Nháy mắt một tháng đã trôi qua. Tiệc đầy tháng của Tiểu Lý Nhi sẽ không tổ chức lớn, Hạ Tuy Trầm không muốn có quá nhiều người chú ý, anh cũng nghe được một số vị trưởng bối nói nếu đứa trẻ được bảo bọc quá kỹ lưỡng, khó mà áp chế được phúc khí.

  Vì vậy, anh chỉ mời những người thân và bạn bè thân thiết nhất đến chung vui.

  Mặt khác, Cố Thanh Sương, sau thời gian ở cữ, liền lao vào sự nghiệp giảm cân lấy lại vóc dáng của mình, đồng thời, cô bắt đầu đọc những kịch bản chất lượng do các đạo diễn gửi đến, bắt đầu chuẩn bị cho sự trở lại của mình.

  Bộ phim “Snow Night” không ngoài dự đoán đã giành vị trí bán chạy số một tại các phòng vé trong kỳ nghỉ, trong thời gian quảng bá, chỉ có Thẩm Tinh Độ là đồng hành cùng đoàn.

  Cố Thanh Sương vẫn chưa xuất hiện. Đây là bộ phim thứ hai của cô với vai nữ chính và đạt doanh thu phòng vé cao. Tuy nhiên, vì phim đã ngừng chiếu nên người hâm mộ đang ngóng chờ và ngày càng có nhiều tin đồn về việc cô gả vào hào môn và nghỉ hưu.

  Cố Thanh Sương không trực tiếp đáp lại, nhưng một ngày nọ, cô có chụp một bức ảnh selfie đang đọc kịch bản và đăng nó lên Weibo.

  Cô tròn trịa hơn trước rất nhiều, nhưng gương mặt xinh đẹp vẫn vô cùng thanh tú, nước da được dưỡng cẩn thận. Những người hâm mộ tinh mắt còn phát hiện ra rằng nữ thần của họ đang đọc kịch bản vào ban đêm khi đèn đã bật sáng, và có một bóng người thon dài bên cạnh, hình như chính là Hạ Tuy Trầm.

 Xem Weibo mà còn phải “ăn cẩu lương”, không ít fans đã chạy đến Weibo của Hạ Tuy Trầm để giương cờ kháng nghị.

  Nội dung đương nhiên là xin anh đừng bá chiếm Cố Thanh Sương một mình, để cô ra ngoài đóng phim.

  …

  Cố Thanh Sương tắt đèn, trong không gian tối tăm, cô vén chăn bông lên, chui vào vòng tay của Hạ Tuy Trầm, cười: “Mọi người ở trên mạng đều nói rằng anh bá đạo như một tổng tài độc đoán, giam giữ em trong nhà, không cho em xuất đầu lộ diện.”

  Ngón tay thon dài của Hạ Tuy Trầm đặt ở trên môi cô một lúc, chà xát rất nhẹ, trầm giọng nói: “Cái gì mà giam giữ? Là trói vào đầu giường hay sao?”

  Cố Thanh Sương không biết các cặp vợ chồng khác có như vậy trong chuyện thầm kín hay không, kể cả khi hai người đã có một đứa con, họ vẫn duy trì sự tươi mới đó với đối phương.

  Nhìn thấy Hạ Tuy Trầm cố ý hiểu sai theo hướng khác, Cố Thanh Sương hơi rùng mình một cái, trong bóng tối mò mẫm thắt lưng áo ngủ của anh, đôi môi đỏ mọng cố ý áp lên vành tai anh, nói: “Là như thế này … anh thích sao? “

  Đầu ngón tay cô hơi lạnh, còn chưa hoàn toàn chạm vào cơ bụng, đã bị Hạ Tuy Trầm nắm trong lòng bàn tay, môi mỏng thốt ra hai chữ: “Đừng nháo.”

  Cố Thanh Sương thấy rằng anh đã nhin từ khi cô mang thai đến giờ, một năm như cái chớp mắt đã trôi qua. Bây giờ cô đã sinh con, lại phải đợi thêm ba tháng nữa để cơ thể hoàn toàn bình phục mới được nghĩ tới chuyện đó.

  Chỉ nghĩ đến chuyện khó khăn như vậy, Cố Thanh Sương liền cảm thấy có chút đau lòng, cuối cùng cô an ủi anh: “Có muốn em giúp anh không?”

  Hạ Tuy Trầm đặt lòng bàn tay ôm lấy tấm lưng mảnh mai của cô, chất liệu của bộ đồ ngủ rất mịn, thân thể cơ cũng quá mỏng manh. Nhiều khi anh sợ mình không kiềm chế được bản thân mà lăn lộn khiến cô bị đau, nhất là sau khi sinh con gái, anh càng không dám mạnh bạo với cô.

  Thỉnh thoảng không kiềm chế được, anh sẽ dùng bàn tay di chuyển lên xuống, vuốt ve từng tấc da thịt của cô.

  Tất cả chỉ thế mà thôi.

  Hạ Tuy Trầm không muốn làm ảnh hưởng đến cô, đôi môi mỏng cắn lên làn da trắng nõn nơi cổ cô, hơi thở bị đè nén mà nặng nề: “Hiện tại đừng quấy rầy anh … Chờ ba tháng nữa, đến lúc ấy em đừng có khóc.”

  Cố Thanh Sương bị nhiệt độ cơ thể anh làm cho bỏng rát, toàn thân đổ mồ hôi, chỉ có thể vùi trán trước ngực anh, lắng nghe nhịp tim đập nhanh.

  Cả hai cứ gần nhau và thủ thỉ,

  Một lúc sau, có thể nghe thấy tiếng khóc của cục cưng ở phòng bên truyền tới.

  Cố Thanh Sương bảo Hạ Tuy Trầm vào phòng tắm rửa, còn cô đứng dậy mặc một chiếc váy ngủ rộng, đi đến phòng em bé ở bên cạnh.

  Ở giữa chiếc giường nhỏ đó, Tiểu Lý Nhi đang khóc lóc như một chú mèo con đói sữa với đôi mắt ngấn lệ.

  Vì còn quá nhỏ nên cô bé thường chỉ nhận ra hơi thở nặng nhọc của Hạ Tuy Trầm, thỉnh thoảng bắt Cố Thanh Sương phải dỗ dành, có lẽ đã nhìn thấy có người đến, cô bé lập tức nín khóc và nhìn xung quanh một cách đáng thương.

  Cố Thanh Sương lần đầu làm mẹ nên không biết phải làm thế nào để tiếp xúc với con gái, cô lặng lẽ quan sát một lúc rồi cúi người muốn bế cô bé lên, nhưng lại do dự.

  Cô từ từ ngồi bên cạnh xem, nương theo ánh sáng màu vàng ấm áp của ngọn đèn, con gái nhỏ bé của cô có đôi mắt giống cô, mũi và miệng cũng giống, khuôn mặt bụ bẫm, khi cười thì dễ thương lạ thường.

  ”Tiểu Lý Nhi…” Ngay khi ngón trỏ mảnh khảnh của Cố Thanh Sương duỗi ra, đã bị nắm lấy.

  Cái chạm mềm mại của đứa bé khiến cô như được thư giãn, cô nhẹ nhàng nói: “Đây là lần đầu tiên mẹ làm mẹ của con, có nhiều lúc mẹ cũng sợ rằn sẽ không thể chăm sóc được cho con thật tốt, sợ rằng khi lớn lên… con sẽ hối hận vì đã đầu thai ở trong bụng mẹ”.

  Đứa trẻ nhỏ bé không hiểu những lời này, nhưng cô bé vẫn giữ chặt lấy đầu ngón tay của cô và nhoẻn miệng cười.

  Cố Thanh Sương đôi mắt hơi ươn ướt, cô cười theo con gái: “Nhưng mẹ thật sự mừng vì con đã đến thế gian này. Chính con đã dạy cho mẹ cách buông bỏ một số điều trong lòng và học cách tha thứ cho bà ngoại con.”

  Cô chưa từng trải nghiệm qua nên không thể thực sự cảm nhận được sự khó khăn của việc làm mẹ.

  Cố Thanh Sương lúc đó đang nằm trong phòng sinh, cô đau như bị phá huỷ toàn bộ xương cốt, nhưng cô đã tự đấu tranh với bản thân, mồ hôi chảy ròng ròng vẫn cố chịu đựng, khoé mắt cô khẽ rơi vài giọt nước mắt, ngoài việc gọi tên Hạ Tuy Trầm, cô còn nhiêu lần gọi tên bà Phó Uyển Uyển.

  Khi đứng trước ngưỡng cửa sinh tử.

  Cố Thanh Sương không thể không nghĩ đến Phó Uyển Uyển, lúc bà nằm trên bàn mổ lạnh lẽo một mình hồi đó, bà đã nghĩ đến những ai?

  Nỗi đau đớn khi sinh nở đủ để hành hạ người phụ nữ đến mức suy sụp tinh thần, đó là chưa kể đến việc nuôi dưỡng một sinh linh bé bỏng mong manh.

  Khoảnh khắc Cố Thanh Sương nhìn thấy Tiểu Lý Nhi sau khi sinh con, giống như nhìn thấy quá khứ, có lẽ Phó Uyển Uyển cũng nhìn cô như vậy.

  Bằng một cách kì diệu nào đó, những vết thương thời thơ ấu đã được chữa lành mà cô không hề hay biết.

  Cô bắt đầu hiểu được cảm giác của một người mẹ, cô thực sự muốn nuôi dạy Tiểu Lý Nhi thật tốt, cũng thật may mắn khi có Hạ Tuy Trầm ở bên.

  Cố Thanh Sương cuối cùng cúi người, vô cùng cẩn thận ôm con gái nhỏ bé vào lòng, tựa tấm lưng mảnh khảnh vào đầu giường, thỉnh thoảng cúi đầu, áp má vào trán Tiểu Lý Nhi, hơi nhắm mắt lại, giọng nói rất nhẹ nhàng: “… Con phải lớn lên thật khoẻ mạnh, lớn lên thật hạnh phúc.”

  Ánh đèn vàng ấm áp nhàn nhạt tỏa ra xung quanh, ở bên trái căn phòng.

  Hạ Tuy Trầm tắm rửa xong đi ra, dáng người thon dài đứng đó từ lúc nào không biết, không bước tới làm phiền thời gian riêng tư của Cố Thanh Sương với con gái, lặng yên không một tiếng động mà lui trở về phòng bên cạnh.

  …

  Mùa đông năm nay cực kỳ lạnh, trước khi Cố Thanh Sương chính thức trở lại, cô đã từ chối một số hoạt động thương mại.

  Lạc Nguyên cũng tuyệt đối phối hợp sắp xếp, dù sao cô cũng là một người phụ nữ mới sinh được ba tháng, thân thể cũng như xương cốt chưa được bình phục hoàn toàn, không chịu được lạnh.

  Cố Thanh Sương dành phần lớn thời gian ở nhà cũ với con gái, chỉ ra ngoài khi có cuộc hẹn trước.

  Bộ phim tiếp theo đã được quyết định. Đây là một bộ phim chính kịch đặc sắc. Cô đã chọn một buổi tối cuối tuần thích hợp để hẹn với đạo diễn bên kia một bữa ăn bàn về chuyện này.

  Lúc ra khỏi cửa cô mặc một bộ quần áo rất dày mặc một chiếc váy dệt kim rộng rãi bê trong và một chiếc áo khoác lông vũ màu trắng ở ngoài, chiếc áo gần như bao bọc toàn bộ cơ thể của cô. Ngoại trừ gương mặt thanh tú có phần hơi tròn trịa ra thì không ai có thể biết cô vừa mới sinh con. Đọc thê𝒎 𝑛hiề𝘂 t𝑟𝘂yệ𝑛 ở ﹍ T𝚁 𝑼MT𝚁𝑼YỆ𝐍﹒V𝑛 ﹍

  Trong phòng bao, Cố Thanh Sương đã trò chuyện rất vui vẻ với đạo diễn và nhà sản xuất, khi được hỏi lý do tạm ngưng hoạt động, cô cười và nói: “Nghỉ ngơi tĩnh dưỡng cơ thể”.

  Những người làm trong ngành giải trí đều là những người biết điều, có đoán mò thì chắc chắn sẽ không đi đến đâu. hơn nữa Cố Thanh Sương hiện giờ thân phận vô cùng đặc biệt, lại có Hạ gia chống lưng. Nhìn lại trong vòng này giờ không có mấy người dám đắc tội với cô.

  Hai bên hợp tác và nói chuyện ăn ý, một lát lại chuyển sang chuyện khác.

  Tại phòng rượu, các nhà sản xuất đã uống hơi nhiều, một người trong số họ nói: “Vợ cũ của Chử Tam Nghiên là Thích Lan… Tôi nghe nói gần đây cô ta đi vay tiền khắp nơi, hình như muốn đầu tư một dự án lớn.”

  Cố Thanh Sương cầm ly rượu vang đỏ trên bàn tay mảnh khảnh, nhưng không uống nó, cô chỉ giả vờ bày ra dáng vẻ thờ ơ để không bị người ta nhìn ra sơ hở.

  Nghe vậy,cô dừng một chút, sau đó nhướng mi nhìn sang.

  Nhà sản xuất lẩm bẩm nói, Thích Lan nổi tiếng trong giới, rất thích giao du trên bàn nhậu, ngày thường có không ít nữ minh tinh muốn làm thân, mấy năm gần đây không hiểu sao lại chọc tức Thần Tài, vẫn là mọi việc là không thuận lợi.

  Năm trước bỏ một số tiền rất lớn để quay một bộ phim cổ trang, nhưng trước khi phim phát sóng, cả nam và nữ chính đều có chuyện, bị phong sát vì vấn đề đạo đức cá nhân.

Sau khi mất không ít tiền, Thích Lan lại muốn bao nuôi một chú sói nhỏ nên vắt óc kiếm tiền ở nơi khác.

* Chú sói nhỏ: ý chỉ những chàng trai trẻ tuổi hay cặp với người lớn hơn tuổi mình.

  Kết quả đầu tư cái gì liền lỗ vốn cái đó, một số sao nữ từng ở bên cạnh cô ta bắt đầu cảm thấy xui xẻo và chủ động tránh né cô ta.

  Bây giờ Thích Lan còn muốn đầu tư một dự án lớn, nhà sản xuất không cần xem trọng, ở trên bàn rượu nói rõ: “Nhất định sẽlỗ sạch vốn.”

  Không biết ai đã nói: “Snow Night” do Chử Tam Nghiên làm đạo diễn đã gây tiếng vang lớn tại các phòng vé, chắc hẳn kiếm được rất nhiều tiền … Liệu Thích Lan có hỏi mượn chồng cũ của cô ta hay không? “

  Bất cứ ai quen biết với Chử Tam Nghiên đều biết ông là người như thế nào.

  Trong phòng bap im lặng trong ba giây, cho đến khi Cố Thanh Sương thản nhiên nói ra câu: “Vay cũng không có tiền.”

  Nhà sản xuất: “?”

  ”Số tiền kiếm được tại phòng vé của “Snow Night” thầy cô đều dùng để quyên góp hết cho các tổ chức từ thiện.”

  Cố Thanh Sương sẽ tung ra những tin đồn trong bữa tiệc để ngăn chặn Thích Lan thật sự chạy tới vay tiền, cô cũng không sợ. Phim là do Hạ Tuy Trầm đầu tư, người hưởng lợi lớn nhất chính là anh, và với tư cách đạo diễn, Chử Tam Nghiên cũng có thể nhận được một phần thù lao đáng kể.

  Trước khi bộ phim bắt đầu, cô đã thương lượng riêng với Hạ Tuy Trầm về thù lao.

  Vì bộ phim “Snow Night”, Chử Tam Nghiên đã chuẩn bị trong nhiều năm và kiên quyết thực hiện nó, ông chưa bao giờ quan tâm đến việc nó sẽ đạt được bao nhiêu thành tích tại phòng vémà thực hiện nó hoàn toàn vì tình cảm ông dành cho tác phẩm.

  Ban đầu,ông muốn đưa cho Cố Thanh Sương tất cả tiền thù lao làm của hồi môn, là tâm ý của người thầy.

  Hạ Tuy Trầm lại không muốn nhận, liền nghĩ ra một cách giải quyết vô cùng thích hợp.

  Do đó, đem khoản thù lao xứng đáng của Chử Tam Nghiên và toàn bộ doanh thu phòng vé của bộ phim quyên góp hết cho các quỹ từ thiện.

  Điều này không được công khai trên Internet và Cố Thanh Sương không phải kiểu người thích sử dụng các chủ đề về từ thiện để quảng bá bản thân, vì vậycô đã thảo luận với công ty quản lý không sử dụng điều này để tuyên truyền bản thân trước công chúng.

  Sau khi bữa tiệc kết thúc.

  Cố Thanh Sương lấy thẻ, bảo Lạc Nguyên đi lấy hoá đơn thanh toán.

  Ngay sau đó, cô nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai mặc áo khoác len màu xám nhạt bước xuống xe, trên tay đang ôm một đứa trẻ nhỏ bé.

 Đứa nhỏ được mặc một chiếc áo len dày và áo khoác màu đỏ, khuôn mặt che bởi một chiếc khăn và mũ, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn.

  Khi vừa nhìn thấy mẹ, đôi mắt của đứa trẻ nở một nụ cười hình trăng non: “Yahah …”

  Cố Thanh Sương gần như không do dự, mặc kệ những người xung quanh có phát hiện ra hay không, cô bước ra ngoài trên đôi giày cao gót, tim đập nhanh liên hồi, cô nhào vào vòng tay của Hạ Tuy Trầm, sau đó đứa bé được đứa đến tay Cố Thanh Sương, rất nhẹ và mềm mại.

  ”Con gái nhớ em, anh và con tới đón em về.”

  Hạ Tuy Trầm vòng tay ôm chặt lấy Cố Thanh Sương, quấn cô trong chiếc áo khoác để chắn gió lạnh vào ban đêm.

  Sợ co bị ốm, anh nhanh chóng đưa hai mẹ con lên xe, suốt quá trình Cố Thanh Sương ôm chặt lấy đứa nhỏ vào trong lòng, cô không nhịn được hôn lên má con gái và cười hỏi: “Tiểu Lý Nhi mới ba tháng tuổi. Con bé có thực sự là nhớ em không? “

  ”Có–“

  Hạ Tuy Trầm đóng cửa xe, bên trong có chế độ sưởi ấm, còn tràn ngập hương thơm.

  Còn anh ngồi bên cạnh, giọng nói vang lên chắc nịch và dịu dàng, anh nói rõ với cô: “Đêm nay, Tiểu Lý Nhi làm ầm ĩ, muốn tìm em trong phòng ngủ, bởi vì con biết em thường ở đó đọc kịch bản.”

  Cố Thanh Sương trái tim run lên, bởi vì bị lời nói của anh làm cho cảm động, đầu ngón tay cũng bị con gái nắm trong tay.

  Cô nhìn Hạ Tuy Trầm tới gần, anh cúi đầu xuống, giọng nói xen lẫn với gió nóng thổi qua tai cô:

  ”Thanh Sương … Con gái nhớ em, anh cũng nhớ em.”

  ”Suốt một thời gian, anh cứ luôn nghĩ về nó.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play