Thời tiết ở Tứ thành âm u, mưa ngàng càng nhiều hơn, chân trời xám xịt, tiếng mưa rơi lộp bộp dưới đất không ngừng. Cố Thanh Sương thức dậy ngồi ở bên giường ngắm mưa bên ngoài, tâm trạng bị ảnh hưởng đến không cách nào an định tinh thần, lúc bác sĩ lần nữa đến kiểm tra cho cô, cô bỗng nhiên thay đổi chủ ý.

Cố Thanh Sương tạm thời muốn đẻ thường và không đăng ký sinh mổ nữa.

Đứa bé trong bụng Cố Thanh Sương dường như cũng đồng ý với cô, vừa dứt lời, cô liền cảm thấy đau nhói.

May mắn thay, bác sĩ sản khoa có kinh nghiệm đoán được khi nào cô sẽ sinh trước hai ngày rồi, chuẩn bị mọi công tác xong xuôi, khi thấy cô sắp sinh, cũng không hoảng sợ, một nhóm người đưa Cố Thanh Sương vào phòng sinh, Hạ Tuy Trầm cũng muốn theo vào. Nhưng bị cô cản bên ngoài:

“Không được… anh, anh cứ đợi ở ngoài hành lang, đừng vào. Ảnh hưởng đến tâm lý lúc sinh con của em.”

Cố Thanh Sương từ chối để Hạ Tuy Trầm đi cùng, cô rõ ràng đang co người lại vì đau đớn, những sợi tóc đen trên trán dính vào da vì mồ hôi, hơi thở của cô thì lúc nặng lúc nhẹ, đầu ngón tay bấm vào cổ tay người đàn ông mà không biết từ bao giờ, chỗ đó đã rỉ máu.

Hạ Tuy Trầm bị đau thậm chí còn không cau mày lấy một cái, nhưng trong con ngươi đen của anh có sự đau khổ, anh nhẹ giọng an ủi cô: “Được rồi, anh sẽ không vào cùng em … Anh sẽ đợi em ở bên ngoài.”

Có lời này, tay của Cố Thanh Sương từ từ nới lỏng, cô dần được đẩy vào phòng sinh.

Quá trình sinh nở diễn ra suôn sẻ nhưng cũng kéo dài đến doạ người.

Hạ Tuy Trầm từ sáng sớm đã ngồi trên ghế ngoài hành lang chờ đợi, ngón tay thon dài của anh cứ xoay đồng hồ một cách vô thức, mỗi một phút trôi qua, cũng giống như lưỡi dao cùn đang dần dần khoét sâu vào tim anh, người ngoài nhìn vào cũng bị doạ cho sợ hãi. Ánh sáng nhàn nhạt phản chiếu trên khuôn mặt đẹp trai, lông mi và sống mũi cao thẳng như một khối lập thể, điều này cũng gián tiếp làm cho nước da trắng của anh nổi bật lên như sương muối, lạnh lẽo và không có nhiệt độ.

Đến gần, sẽ phát hiện ra ánh mắt Hạ Tuy Trầm rất sâu, anh đang nhìn chằm chằm vào cửa phòng sinh không chớp mắt, trong đó tràn đầy cảm xúc bị kìm nén.

Thời gian không biết qua bao lâu, Thẩm Tinh Độ kết thúc buổi biểu diễn và vội vã chạy đến sau khi thay áo phông đen và quần tây. Vệ sĩ cũng không ngăn lại, anh ngồi ở chiếc ghế dài bên kia, vì đội chiếc mũ lưỡi trai màu đen, khuôn mặt anh gần như khuất trong bóng tối, anh không để cho các y tá đi qua phát hiện ra mình là ai.

Những ngón tay trắng trẻo mảnh khảnh rút bao thuốc ra rồi lặng lẽ đưa cho người đàn ông bên cạnh.

Hạ Tuy Trầm nhận lấy, giọng nói thốt ra từ đôi môi mỏng: “Trong bệnh viện đừng hút thuốc.”

“Ngửi mùi.”

Thẩm Tinh Độ chống hai tay lên đầu gối, hơi nghiêng người về phía trước, dùng ngón tay bóp nhẹ hộp thuốc lá, nhìn về phía cửa phòng sinh.

Hai người, ngày thường rất hay ngầm kèn cựa đối phương, hiếm thấy có lúc nào chung sống hòa thuận với nhau như lúc này.

Ai cũng không có tâm tư nghĩ về bất cứ điều gì khác, chỉ nghĩ về sự an nguy của Cố Thanh Sương đang ở trong phòng sinh.

Sau khi lắng nghe một lúc lâu cũng không có động tĩnh, mà thường trên TV hay chiếu cảnh ở bên ngoài cũng có thể nghe thấy tiếng khóc xé lòng của tai phụ. Thẩm Tinh Độ không nhịn được nhíu mày nói: “Cố Thanh Sương có phải đến chết cũng muốn giữ mặt mũi hay không, đau đến như vậy mà còn không khóc.”

Đừng nói, loại hành vi này là do tính cách của Cố Thanh Sương, cô là người bướng bỉnh quật cường, bị lột da rút gân cũng không thể khóc dù chỉ một chút.

Hạ Tuy Trầm dùng đầu ngón tay thon dài mài điếu thuốc một cách chậm rãi, vụn thuốc lá rơi xuống như tuyết mịn, trên mu bàn tay cũng đã nổi gân xanh. Anh không đáp lại lời của Thẩm Tinh Độ, cứ như vậy ngồi một cách cứng nhắc.

Lúc ban ngày, có rất nhiều người đến bệnh viện, cô dì chú bác, các thế hệ lớn tuổi trong Hạ gia cũng như người thân, bạn bè đều tới, Giang Điểm Huỳnh cũng vội vã mua vé máy bay trở về, suýt chút nữa còn bị phóng viên giải trí chụp ảnh, dọa cô từ gara để xe dưới hầm đi vòng vo tận mấy vòng, sau đó mới bước lên cầu thang với đôi giày cao gót mười phân.

Đến buổi tối.

Hạ Tuy Trầm cứ nhìn chằm chằm vào cửa phòng sinh mà không di chuyển vị trí dù chỉ một chút.

Thẩm Tinh Độ và Giang Điểm Huỳnh cũng không rời đi, họ đang đứng đợi ở bên cạnh, thỉnh thoảng có giọng nói thì thầm vang lên:

“Sương Sương lần này mang thai không dễ dàng … Đã chịu khổ trong suốt giai đoạn đầu của thai kỳ. Cầu xin Quan Âm Bồ Tát phù hộ cho cả hai mẹ con đều bình an, được vậy con nguyện ý sẽ không ăn mặn.”

“Có lẽ cậu nên đổi thành nguyện ý một năm không đụng đến đàn ông.”

“Thẩm Tinh Độ, cậu là đang ghen tị với những người đang theo đuổi tôi, đúng không?”



Hai người tranh cãi bên ngoài, bên trong phòng sinh Cố Thanh Sương cuối cùng cũng khóc ra tiếng.

Cùng lúc đó, trong sảnh nhà thờ tổ tiên của Hạ gia, ánh nến mờ ảo bị gió lạnh bên ngoài cửa sổ chạm khắc bằng gỗ thổi đến lay động, thậm chí bóng người cũng đung đưa theo.

Hạ Ngữ Liễu quỳ xuống trước bài vị của tổ tiên, ngón tay cầm một chuỗi hạt Phật màu xanh ngọc, không ngừng xoay vòng, bên miệng niệm từng chữ.

Gió đột ngột thổi mạnh hơn, cửa ra vào và cửa sổ bị thổi ầm ầm.

Ngay sau đó, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, quản gia chạy vào, thở hổn hển phá tan sự im lặng: “Phu nhân sinh… cuối cùng cũng sinh rồi, là một bé gái.”

Cơ thể Hạ Ngữ Liễu theo bản năng đông cứng lại, chuỗi hạt Phật dưới ngón trỏ trượt xuống, rơi trên nền đá xanh.

Đáy mắt bà hiện lên tia máu đỏ, bà ngẩng đầu nhìn bài vị của anh trai mình ở phía trên bên trái, cổ họng khô khốc, thì thào nói: “Liệt tổ liệt tông phù hộ… anh, chị dâu ở trên trời có linh thiêng.”

Chín giờ tối, Cố Thanh Sương thuận lợi sinh hạ một đứa trẻ khỏe mạnh, hai mẹ con đều bình an vô sự.

Sau khi hao tổn sức lực cả một ngày, cô chìm vào giấc ngủ sâu sau khi nghe thấy tiếng khóc xé lòng không thuộc về mình. Giấc ngủ này kéo dài ba ngày ba đêm, trong khoảng thời gian này, cũng có lúc cô mơ mơ màng màng tỉnh táo được một chút, đươc đút canh thuốc, cứ vô thức àm nuốt xuống, trong nháy mắt lại chìm vào giấc ngủ.

Mãi đến sáng sớm ngày thứ tư, Cố Thanh Sương mới hoàn toàn tỉnh lại, khó khăn lắm mới mở được mắt ra, liền nhìn thấy Hạ Tuy Trầm đang đứng bên giường bệnh.

Mấy ngày nay anh giống hệt như một kẻ vô gia cư, âu phục trên người vẫn như lúc trước, khuôn mặt tuấn tú trông gầy đi nhiều, râu ria xồm xoàm còn chưa cạo.

Đôi mi dày của Cố Thanh Sương khẽ động, anh liền bén nhạy phát hiện, khi anh lặng lẽ nhìn cô, ngón tay thon dài đặt trên khuôn mặt cô, cơ hồ không dám dùng sức, sợ làm đau co: “Tỉnh rồi sao?”

“Ừm.”

Cố Thanh Sương nằm yên không động đậy, cảm thấy bụng trống rỗng, cảm giác này giống như một giấc mơ, cô vô thức hỏi: “Chuyện gì đã xảy ra với em?”

Trước đó, cả hai đều ngầm quyết định không kiểm tra giới tính của đứa bé, dù sinh ra là nam hay nữ, đều coi là chuyện mừng.

Cố Thanh Sương trước khi hôn mê cái gì cũng không biết, nhưng câu hỏi này ngược lại khiến Hạ Tuy Trầm nở nụ cười: “Em đã sinh ra một tiểu tiên nữ…”

Nghe thấy là con gái, cô không nhịn được mà cười: “Giống bố hay mẹ?” “Giống em.” Hạ Tuy Trầm không dám di chuyển thân thể cô, chỉ có thể cúi xuống, dùng đôi môi mỏng khô khốc, ôn nhu hôn lên má cô: “Lúc bác sĩ ôm ra, nhìn thoáng qua anh đã cảm thấy rất giống em rồi. Mũi và mắt rất giống.”

Cố Thanh Sương không còn nhiều sức lực nên chỉ có thể hôn nhẹ đáp trả khi đôi môi mỏng của anh đến gần.

Trong khi cô đang còn chút hơi sức, Hạ Tuy Trầm đã trò chuyện với cô: “Con gái có nhũ danh là Tiểu Lý Nhi, lúc sinh mãi mà em vẫn chưa ra khỏi phòng sinh … anh đã đợi ở ngoài rất lâu, nằm mơ thấy chùa Nam Minh, lúc ấy ở sân sau, trong đầm sen có một chú cá chép đỏ đang cùng em chơi đùa, khi anh đi qua, nó liền biến thành một cô bé mặc váy đỏ và mỉm cười với anh, gọi anh là bố”.

Sau đó, khi anh vươn tay ra ôm, Cố Thanh Sương đã sinh được, anh vẫn giữ nguyên tư thế cứng ngắc mà ngồi trên ghế, cổ cúi xuống, bên tai là giọng nói kích động của Thẩm Tinh Độ truyền đến rõ ràng:

“Đó là một bé gái—”

Cố Thanh Sương không có ý kiến gì với nhũ danh của con gái, gọi là gì cũng được.

Cô không còn chút trí lực nào, sau khi nói chuyện lại ngủ thiếp đi, nhưng ý thức của cô vẫn còn, mơ hồ có thể cảm giác được Hạ Tuy Trầm đang ở bên cạnh, lấy khăn ấm lau mồ hôi trên trán cho cô.

Chờ sau khi trời sáng, bên trong phòng cuối cùng cũng đón những tia nắng đầu tiên sau một ngày mưa.

Từng tia sáng xuyên qua tấm rèm chiếu vào chiếc bàn đầu giường, những bông hoa Aster trong lọ thủy tinh vẫn còn đang nhỏ giọt nước, những cánh hoa lấp lánh dưới ánh sáng.

*Aster là một chi thực vật có hoa trong họ Cúc.

Khi Cố Thanh Sương sinh con gái, Phó Uyển Uyển từ thị trấn nhỏ cũng tới thăm và tặng cho cháu ngoại một chiếc khóa trường mệnh.

*Khoá trường mệnh: ở Trung Quốc có phong tục khí một em bé được chào đời, người nhà sẽ chuẩn bị cho bé một chiếc “Bách gia toả (khoá trường mệnh), ý nghĩa là phúc khí của trăm nhà sẽ tập trung vào bé. Ảnh minh hoạ:

Thấy Hạ Tuy Trầm chăm sóc con gái chu đáo, hai ngày sau bà liền rời đi, trước khi đi còn cắm một bó hoa aster tím vào lọ thủy tinh.

Cố Thanh Sương cầm lấy khóa trường mệnh, cũng không nói gì, bây giờ cô không vội xuất viện, nhiệm vụ chính là điều dưỡng thân thể cho thật tốt.

Bữa sáng rất phong phú, đều là những bữa cơm dinh dưỡng do y tá chuẩn bị, vừa ăn mấy miếng cô liền nhìn thấy Hạ Tuy Trầm đẩy nôi trẻ em tiến vào, cả người anh như được bừng sáng, không còn dáng vẻ tiều tuỵ nhếch nhác như mấy hôm trước, bộ quần áo màu trắng trên người anh lại càng nổi bật sự nhẹ nhàng khoan khoái.

Cố Thanh Sương chú ý vào chiếc nôi, cô đặt đũa xuống, khi nhìn thấy Tiểu Lý Nhi vẫn đang ngủ, theo bản năng cô không dám thở mạnh.

Một quả bóng nhỏ, bọc trong chiếc chăn bông mềm mại, chỉ lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn, làn da mỏng manh thanh tú, lông mi rất dài rũ xuống, giống như cánh bướm.

Ngay cả các bác sĩ và y tá trong bệnh viện cũng phải kinh ngạc, rất ít trẻ sơ sinh mới được sinh ra đã có vẻ đẹp thanh tú như vậy, nhưng khi họ nhìn dáng vẻ của Cố Thanh Sương, lập tức cảm thấy không gì là không thể.

Tiểu Lý Nhi rất giống Cố Thanh Sương, đến nỗi nhiều người không khỏi xuýt xoa khi nhìn thấy cô bé.

Mà Hạ Tuy Trầm cũng không để mọi người dễ dàng chạm vào con gái mình, anh lúc nào cũng trông chừng, chăm sóc con gái từng ly từng tý, việc gì cũng tự tay làm, một bên là vợ, một bên là con gái, anh dồn hết tâm sức cho hai mẹ con.

Cố Thanh Sương nằm viện mười ngày mới hoàn toàn bình phục, không biết chăm sóc Tiểu Lý Nhi như thế nào, tay chân cô yếu ớt, thậm chí không dám duỗi tay ra ôm con, chỉ có thể lặng lẽ ngắm nhìn.

May mắn thay, Tiểu Lý Nhi rất thích ngủ, chỉ lúc đói mới khóc nhỏ mấy tiếng.

Khi Cố Văn Hàn biết tin cháu gái mình chào đời, ông đã chủ động gọi điện thoại cho Cố Thanh Sương, nói về đứa trẻ, họ rất bình tĩnh, giữ hoà khí trong lời nói, không hề tỏ ra đối chọi.

Cố Thanh Sương lịch sự từ chối việc Cố Văn Hàn muốn tặng quà cho Tiểu Lý Nhi rồi cúp điện thoại.

Hạ Tuy Trầm vừa mới dỗ con gái ngủ ở phòng bên cạnh, đã tiếp xúc với đứa bé rất nhiều, trên người anh luôn thoang thoảng có mùi sữa, anh chậm rãi tiến lại gần: “Nếu em ở bệnh viện buồn chán, anh đưa em về. về nhà ở cữ một tháng. “

Cố Thanh Sương không để anh đến quá gần, bởi vì cô ngại bản thân mình đã lâu không tắm, luôn cảm thấy không được sạch sẽ cho lắm: “Thôi, tuần sau hẵng về nhà.”

Hạ Tuy Trầm nói, theo thói quen muốn hôn cô, thấy cô có ý tránh né anh trong mắt hiện lên ý cười: “Anh không chê em.”

“Vậy cũng không được ……”

Cố Thanh Sương kéo chăn bông che nửa khuôn mặt, chỉ lộ ra đôi mắt to đen láy, khiến người ta động lòng.

Con gái có đôi mắt cũng giống hệt cô, lúc nhìn người khác cũng như vậy.

Tâm tình kích động của Hạ Tuy Trầm đã được kiềm chế rất tốt, nhưng anh vẫn không áp chế hẳn được.

Ngày cô xuất viện, trước đó anh ôm Cố Thanh Sương trong thang máy thật chặt, đưa cô đi thẳng đến bãi đậu xe dưới tầng hầm rồi lên xe. Sau đó quay lại ôm con gái, toàn bộ hành trình đều không yên tâm để cho người khác bế.

Giang Điểm Huỳnh còn cố ý dành thời gian đi đón người, thấy vậy, cô nói nhỏ vào tai Cố Thanh Sương, ” Hạ tổng có phải có chút khoa trương rồi hay không?”

Ngón tay của Cố Thanh Sương sau khi sinh có xu hướng dễ bị lạnh, khi cầm lấy bàn tay ấm áp hơn, cô nhướng mi nhìn người đàn ông đi bên ngoài cửa sổ xe, đôi môi đỏ mọng nhẹ nói: “Vậy sao? Có lẽ tớ đã quen rồi.”

“Cái này gọi là người trong cuộc mơ hồ, người ngoài cuộc sáng suốt. Chồng cậu giống như đã trải qua quá trình huấn luyện bảo mẫu nghiêm ngặt vậy. Con gái cậu và cậu cũng không cho phép ai động vào. Ban nãy tớ đã rửa tay sạch sẽ, muốn chạm vào Tiểu Lý Nhi một chút, thế mà anh ấy trừng mắt lườm tớ. Ôi! Anh ấy nghĩ rằng tớ chưa khử trùng. “

“Làm sao Hạ Tuy Trầm có thể trừng mắt lườm cậu chứ …”

“Ánh mắt đó, so với lườm còn khiếp sợ gấp vạn lần, ngoại trừ mẹ cậu, ai có gan động đến Tiểu Lý Nhi? Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như thế này, sớm muộn chồng cậu cũng trở thành thê nô mắc chứng nghiện con gái.”

Cố Thanh Sương được Giang Điểm Huỳnh nhắc nhở, cô cũng cẩn thận quan sát một chuyện.

Hạ Tuy Trầm đối với Tiểu Lý Nhi đúng là yêu thương đến tận xương tủy, anh luôn để con bé trong tầm tay, cho dù trở về nhà cũ ở cữ, xung quanh đều là những người quen thuộc, anh vẫn không để cho bất cứ ai chạm vào con gái của mình.

Hạ Ngữ Liễu cũng đến thăm Cố Thanh Sương, và đây là lần đầu tiên bà đến ngôi nhà cũ sau thời gian dài chữa bệnh.

Bà đã mang theo một số thực phẩm bổ dưỡng cũng như quà tặng, dù sao thì giữa họ cũng có một mối quan hệ huyết thống không thể phá vỡ, bình thường không có chuyện gì thì sẽ cố mà hoà thuận, không đến nỗi bày ra vẻ mặt khó coi.

Hạ Ngữ Liễu muốn ôm cháu gái nhỏ trắng trẻo hồng hào như ngọc bích này, nhưng còn chưa đưa tay ra, Hạ Tuy Trầm đã từ chối.

Điều này khiến mọi người có hơi xấu hổ, nhưng Cố Thanh Sương đã lên tiếng trước: “Gần đây anh ấy không cho ai chạm vào con gái, vì sợ hệ miễn dịch của đứa trẻ còn yếu”.

Hạ Ngữ Liễu gật đầu và thu tay lại với nụ cười trên môi, bà hiểu và cũng không nói bất cứ điều gì hay chê trách hành vi của Hạ Tuy Trầm.

Thay vào đó, như thể nhớ lại một số chuyện xưa, bà nhìn bóng dáng mờ ảo của Hạ Tuy Trầm đang ôm con gái, tự nhủ: “Anh trai tôi hồi đó cũng như vậy … Những người đàn ông trong Hạ gia đều thâm tình như vậy.”

Không phải ai cũng may mắn yêu được họ, nếu đã yêu thì sẽ gắn bó cả đời với một người phụ nữ.

Nhìn thấy mối quan hệ keo sơn giữa Hạ Tuy Trầm và Cố Thanh Sương, Hạ Ngữ Liễu nghĩ đến tình yêu đã bị bà bỏ lỡ khi còn trẻ để hy sinh cho Hạ gia, hình bóng mơ hồ trong trái tim bà cũng đã dần tan biến.

Nhưng bà vẫn nhớ niềm vui khi được yêu thương, được hết lòng trong khoảnh khắc đó, cũng như nỗi đau khi phải từ bỏ nó.

Nó khắc sâu trong cơ thể này, có trày da tróc vảy cũng không thể quên được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play