Ta im lặng không nói, đợi đến khi tỷ tỷ trải đệm xong, cùng ta nằm xuống giường, mới không nhịn được hỏi nàng: "Tỷ tỷ, nếu vị tướng quân đó thật sự là người tốt, sao lại ra vào chốn lầu xanh? Nếu hắn thật lòng muốn cưới tỷ, chảng phải đưa tỷ về quê sẽ tốt hơn sao?"
Tỷ tỷ vội vàng giải thích: "Là khi tướng quân vừa đánh đến Phụ Châu, tú bà của Thúy Hồng lâu đưa chúng ta đến doanh trại muốn lấy lòng chàng ấy, nhưng đã bị tướng quân nghiêm khắc từ chối..."
Nàng dừng lại, hờn dỗi dịch ra ngoài một chút, trở mình: "Dù sao đi chăng nữa thì tướng quân của ta cũng rất tốt, đừng nói xấu chàng ấy."
Ta chỉ đành lại gần nàng: "Tỷ tỷ tốt của muội, muội không nói nữa là được. Chỉ là... chúng ta thân là nữ nhi thì phải tự lo cho mình. Ân cứu mạng đâu nhất thiết phải lấy thân báo đáp, chúng ta có thể trả lại bạc cho hắn, hay là làm nô tỳ cho hắn cũng được. Chỉ là, chỉ là đừng làm thiếp..."
Trong làng ta có một cô nương, vì chút bạc tiền mà cam chịu làm thiếp cho công tử nhà giàu sang, sống những tháng ngày tủi nhục không dám nhìn mặt người đời.
Nàng thường xuyên đứng dưới gốc cây liễu già nơi đầu làng, mỏi mòn ngóng trông người tình của mình.
Hai lần mang thai, đều bị công tử kia dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ bỏ đi.
Cuối cùng, tuổi xuân qua đi, nhan sắc tàn phai, nàng bị vợ cả nhà kia tùy tiện định đoạt số phận.
Tỷ tỷ đã quá khổ rồi, ta không muốn tỷ ấy phải chịu thêm đau khổ nữa.
Tỷ tỷ quay lưng về phía ta, thật lâu sau mới khẽ thở dài: "Làm sao mà ta không biết rằng lời hứa hẹn cưới xin của chàng ấy chỉ là một trò đùa cơ chứ. Gia đình chàng ấy mấy đời làm quan, sao có thể để một kỹ nữ bước qua cửa? Nhưng chàng ấy đã cứu ta thoát khỏi chốn lầu xanh ô nhục, ta yêu chàng ấy, ta nguyện ý chờ chàng ấy."
Ta không nói nên lời, chỉ lặng lẽ ôm tỷ tỷ vào lòng, tham luyến hít hà hương thơm thoang thoảng từ mái tóc của tỷ ấy.
Tỷ tỷ khẽ vỗ vào tay ta: "Đừng dựa sát vào ta như vậy, ta... người ta không được sạch sẽ."
Ta càng rúc vào người tỷ ấy, như chú mèo nhỏ cọ cọ vào lưng tỷ ấy: "Tỷ tỷ thơm lắm."
Ta có muôn vàn lời muốn nói với tỷ tỷ, nhưng ta mệt quá.
Mí mắt ta nặng trĩu, khép lại, một giọt lệ lăn xuống.
Giữa cơn ác mộng kéo dài, ta mơ màng thấy mình níu chặt vạt áo tỷ tỷ, van xin tỷ ấy đừng rời xa, rồi lại gào khóc gọi mẹ.
Tỉnh dậy, người ta ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Khi ta hoàn toàn tỉnh giấc, trời đã sáng tỏ.
Tỷ tỷ nằm đối diện, tóc mai che khuất gương mặt, bàn tay vô thức vuốt ve lưng ta.
Thuở bé, ta thường hay giật mình trong đêm, mỗi lần đều làm kinh động cha, khó tránh khỏi một trận đòn roi.
Tỷ tỷ liền ôm ta vào lòng, thức trắng đêm trông nom, thấy ta lại giật mình, thì dịu dàng xoa lưng, cho ta uống chút nước ấm, rồi vỗ về ta đi vào giấc ngủ.
Ta vô thức lấy tay lau đi giọt lệ còn đọng trên khóe mi tỷ tỷ, thầm nghĩ, chỉ cần có tỷ tỷ ở bên, ta chẳng còn sợ hãi điều gì nữa.
Ta quyết định ở lại bên tỷ tỷ.
Bọn giặc phương Bắc hình như không còn ý định tiến về phía đông nữa, mà đổi hướng truy đuổi hoàng thượng đang chạy về phương nam.
Giờ đây bốn phương đều loạn lạc, duy chỉ có Phụ Châu là còn có quân đội đóng giữ.
Thân là nữ nhi yếu ớt, hai tỷ muội ta tốt hơn hết là đừng đi lang thang.
Tướng quân có để lại cho tỷ tỷ ta ít bạc, chẳng được bao nhiêu, dù tỷ tỷ có tằn tiện cũng sắp cạn rồi.
Mà trận chiến này còn chưa biết đến khi nào mới kết thúc, cứ ngồi không ăn hết cũng chẳng phải kế lâu dài.
Ta cùng tỷ tỷ bàn bạc, muốn dựng lại sạp đậu phụ.
Nàng có vẻ hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn lấy hết số bạc ra.
"Trước đây ta cũng đã sắm sửa rồi. Cối đá, khuôn đúc đều còn, chỉ là..."
Nàng ngập ngừng, gượng gạo nở một nụ cười buồn: "Tỷ tỷ quá vô dụng, vẫn không thể vượt qua được nỗi đau trong lòng."
Khi ta về đến nhà, tỷ tỷ luôn đứng đợi trong cửa.
Tỷ ấy bảo, từ đầu ngõ đến đây, tiếng mõ canh vừa vặn bảy mươi tiếng.
Ta cười hì hì bước vào nhà, lấy từ trong giỏ ra một miếng bánh ngọt.