái đề tài bạn lữ này, đã định trước là trước khi hai người dùng chung một ngôn ngữ thì không thể có kết luận.
Tuy rằng Lam Ly nói như vậy nhưng thật ra chỉ muốn nói cho sướng miệng, anh chính là một thanh niên tốt, chuyện cứu người là sự thật, chẳng sợ đối phương sẽ không dây dưa, không nói chuyện yêu đương với anh.
Lam Ly hoạt động tay chân một chút, từ mép giường đứng lên. Trời đã sáng, từ ánh sáng mạnh yếu vẫn không phán đoán ra rốt cuộc là mấy giờ, Phi Hồ cũng không ở hang đá.
Than bên mép giường than còn một chút dư nhiệt, Lam Ly cầm chút cỏ khô châm vào, thêm củi nấu nước.
Nhưng mà vào lúc này, ngoài cửa hang truyền đến âm thanh xôn xao. Có người tới, hơn nữa không phải một hai người, mà là rất nhiều người.
Lúc này cung phản xạ của Lam Ly mới phản xạ trở về. Tối hôm qua anh nấu nước, chăm sóc Mục Lâm bị Phi Hồ nhìn thấy, hắn ta làm sao tin đó là hành vi mà kẻ ngốc có thể làm được? Lại kết hợp với biểu tình sợ hãi tối qua của Phi Hồ, Lam Ly dùng đầu gối nghĩ cũng biết, chắc chắn sáng sớm hắn ta đã đi thông báo cho người khác.
Lam Ly có chút luống cuống. Anh không có kiến thức về thời nguyên thủy, loại tự nhiên ngốc rồi tự nhiên khỏi như anh nên giải thích như thế nào đây?
Đầu bị đập vào đá tự nhiên tỉnh lại? Bởi vì thần linh thương hại? Hay là diễn trò ta không nhớ gì cả? Càng quan trọng là, anh không biết nói ngôn ngữ ở đây thì phải dùng cái gì để giải thích!! Định dùng ánh mắt giao lưu sao?
Tiếng bước chân càng ngày càng gần, tim Lam Ly cũng càng lúc đập càng nhanh.
Không thể nào, lúc xuyên thư đến thế giới khác chưa bao giờ có nguy cơ sẽ bị người ta đưa lên giá làm thịt nướng BBQ, nhưng mà bây giờ anh trở lại thế giới ban đầu của mình lại khả năng sẽ bị?
Làm sao bây giờ làm sao bây giờ? Anh mới có bạn lữ không đến một ngày không đã phải về với cát bụi rồi sao? Không lẽ đến chết anh vẫn phải chịu kiếp cúc non không ai hái sao?
Lòng Lam Ly tức khắc dâng lên vô hạn thê lương. Này cũng quá mẹ nó thảm đi!