Ngay khi Trì Trừng đặt chân lên cầu thang, thì ở phía sau lưng anh lại vang lên tiếng súng. Mà lợi dụng lúc đó, Chúc An Sinh đã xông lên đóng cửa phòng lại, nhờ vậy mà tiếng súng cũng ngừng ngay sau đó.
Tiếng súng dừng lại thì bầu không khí trong căn phòng nhỏ còn yên tĩnh hơn lúc trước. Ban đầu, Chúc An Sinh muốn nhân cơ hội này xông ra nâng người dẫn đường lên, nhưng đột nhiên cô nghĩ tới cái gì đó.
Vừa nãy, theo bản năng cô đã nghĩ hung thủ dừng không bắn nữa là vì cô đã đóng cửa lại, hung thủ nhìn không thấy mục tiêu nên tạm thời ngừng bắn. Có điều, giờ Chúc An Sinh nghĩ tới một khả năng khác.
Vừa rồi hung thủ đã bắn mấy phát súng? Chúc An Sinh không đưa ra được con số chính xác, nhưng cô biết số lần bóp cò của hung thủ không phải là ít. Thế nên vừa rồi hắn ngừng bắn có phải là vì băng đạn đang dùng đã hết, hắn cần phải thay một băng đạn mới không?
Suy nghĩ này vừa lướt qua thì Chúc An Sinh đã nghe thấy những tiếng súng liên tiếp vang lên. Và cô thấy được trên cánh cửa mà mình mới đóng lại đã xuất hiện mười mấy lỗ nhỏ.
Chúc An Sinh cảm thấy da đầu mình tê rần, nếu lúc nãy cô cứ liều mình xông ra cứu người dẫn đường thì có phải cô đã bị bắn cho tan xác rồi không? May mà cái tính cẩn thận này có thể cứu cô một mạng. Sau đó, Chúc An Sinh nằm rạp xuống đất, cẩn thận kéo người dẫn đường về phía mình. Kéo được người dẫn đường vào tới chân tường, Chúc An Sinh mới có thể thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó, Chúc An Sinh khom lưng đặt người dẫn đường nằm trên lưng mình, vòng đường đi ra phía sau sofa, đi qua cánh cửa tới thẳng cầu thang dẫn lên tầng hai.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play