Bệnh viện về đêm yên tĩnh lạ thường.
Ánh đèn hắt xuống thấp, khu nội trú chìm trong im lặng, hành lang chỉ còn tiếng bước chân và tiếng thì thầm thỉnh thoảng vang lên của người nhà bệnh nhân. Tại phòng trực, nữ y tá trẻ chống tay lên cằm, đầu gật gà gật gù.
Bệnh viện luôn là nơi thử thách lòng người, tiền thím và thời gian trở thành những thứ xa xỉ.
Có người mở mắt ra đã thấy người nhà túc trực bên cạnh, tủ đồ chất đầy thức ăn không hết.
Cũng có người, mở mắt nhắm mắt, đều thất vọng nhìn về phía bên giường trống trải, trên tủ đầu giường chỉ có hai chiếc bát sắt móp méo và một chiếc phích nước cũ.
Người già thường ngủ ít, đặc biệt là khi bị bệnh tật hành hạ mà không nỡ chi tiền mua thuốc giảm đau.
4 giờ sáng, bà đã tỉnh giấc, đôi mắt đục mờ nhìn sang bên cạnh rồi lại thất vọng thu hồi, khẽ thở dài.
“Thím Ngô, hôm nay cũng dậy sớm vậy sao?”
Người nhà bệnh nhân nằm cạnh giường hỏi nhỏ: “Khó chịu ở đâu à?
Bà ấy cố gắng nở một nụ cười, gương mặt già nua đầy nếp nhăn và những đốm đồi mồi, cả đời phơi sương phơi nắng, không được tinh tế xinh đẹp, nhưng lại toát lên vẻ hiền từ chất phác.
Không ai có thể ghét bỏ một người già như vậy.
“Không sao.”
Bà ấy nói chuyện cũng khó khăn, phải nghỉ một lúc mới có thể tiếp tục: “Tôi khỏe. Chỉ là già rồi, ngủ ít.”
Người bên cạnh thở dài.
Phòng bệnh tập thể hơn mười người, chỉ có một mình thím Ngô không có người nhà đến thăm nom chăm sóc, những người khác đã sớm biết rõ. Trong phòng bệnh, không có chuyện gì giấu được.
“Nhớ cháu trai rồi phải không?”
Người bên cạnh cười an ủi: “Cháu trai thím giỏi giang như vậy, chắc chắn đang cố gắng kiếm tiền để báo hiếu thím. Thím Ngô thật có phúc.”
“Đúng rồi, còn con trai thím đâu, sao thím nằm viện lâu vậy mà nó cũng không đến thăm.”
Người bên cạnh nhíu mày, không nhịn được oán trách: “Mẹ ốm nằm viện, thằng con trai đang làm gì vậy?”
Bệnh nhân ở giường khác nghe thấy cũng lẩm bẩm: “Đồ vô ơn bạc nghĩa, thím Ngô nuôi nó uổng công rồi.”
Bà ấy vội vàng giải thích cho con trai: “Không không, con trai tôi rất hiếu thảo, nó chỉ là không có thời gian đến, đang bận kiếm tiền.”
“Là bệnh của tôi, liên lụy đến nó rồi.” Ánh mắt bà ấy tối sầm lại.
Người bên cạnh khuyên nhủ vài câu rồi cũng rời đi.
Bà ấy nằm ở giường gần cửa sổ, đây là vị trí bà cố ý nhờ y tá đổi cho, vì cửa sổ hướng ra cổng chính.
Nếu con trai hay cháu trai đến thăm, bà ấy sẽ là người đầu tiên nhìn thấy họ.
Hoàn cảnh của thím Ngô quá đáng thương, những người khác không nỡ từ chối. Sau khi đổi giường, ngày ngày bà ấy đều nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài lúc ngủ, chỉ còn là chờ đợi.
Bà ấy đã quen với việc chờ đợi.
Thời trẻ là chờ đợi con cái trưởng thành, rồi chờ đợi con cái hạnh phúc, sau khi con dâu mất, lại mong ngóng cháu trai lớn lên lập gia đình... Giờ đây, bà ấy đang chờ đợi sợi dây liên kết cuối cùng của mình với thế giới này.
Bà ấy không nói dối, đứa con trai Dư Đại của bà ấy, không phải không đến thăm, mà là thật sự không có thời gian.
Đều là những người lao động vất vả, làm gì có nhiều thời gian rảnh rỗi để chạy đến đây? Thuốc men đắt đỏ, bệnh tình kéo dài, sống chỉ tốn kém tiền thím, bà ấy nằm viện một ngày, con trai bà ấy phải làm việc ba ngày.

Của cải trong nhà vốn đã không nhiều, giờ đã cạn kiệt.
Thím Ngô thở dài, chợt thấy mệt mỏi.
“Thím Ngô.”
Cô y tá ân cần bước tới, nhỏ giọng như một người bạn: “Tiền viện phí lần trước con trai thím Dư Đại đóng đã hết rồi, còn nợ một khoản kha khá, bệnh viện nói cứ tiếp tục điều trị, trong vòng một tháng thanh toán là được.”
“Thím cứ yên tâm chữa bệnh, đừng nghĩ nhiều.
Thím Ngô mỉm cười cảm ơn, nhìn cô y tá rời khỏi phòng bệnh tối tăm, bước vào ánh sáng của hành lang.
Nụ cười của bà ấy cũng theo đó biến mất trong bóng tối.
Chỉ còn lại sự mệt mỏi.
“Người già rồi, sống chỉ là thêm phiền phức cho con cháu.”
Thím Ngô lẩm bẩm, bà ấy lấy từ dưới gối ra một gói nhỏ, là thuốc. Bà ấy đã hỏi thăm rồi, uống hết chỗ thuốc này là được giải thoát.
Số tiền còn lại, để con trai đỡ vất vả, cũng không phải thêm gánh nặng cho cháu.
Điều duy nhất bà ấy luyến tiếc, là nằm viện mấy tháng trời mà vẫn chưa gặp mặt con cháu lần cuối.
Thím Ngô cúi đầu, bàn tay gầy guộc vuốt ve gói thuốc hết lần này đến lần khác, vẻ hiền từ như đang vuốt ve gương mặt con trai. (App TYT)
“Hôm nay điện áp không ổn định à?”
Người quay lại lẩm bẩm: “Sao đèn bên ngoài cứ nhấp nháy thế nhỉ?”
“Hình như hôm nay đèn tối hơn thật.”
“Chắc hỏng rồi, mai rồi tính, giờ muộn rồi đừng làm phiền người ta nữa.”
Trong phòng bệnh chỉ còn những tiếng nói chuyện nhỏ nhẹ.
Bên ngoài phòng bệnh, bóng đèn cũ nhấp nháy liên tục, tiếng điện rè rè, hành lang lúc sáng lúc tối.
Khoảnh khắc đèn tắt, nữ y tá trẻ đang ngủ gật chợt thấy trước mặt mình có một người toàn thân đỏ máu, như không có da, chỉ còn máu thịt, mạch máu chằng chịt trên xương như mạng nhện rõ ràng có thể thấy.
Cô y tá giật mình, sợ hãi run lên, tỉnh táo hẳn.
Trước mắt trống rỗng. Chỉ có bảng thông báo màu đỏ đối diện phòng trực, trong ảnh giới thiệu, các y tá cười rạng rỡ.
Cô y tá vỗ vỗ ngực đang đập thình thịch, thầm nghĩ chắc là mình mệt quá hoa mắt rồi, thế mà cũng nhìn nhầm được.
Cô ấy không nhịn được nói với nữ y tá lớn tuổi hơn, người kia cười: “Tối nay không có việc gì, cô tranh thủ ngủ năm phút đi, mệt quá đến mức xuất hiện ảo giác rồi. Sao có thể như vậy được, theo lời cô mô tả, người đó đã chết từ lâu rồi.”
Cô y tá trẻ gật đầu: “Tối nay cũng yên tĩnh quá, bên ngoài không có tiếng động gì, lại còn tối, trên đường chẳng thấy bóng người. Kỳ lạ thật.”
“Đèn đường hỏng à? Hay đang sửa đường? Không biết nữa.”
Nữ y tá lớn tuổi thở dài: “Thím Ngô thật đáng thương, với thím ấy mới thực sự là không có ai bên cạnh.”
Cô ấy không nhịn được oán trách: “Đến thăm mẹ một cái mà cũng khó khăn vậy sao?”
Không ai nhận ra, bức ảnh y tá trên tường đang cười.
Khóe miệng trong ảnh càng lúc càng nhếch lên cao, kéo dài đến tận mang tai, theo đường cong đó xé toạc cả khuôn mặt, chỉ còn lại đôi mắt trắng dã, lặng lẽ nhìn những người đi qua.
Nữ y tá lớn tuổi đi ngang qua.
Phía sau cô ấy, bức ảnh trên bảng thông báo hóa thành nước, lặng lẽ chảy xuống theo bức tường, biến mất ngay khi chạm đất.
Ánh sáng đỏ lóe lên rồi tắt, gạch men lồi lõm, như giun kim lan rộng, bám sát theo sau nữ y tá lớn tuổi.
Màu đỏ sẫm lan tràn trên mặt đất, như mạng nhện nuốt chửng không gian.
Nó tồn tại trong tầm nhìn mà con người dễ bỏ qua nhất.
Khi ai đó lơ đãng liếc nhìn rồi lại ngạc nhiên quay đầu nhìn lại, mạng lưới màu đỏ lại biến mất, chỉ khiến người ta ngỡ ngàng nghĩ rằng mình nhìn nhầm.
Trong bóng tối ở góc cuối hành lang, những sợi chỉ máu nhanh chóng mọc lên từ mặt đất, quấn quít tạo thành hình dáng con người.
Bóng dáng gầy gò, còng lưng đứng yên trong bóng tối, màu đỏ lan ra dưới chân nó, nhanh chóng bao phủ bức tường, tường trắng nhuộm đỏ máu
Nữ y tá lớn tuổi rẽ vào góc cua, bất ngờ đối mặt với khuôn mặt dữ tợn đỏ máu.
Cô y tá trợn tròn mắt, tim ngừng đập vì sợ hãi.
“Tôi... không... bất hiếu.”
Người đó không có da, chỉ có máu thịt lộ ra ngoài dính liền với xương.
Giọng nói khàn đặc: “Tôi đến, đón, mẹ, tôi, cảm, ơn, đón mẹ, đoàn tụ, mẹ…”
Hắn ta như chiếc máy phát thanh bị hỏng, như đứa trẻ mới tập nói, lộn xộn không rõ ràng, cứ lặp đi lặp lại hai từ “mẹ” và “đoàn tụ”.
Những sợi chỉ máu lan ra từ mặt đất về phía cô y tá, bao trùm đôi giày của cô  ấy rồi lan dần lên trên, quấn chặt như một con giun đất màu đỏ, trói chặt cô ấy trong đó, chớp mắt đã lan đến eo.
Cô y tá bừng tỉnh, nỗi sợ hãi cái chết bao trùm, cô ấy vùng vẫy dữ dội, cố gắng kêu cứu.
Nhưng ngay khi cô ấy mở miệng, những sợi chỉ máu từ trên trần nhà rơi xuống, nhanh chóng lao vào miệng cô ấy, theo thực quản tràn xuống, chọc thủng dạ dày bám rễ trong khoang bụng rồi quấn lấy các cơ quan nội tạng khác.
Cô y tá hoảng sợ trợn tròn mắt, đau đớn và sợ hãi khiến nước mắt tuôn rơi, sự vùng vẫy và tuyệt vọng của cô ấy bị những sợi chỉ máu giam cầm trong bóng tối, không ai hay biết.
“Cảm ơn, cô…”
Sau một khoảng lặng dài, người đó dường như cuối cùng cũng tìm lại được giọng nói, nhưng thanh âm lại khàn đặc quái dị, không giống con người.
“Cảm ơn, cô đã chăm sóc mẹ tôi. Tôi cần, cảm ơn cô.”
“Hợp nhất với chúng tôi.”
Trước khi bóng tối ập đến, câu cuối cùng cô y tá nghe được là — “Chúng ta sẽ nuốt chửng thế giới, trên, sự hủy diệt của các người.”
Giấy tờ tài liệu rơi vãi khắp sàn, bút bi lăn lông lốc, một mảnh vỡ giày nằm im lìm trong bóng tối.
Hành lang sau góc cua, lại trở về với sự yên tĩnh.
Bóng người vừa nãy không biết đã đi đâu, chỉ còn những sợi chỉ máu vẫn lan ra trên mặt đất, như mạng nhện giăng khắp gạch đá.
Chỉ là, nếu nhìn kỹ những hoa văn trên những sợi chỉ máu đó, dường như giống một bộ xương người phụ nữ không còn máu thịt.
“Đoàng!”
“Đoàng!!”
“Đoàng —!”
Bóng đèn dọc theo hành lang lần lượt nổ tung, tia lửa trở thành ánh sáng cuối cùng trước khi bóng tối bao trùm, tiếng động lớn là sự hò reo của ô nhiễm.
Nhiều người hoang mang: “Mất điện rồi à?”
“Cầu chì cháy rồi sao?”
“Sao bệnh viện lại mất điện, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Cũng có một tiếng trách móc xen lẫn trong đó: “Mẹ kiếp — Thương Nam Minh! Anh sắp đè chết tôi rồi! Xương xương a a, đau đau đau đè vào bụng tôi rồi!”
Trong góc, Thương Nam Minh nhắm mắt tránh ánh sáng chói lóa khi bóng đèn nổ, sau khi mở mắt ra đã nhanh chóng thích nghi với bóng tối.
Cũng nhìn rõ Kỳ Hành Dạ đang nằm dưới đất với vẻ mặt chán chường.
Hắn nhanh chóng đứng dậy, đưa tay về phía Kỳ Hành Dạ: “Đứng dậy được không?”
Kỳ Hành Dạ thở dài yếu ớt: “Đã chết, đừng làm phiền, có thể trực tiếp đưa đi giải phẫu rồi. Dù sao cũng đang ở bệnh viện, dịch vụ tang lễ trọn gói tận nhà.”
“Ngày này năm sau nhớ thắp hương cho tôi.”
Thương Nam Minh lạnh lùng gật đầu: “Được.”
Kỳ Hành Dạ: “!!!”
Cậu bật dậy như lò xo: “Anh thật sự muốn giết tôi à?”
Thương Nam Minh nhìn quanh, thu hết mọi thứ trong tòa nhà nội trú vào tầm mắt.
“Nguồn ô nhiễm thực sự đã xâm nhập vào bệnh viện.”
“Phòng bệnh của mẹ Dư Đại ở đâu? Chúng ta phải tìm thấy và bảo vệ bà ấy trước Dư Đại.”
Kỳ Hành Dạ lại càng lúc càng nghiêm túc sau khi quan sát xung quanh: “E là khó đấy.”
“Giống như thế giới kép, nơi này cũng đang bị hạt ô nhiễm thay đổi, địa hình bệnh viện đã thay đổi.”
Tòa nhà im lặng trong bóng tối âm thầm thay đổi, bê tông cốt thép mềm mại nhấp nhô, lõm xuống, lồi lên.
Như miếng đất sét bị tùy ý nhào nặn.
Kỳ Hành Dạ vịn tường thăm dò tiến về phía trước, vừa đặt chân xuống đã lún vào mặt đất mềm nhũn như đầm lầy.
Cậu loạng choạng, Thương Nam Minh nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy.
“Bản vẽ và địa hình thực tế đều vô dụng. Bây giờ điều duy nhất có thể dựa vào, e rằng chỉ có phán đoán về nguồn ô nhiễm.”
Kỳ Hành Dạ nhíu mày: “Bộ đồ bảo hộ có thể giúp anh trụ được bao lâu trong nguồn ô nhiễm?”
Khi nguồn ô nhiễm đang cuồng nộ tấn công hai người, Kỳ Hành Dạ đã một phen mạo hiểm, bất ngờ lao thẳng về phía nguồn ô nhiễm, không né tránh mà để mặc cho nó nuốt chửng.
Trong sào huyệt, nguồn ô nhiễm chính là kẻ điều khiển. Đối đầu trực diện sẽ không hiệu quả.
Vì vậy, Kỳ Hành Dạ dứt khoát “đi nhờ xe”, để nguồn ô nhiễm đưa họ vào bệnh viện, cũng để theo dõi nguồn ô nhiễm.
Nhưng vấn đề là — ô nhiễm.
Cơ thể Kỳ Hành Dạ đặc biệt, tạm thời không bị ô nhiễm, nhưng Thương Nam Minh lại phải dựa vào bộ đồ bảo hộ. ( truyện trên app T Y T )
Mà bộ đồ bảo hộ có giới hạn.
Thương Nam Minh bình tĩnh như thể chuyện sống chết của bản thân không liên quan đến mình: “Hai mươi phút là giới hạn.”
Kỳ Hành Dạ nghiến răng: “Yên tâm, nếu anh bị ô nhiễm, tôi chết cũng sẽ nghĩ cách cứu anh.”
“Không cần.”
Thương Nam Minh lạnh lùng: “Nếu tôi chết, cậu tiếp tục tiến lên, truy tìm dấu vết của nguồn ô nhiễm.”
Trong góc khuất ồn ào không một bóng người, Kỳ Hành Dạ nhìn Thương Nam Minh chằm chằm, rồi quay người: “Vậy thì để nguồn ô nhiễm tuẫn táng cùng với anh.”
Thương Nam Minh: “... Cái đó cũng không cần.”
Bệnh viện đã bắt đầu hỗn loạn.
Ngày càng nhiều người phát hiện ra “mất điện”, những bệnh nhân cần máy móc duy trì sự sống càng rơi vào tình trạng nguy hiểm.
Tiếng la hét, tiếng chửi rủa, tiếng khóc và tiếng ồn ào hòa lẫn vào nhau, y bác sĩ và nhân viên vội vã chạy đi kiểm tra.
Rồi họ kinh hoàng phát hiện, bệnh viện đã hoàn toàn bị cắt đứt liên lạc với thế giới bên ngoài, trở thành hòn đảo cô độc giữa biển khơi tăm tối.
Qua cửa sổ, mọi người nhìn thấy, mặt đất bên ngoài khu phố đang cuộn trào nứt toạc, những sợi chỉ máu phun trào, chớp mắt đã bao vây lấy bệnh viện.
Màu đỏ tươi chói mắt.
“Tôi, tôi nhìn nhầm à?”
“Đó là cái gì?”
Mọi người run rẩy hỏi.
Nhưng càng nhiều sợi chỉ máu như cây thường xuân leo nhanh chóng bám lên tường ngoài bệnh viện, như những con giun đất quấn quýt bò lúc nhúc, bao trùm lấy bệnh viện.
Bầu trời nhuốm đỏ, thành phố im lặng như nấm mồ.
Dư Đại còng lưng, đi ngược dòng người.
“Mẹ, con đến đón mẹ rồi.”
Ông ta đang cười.

 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play