Chương 2: Ăn thịt

Thiếu niên bôi thuốc cho người đàn ông bị thương là đệ tử của Tế Ti trong bộ lạc, tên là Tiểu Hắc. Sở dĩ có tên như vậy là do hình thú của cậu là một con chó đen, tên của cậu cũng từ hình thú mà đặt ra, theo Lam Ly thấy đa số người dân nơi đây đều đặt tên như vậy, ít nhất là những người anh mới gặp trên đường.

Tiêu Hắc có chút trầm tĩnh, nhìn thấy đám người Lam Ly đang đi tới cũng không nói chuyện với bọn họ, mà tiếp tục “bôi” hết phần thuốc còn lại cho bị thương rồi rời đi.

Lam Ly không đành lòng nhìn lão công tương lai bị thuốc đen sì bao khắp người. Nhưng anh biết loại thuốc Tiểu Hắc dùng là gì, hơn nữa trên thế giới này có thú nhân tồn tại, chắc chắn sẽ không giống Trái Đất, Lam Ly không dám làm việc tùy ý.

Có lẽ trước kia hang đá này không lớn, là do con người đào mở rộng ra, không biết dùng công cụ gì nhưng chắc chắn không dễ làm, hang hơi nông, ba người kia cùng với anh vừa bước vào đã có chút chật chội.

Khi không gian bị thu hẹp, sẽ có cảm giác không khí loãng hơn. Không biết ba vị sứ giả đã bao lâu không tắm, ‘mùi hương’ trên người đặc biệt nồng nặc, cộng thêm mùi thảo dược do Tiểu Hắc đem đến, khiến Lam Ly có chút ngạt thở.

Từ cuộc trò chuyện của ba sứ giả, Lam Ly đã biết được tên của bọn họ. Người có ba vạch đen trên đầu gọi là Hổ Cường, người có đôi mắt hí bỉ ổi tên là Phi Hồ, người có chiếc mũi to còn lại gọi là Thành Hùng.

Người trong bộ lạc trông rất bận rộn, nhưng ba người Hổ Cường lại đặc biệt nhàn rỗi. Hình như bọn họ rất chắc chắn rằng cho dù bọn họ không làm gì thì người dân trong bộ lạc vẫn cung phụng họ.

Lam Ly thấy, việc này hệ thống đã nói đúng, họ đủ đơn giản, đủ ngây thơ a. Bộ mấy người họ không thấy người trong bộ lạc nhìn họ rất không vừa ý sao? Không làm mà muốn có ăn, cùng với há miệng chờ quả của người khác trồng rơi vào miệng, thì có đi đâu bị đuổi thôi.

Tức nhiên Lam Ly là trường hợp ngoại lệ, sức yếu, bệnh tật, anh chiếm trọn cả hai. Thái độ của người trong bộ tộc đối với anh khá tốt, đương nhiên, đây chỉ là những gì Lam Ly nhìn thấy trên đường trở về, không thể nói mọi người đều như vậy.

Sắc trời dần dần tối, mặt trời lặn bị đỉnh thung lũng chặn lại. Trong hang động nhanh chóng trở nên tối tăm.

Bọn người Hổ Cường thấy trời đã không còn sớm, không ở lại hang đá nhiều chuyện nữa, họ nhanh chóng đi về phía vùng đất bằng phẳng lớn nhất trong thung lũng. Lam Ly vươn cổ nhìn, có mấy đống lửa đang bốc khói, người bận rộn ở bên ngoài đã trở về, người đang bận việc trong hang của mình cũng đi ra, bọn họ đều tập trung ở phần đất bằng giữa bộ lạc.

Hẳn là thời gian ăn tối trong bộ lạc. Lam Ly nuốt nước bọt đoán.

Ở thời đại không có gia vị này, bữa tối sẽ ra sao, Lam Ly không thể tưởng tượng nổi. Nhưng mà, bụng anh đánh trống nãy giờ rồi…

Lam Ly nhìn người lão công tương lai nằm trên giường đá, hắn vẫn còn đang ngất xỉu, hiện tại vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Lam Ly biết người ở đây nghe không hiểu lời anh nói, nhưng trước khi đi anh vẫn nói với hắn một câu tôi sẽ quay lại.

Ngay khi Lam Ly vừa quay đi, người đàn ông nằm trên giường đá khó khăn ngước mắt lên, hắn chỉ có thể nhìn thấy một bóng lưng mơ hồ đang rời khỏi, sau đó lại ngủ thiếp đi.

Trước khi Lam Ly đến nơi, anh đã ngửi thấy mùi thịt nướng. So với thịt nướng đầy hương thơm gia vị của hiện đại thì thịt quay ở đây chỉ là mùi của thịt bị cháy, dù vậy nó vẫn khiến Lam Ly đang đói cảm thấy thơm phức.

Trên mặt đất bằng phẳng có vài đống lửa vừa đốt, không phải là một đống lửa quá lớn, một đống chỉ vừa đủ cho vài người vây quanh đống lửa nướng, và hầu hết những người ngồi chung một đống lửa đều là người thân. Xung quanh đống lửa lớn nhất là người già và trẻ em, bọn họ có thịt nướng nhưng đa số ánh mắt đều ngóng trông nhìn nước đang sôi trong nồi đá, trên mặt nước nổi lên một lớp váng mỡ, có người đứng bên chiếc nồi đá đang cho các loại rau cỏ vào nồi, có vẻ như là đồ ăn kèm.

Lam Ly nhìn lớp bọt nước, đột nhiên cảm thấy đặc biệt đói bụng.

Ánh mắt anh lại nhìn sang miếng thịt nướng, miếng thịt họ nướng rất dày, chắc chắn sẽ bị cháy bên ngoài và không chín tới bên trong. Quả nhiên, Lam Ly nhìn thấy có người đang ăn thịt nướng, bên ngoài cháy sém, bên trong nướng nửa chừng vẫn còn đỏ tươi, e rằng chưa giết được ký sinh trùng sống trong thịt.

Lam Ly nhìn quanh, nuốt nước bọt một lần nữa. Không phải đói mà là sợ hãi. Mặc dù anh không kén ăn nhưng chắc chắn dạ dày của anh không được khỏe như những người này, nếu ngày đầu tiên về hưu mà anh đã chết do ăn thịt chưa chín — có lẽ không có thuốc nào chữa được, anh chắn chắn sẽ trở thành nhân vật xui xẻo nhất lịch sử.

Người của bộ lạc Hỏa Thạch đều tụ tập ngồi bên đống lửa, khi Lam Ly đi tới, dĩ nhiên có người nhìn thấy. Nhưng không ai muốn chia thức ăn cho Lam Ly, những đồ ăn này chỉ đủ cho bọn họ, hôm nay tộc trưởng đã phân đồ ăn cho mấy người ngoại lai đó rồi, nếu muốn ăn thì nên tìm họ.

Phi Hồ đẩy đẩy Hổ Cường đang nướng thịt, để hắn ta chú ý Vương ngu ngốc của họ đang tới. Hổ Cường nhìn theo hướng mà Phi Hồ chỉ, quả nhiên nhìn thấy Lam Ly đang tiến đến gần họ. Hổ Cường nhanh chóng liếc nhìn Tộc trưởng bộ lạc Hỏa Thạch bên cạnh, thấy ông không để ý bên này, liền đưa miếng thịt đang nướng cho Thành Hùng. Sau đó, Hổ Cường nhanh nhẹn cắt một miếng nhỏ thịt sống, lại nhặt một ít xương mà họ cạo ra, nhanh chóng lấy mấy chiếc lá lớn gói chúng lại. Làm xong, hắn ta đứng dậy và đi về phía Lam Ly.

Xương này đã được Hổ Cường chặt thành khúc nhỏ trước đó, lại bọc bằng mấy chiếc lá lớn, căn bản không thể nhìn ra là thịt hay xương, nhưng nhìn sơ qua sẽ thấy gói lá rất to. Khi Hổ Cường đưa gói lá cho Lam Ly, rất nhiều người trong bộ lạc đã nhìn thấy, có người không biết chân tướng còn cho rằng Lam Ly may mắn có thủ hạ tận tâm như vậy, cũng có người tham ăn thầm nói thịt nhiều như vậy cho mình thì tốt rồi.

Con người ở đây rất giản dị, trong lòng nghĩ gì đều hiện rõ lên mặt. Lam Ly nhìn mặt Hổ Cường, mặc dù đối phương rất không thích anh, số thịt này cũng không phải là do hắn ta thật lòng muốn đưa, nhưng Lam Ly vẫn muốn nói lời cảm ơn.

Chẳng qua ta không nên nói mấy lời khách sao đối với bạn đồng hành như vậy. Dù có nói hắn ta cũng nghe không hiểu.

Lam Ly ôm đống thịt và xương, vui mừng đi về phía hang động.

Khi trở lại sơn động, Lam Ly mở lá ra, nhìn thấy bên trong có thịt sống và xương, lòng cảm kích đối với đám người Hổ Cường càng tăng.

Trong hang có một sẵn những vật dụng cơ bản, củi chất thành đống bên cạnh hang, mấy cái này không cần Lam Ly mất sức đi tìm. Sau khi lật tung cả hang đá Lan Ly mới tìm thấy chậu đá và muối. Chậu đá hơi bẩn, còn muối thì lẫn vỏ sò. Anh nếm thử một ít, có chút đắng, nhưng có còn hơn không. Ngoài ra còn có một cái thùng gỗ đơn giản, là loại khoét rỗng từ gỗ nguyên khối để đựng nước hoặc vật dụng linh tinh. Nhưng mà, không có nước trong thùng. Lam Ly chỉ có thể tự mình xuống sông lấy nước, cũng không xa lắm.

Lam Ly lấy ra một con dao bằng đá từ trong hang, bỏ thịt và xương vào thùng, ôm hết đi về phía sông.

Khi Lam Ly đến sông, trời đã sẫm tối. Trước tiên anh đứng cách con sông vài mét, cầm lấy hòn đá ném thẳng vào sông, thấy trong nước không có gợn nào ngoại trừ bọt nước do hòn đá gây ra, anh mới dám lấy thịt xuống để rửa sạch. Nói cho cùng, đây không phải là sông ở ven thành phố hay sông ở cửa làng, mà là sông ở xã hội nguyên thủy, có trời mới biết trong đó sẽ có thứ gì nguy hiểm đến tính mạng hay không.

Nước sông rất trong, chảy từ thượng nguồn vào trong thung lũng, tạo thành một cái hồ nhỏ. Quang cảnh trong thung lũng thực sự rất đẹp, có thể nhìn thấy hoa dại ở khắp mọi nơi, nhưng lúc này Lam Ly không có tâm tình chiêm ngưỡng nó, anh nhìn xuống nước và tự hỏi liệu có cá trong đó không, sau này có thời gian anh sẽ thử đến đây câu cá.

Tóc của Lam Ly rất ngứa, nhưng anh không có thời gian để gội, cho dù có gội cũng không sấy khô được, sẽ làm ướt da thú trên người, nếu vì muốn gội đầu mà làm cho bản thân bị cảm lạnh rồi đi chầu ông bà. Cách chết này cũng rất mất mặt. Anh muốn giữ mặt mũi nên chỉ có thể chịu đựng nó.

Độ sắc của dao đá vẫn có thể chấp nhận được, Lam Ly nhanh chóng xử lý miếng thịt. Kết cấu thịt mà Hổ Cường đưa hơi giống thịt bò, Lam Ly cũng không rảnh để kiểm tra xem đó là động vật gì, miễn là nó không phải là thịt người là được. Đây có lẽ là lương tâm cuối cùng của hệ thống, không có ném anh vào bộ lạc nguyên thủy ăn thịt người.

Vì thùng gỗ được khoét rỗng trực tiếp nên thùng không nhẹ, khi đổ nước vào càng nặng làm cho thời gian về bị chậm lại rất nhiều. Khi Lam Ly trở về động, trời đã nhá nhem tối.

Khi Lam Ly quay lại thì thấy lão công tương lai trên giường đá đang run rẩy nên anh vội vàng đi lấy củi. Nói đến đánh lửa thì phải nói đến dị năng của Lam Ly, anh có đủ loại dị năng từ kim, mộc, thủy, hỏa, thổ tới phong, vũ, lôi điện, nhưng trọng điểm là tất cả chỉ mới cấp một!

Khái niệm cấp một là gì? Cũng giống như bây giờ, một tia lửa có kích thước như một chiếc bật lửa phát ra từ đầu ngón tay của Lam Ly, khi củi khô bốc cháy, tia lửa tự động biến mất. Lưu ý là tự động chứ không phải Lam Ly chủ động. Tóm lại, dị năng hỏa cấp một của anh chỉ tương đương với một que diêm! Muốn sử dụng lần thứ hai, còn phải chờ hai tiếng để hạ nhiệt, trong hai tiếng hạ nhiệt này anh hoàn toàn không thể sử dụng dị năng!

Dị năng hệ thủy thì mỗi lần phóng thích ra chỉ được một ngụm nước, không đến nỗi chết khát nhưng cũng không thể làm dịu cơn khát của anh, nếu không, Lam Ly cũng không cần phải xuống sông lấy nước. Lấy đây làm ví dụ cũng đủ thấy dị năng của Lam Ly không thể diễn tả hết bằng một từ “yếu” được. Nhưng mà, cuối cùng đã đến mấy dị năng có cũng như không này xoát độ tồn tại, ít nhất Lam Ly có thể biến ra lửa, nên anh không cần phải ngồi mài gỗ.

Lửa bốc lên, nhiệt độ trong hang cũng tăng theo. Lam Ly lau sạch cái nồi đá, nhanh chóng đặt nó lên rồi đổ thêm nước vào, trong khi đợi nước sôi, Lam Ly bắt đầu rửa những viên đá nhẵn mà anh nhặt được trước cửa hang.

Mục Lâm mở mắt ra, nhìn thấy một thanh niên đầu tóc bù xù quấn da thú nhưng mặt và tay rất trắng, thanh niên đang ngồi rửa đá bên đống lửa. Hắn thấy thiếu niên đang tập trung, không để ý đến mình, hắn liền yên lặng quan sát hoàn cảnh xung quanh.

Rất nhanh, Mục Lâm đã phân tích được tình hình hiện tại của mình. Thứ nhất, hắn bị chấn thương nặng và sắp đối mặt với nguy cơ nhiễm trùng. Chất dính màu đen ở vết thương dường như có tác dụng cầm máu; thứ hai, hắn có thể đã lạc đến một tinh cầu có nền khoa học kĩ thuật vô cùng lạc hậu, nhưng cũng có thể do người cứu anh có lối sống không giống người bình thường mà thôi; thứ ba, thể chất của hắn đã tuột xuống cấp C.

So với lý do tại sao hắn lại ở đây, thì chấn thương nghiêm trọng, hoàn cảnh xa lạ, cùng với thể chất rơi thẳng từ cấp SSS xuống cấp C cũng không khiến tâm trạng của Mục Lâm có chút phập phồng.

Mục Lâm nhắm mắt lại, tạm thời không nghĩ tới những thứ đó, mà là đánh giá người duy nhất còn lại trong sơn động. Đối phương vừa rửa xong tảng đá, liền đưa lên lửa nướng. Một bên nuốt nước miếng một bên nướng tảng đá.

“…” Chẳng lẽ đó không phải là một tảng đá? Mà là vật gì đó ăn được có hình dạng giống tảng đá?

Thượng tướng Mục Lâm, người bình thường chỉ uống dịch dinh dưỡng, tỏ ra khó hiểu.

Khả năng dẫn nhiệt của nồi đá thực sự rất kém, Lam Ly đợi một hồi lâu thì nước trong nồi mới nóng lên. Anh cho xương vào nồi đá ninh từ từ.

Lại nhóm thêm một đống lửa nữa, lửa này không lớn, Lam Ly để nó cháy một lúc để lấy lửa than. Sau đó dùng hai cành cây dài làm đũa, kẹp than dưới nồi đá để thêm vào đống này, đảm bảo độ nóng ổn định. Lam Ly dùng đá đã rửa sạch bao quanh đống lửa than, đợi khi nhiệt độ của đá thích hợp là anh có thể bắt đầu nướng thịt. Nướng bằng lửa than sẽ không sinh ra khói, thịt nướng cũng không bị dính tro, không có vị đắng như khi nướng trực tiếp.

Lửa than vừa đủ, mặt đá vốn đã rất nóng. Lam Ly lấy ra phần mỡ được cắt từ miếng thịt đó, bắt đầu xoa lên đá. Miếng thịt đó căn bản là thịt nạc, phần mỡ quá ít, Lam Ly có chút lo lắng sẽ không đủ.

Miếng mỡ chạm vào mặt đá nóng hổi phát ra tiếng xèo xèo, mùi mỡ bắt đầu khuếch tán trong động.

Mục Lâm đang nằm trên giường đá ngửi thấy mùi, liền cảm thấy rất đói. Hắn cần uống dịch dinh dưỡng. Nhưng ở đây không có dịch dinh dưỡng, chỉ có mấy tảng đá lạ tỏa ra mùi thức ăn.

Bất quá sau đó thượng tướng đã hiểu, đá không ăn được, nhưng thịt nướng trên đá thì có thể ăn được.

Dao đá tuy rằng sắc bén, nhưng so với dao bếp vẫn kém hơn một chút, lát thịt do Lam Ly cắt ra không mỏng, nấu lâu hơn một chút. Muối tìm được trong hang là muối thô, loại cứng và to, Lam Ly đem hòa tan với nước, sau đó đổ vào phần thịt đã cắt và ướp một lúc. Đã nướng xong miếng thịt đầu tiên, Lam Ly cắn một miếng nhỏ, vị đắng và chát của muối giảm đi rất nhiều, độ mặn cũng phù hợp, tranh thủ ăn ngay lúc còn nóng, thịt không tanh lắm, nhưng hơi dai, nói chung là cũng không đến nỗi tệ.

Lam Ly nhanh chóng cho phần thịt còn lại lên đá nướng, đá không có nhiều diện tích nên phải bôi dầu và lật mặt liên tục. Lam Ly bận đến mức toát mồ hôi hột.

Bên kia, Mục Lâm cũng gặp khó khăn – hắn muốn ăn, nhưng không biết mở miệng thế nào. Mục Lâm suy nghĩ một lúc, quyết định dùng lời hứa để trao đổi, mấy việc như xin xỏ hắn làm không được.

Mục Lâm chưa kịp cất lời, bên kia Lam Ly đột nhiên đứng dậy.

Lam Ly nhìn nước trong nồi đá sôi lên, máu và dầu trên xương sôi lên thành bọt. Lam Ly đổ nước đi, rửa lại nồi đá và xương, lại thêm nước vào và bắt đầu ninh xương.

Súp xương chỉ có xương với nước, ăn sẽ không ngon. Lam Ly tìm thấy hai củ khoai môn trong hang, cắt thành từng miếng rồi cho vào nồi nấu cùng. Sau khi làm xong, anh đang định tiếp tục nướng thịt, lại phát hiện lão công tương lai của mình đã tỉnh, hơn nữa còn đang nhìn anh.

Từ trước đến nay Lam Ly luôn đóng vai soái ca tinh tế ở mọi quyển sách mà anh xuyên vào, nhưng hôm nay lần đầu tiên đến đây, hoàn cảnh xa lạ, thời gian cấp bách, không rảnh để chỉnh đốn bản thân, điều này khiến Lam Ly cảm thấy xấu hổ về tạo hình hiện tại của mình. Nhưng rồi anh nghĩ bộ dáng bây giờ của lão công còn thảm hơn anh, sự khó xử đó liền tan biến.

Lan Lỵ biết hắn không nên hiểu mình nên không trực tiếp nói chuyện với hắn mà chỉ nở một nụ cười thân thiện, người đàn ông cũng không nói chuyện, vừa nhìn thấy nụ cười của anh, đầu tiên là sững sờ, sau đó gật đầu xem như đáp trả..

Hai người chào hỏi qua một lượt, Lam Ly nhìn hắn một cái, sau khi xác định thương thế của hắn không có nghiêm trọng hơn, liền ngồi xuống tiếp tục nướng thịt, thế nào, người thì có đẹp thật nhưng cũng đâu có no bụng được.

Lan Li đang nướng thịt, ăn thêm hai ba lạng nữa mới nhận ra ánh mắt của người đàn ông luôn hướng về mình, nuốt miếng thịt vào miệng, liền vỗ đầu thầm nghĩ người này chắc cũng đói rồi.

Nhưng bệnh nhân không hợp với đồ nướng, nước hầm xương sau khi hầm nếu không có dầu mỡ thì có thể cho anh ta uống, Lam Ly sợ lão công nghĩ mình bủn xỉn liền khoa tay múa chân diễn tả: “Ngươi đang bị thương, rất nghiêm trọng, thịt nướng nhiều dầu mỡ ngươi không thể ăn, lát nữa cho ngươi ăn canh.”

Mục Lâm nhìn tràng động tác kèm theo lồng tiếng dài ngoằng của anh, vẻ mặt vô cảm in đầy chữ: Nhìn không hiểu, nghe không hiểu.

Sau khi Lam Ly giải thích xong, có lẽ vì cảm thấy khả năng diễn đạt của mình quá hoàn hảo nên tự tin tiếp tục nướng thịt ăn ngon lành

Còn Mục Lâm nhìn Lam Ly ăn miếng thịt cuối cùng vào miệng, thì cũng hiểu ý.

Diễn tả nhiệt huyết cả buổi trời như vậy chỉ thể hiện một ý nghĩa: Thịt này ngươi không được ăn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play