Khóe miệng ta giật giật, trước khi hắn ta nổi giận, ta cao giọng đáp: "Xin Bệ hạ minh xét! Dân nữ đã có chồng, dân nữ muốn giữ tiết cho chàng ấy!"

Vừa dứt lời, cả đại điện im phăng phắc.

Hoàng đế nghiến răng nghiến lợi hỏi: "Tốt lắm, tốt lắm, vậy trẫm nên ban thưởng cho ngươi thứ gì đây? Hửm?"

Ta dập đầu lạy, không giấu nổi sự mong đợi nói: "Mong Bệ hạ khai ân, xin ban cho dân nữ chút bạc! Dân nữ muốn về quê làm đậu phụ."

...............................

Hoàng đế thật sự ban cho ta bạc, và cả...

Một tấm biển "trinh tiết".

Ta và tỷ tỷ ra khỏi cung, lên xe ngựa.

Tỷ tỷ bịt miệng khóc suốt dọc đường, thấp giọng chửi rủa: "Quá đáng lắm! Ta trinh tiết cái bà nội nhà ngươi, tên hôn quân chó c.h.ế.t bị trời phạt này..."

Ta lại cảm thấy việc này cũng tốt.

Ta có tiền, ta thủ tiết, lại có tấm biển do hoàng đế ban, đám du côn trong vùng cũng không dám làm càn.

Thế là ta bắt đầu đếm bạc: "Tỷ tỷ, tỷ nói xem, số tiền này có đủ mở tiệm đậu phụ không? Hoàng đế keo kiệt quá..."

Tỷ tỷ lập tức khóc to hơn.

Kết quả vừa ra khỏi thành, xe ngựa đột nhiên bị chặn lại.

Tỷ tỷ vội vàng nín khóc, lau mặt hai cái, căng thẳng lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Một lát sau, người hầu vén rèm xe, nói nhỏ: "Lý cô nương, lão phu nhân phủ Trấn Bắc tướng quân muốn gặp người."

Lão phu nhân?



Mẹ của tướng quân sao?!

Tỷ tỷ luống cuống nắm chặt tay, do dự một hồi rồi bước xuống xe.

Ta không đi theo, chỉ hé mở rèm, nín thở lắng nghe cuộc trò chuyện của họ.

Tỷ tỷ căng thẳng đến nỗi nói năng lắp bắp: "Tiểu, tiểu nữ bái kiến lão phu nhân..."

Lão phu nhân trông rất hiền từ, mỉm cười hỏi: "Con chính là Thư Vân sao?"

Tỷ tỷ theo bản năng giải thích: "Thưa phu nhân, con và tướng quân không có..."

"Ta biết hết rồi." Lão phu nhân ngắt lời tỷ tỷ, chủ động nắm lấy tay tỷ tỷ, "Khánh nhi có viết trong thư, nó nói nó gặp một cô nương tốt bụng nhưng số phận long đong, nó muốn đưa con về nhà. Đứa trẻ tốt, xin lỗi con, Khánh nhi nó đã thất hứa rồi."

Tỷ tỷ ta lập tức đỏ hoe mắt, cắn chặt môi mới không bật khóc thành tiếng.

Lão phu nhân lau khóe mắt nàng, cẩn thận hỏi: "Con à, con có nơi nào để đi không? Có muốn theo ta về Trường Châu không?"

Tỷ tỷ do dự lắc đầu, nhẹ giọng nói: "Không ạ, lão phu nhân, con còn có muội muội, con... nên về nhà rồi."

Lão phu nhân thở dài một tiếng, lấy ngân phiếu nhét vào tay tỷ tỷ, nghẹn ngào nói: "Cầm lấy, đừng từ chối. Con à, hãy sống tốt, sống tốt... Không cần phải giữ gìn cho Khánh nhi nữa, con hãy sống tốt, nó ở dưới suối vàng biết được cũng sẽ yên lòng."

Sau đó lão phu nhân được nha hoàn dìu, chậm rãi xoay người.

Lưng bà đã không còn thẳng tắp, bao trùm một vẻ tang thương của năm tháng, bà lên xe ngựa rời đi.

Chúng ta nhìn theo hồi lâu, cho đến khi xe ngựa của lão phu nhân khuất bóng ở cuối phố, tỷ tỷ bước chân lảo đảo trở lại xe ngựa, nắm chặt tờ ngân phiếu đến nhăn nhúm.

Xe ngựa từ từ lăn bánh, chở chúng ta ra khỏi cổng thành.

Trong khoảnh khắc hoàn toàn rời khỏi kinh thành, tỷ tỷ cuối cùng cũng kích động bật khóc nức nở: "Chàng ấy muốn cưới ta, Nhị Nha, chàng ấy muốn cưới ta, tướng quân chàng ấy muốn cưới ta..."

Tỷ tỷ cuối cùng cũng xác nhận được, tướng quân thật sự muốn đưa tỷ ấy về nhà.

Ta ôm tỷ tỷ vào lòng, khẽ thì thầm bên tai nàng: "Đừng sốt ruột, chẳng mấy chốc, chúng ta sẽ được đoàn viên với lão phu nhân."



Sau cùng, ta và tỷ tỷ quyết định trở về Phụ Châu.

Nơi ấy còn có đệ đệ bé bỏng của chúng ta, nó còn quá nhỏ, không gặp được tỷ tỷ sẽ khóc ngất lên mất.

Còn mộ phần của mẹ, chúng ta tính sẽ dời đến đây, làm một cỗ quan tài mới để an táng bà cho tử tế.

Mẹ vốn chẳng ưa gì cái chốn quê hương đầy đắng cay ngày xưa, chi bằng để bà được sum vầy cùng chúng ta.

Cái thứ gọi là "trinh tiết bài phường" kia cũng được dựng lên ngay sau đó, sừng sững giữa phố phường, khiến tỷ tỷ ngày nào cũng phải đến nhổ một bãi nước bọt.

Dựa vào chút bạc Hoàng thượng ban, ta mở một xưởng làm đậu hũ.

Nơi này lắm kẻ cơ nhỡ, trẻ mồ côi, ăn mày, gái lỡ làng cùng những cựu binh tàn tật, ta muốn giúp họ sống cho ra sống.

Xưởng đậu chẳng lời lãi được bao nhiêu, may thay họ cũng chẳng mong cầu gì nhiều, chỉ mong có ba bữa ấm lòng, manh áo che thân, mái nhà che chở mà thôi.

Ta vẫn cần mẫn bán từng miếng đậu phụ, tích góp từng đồng, xây nên nhà từ thiện, dựng lên quán cháo.

Lầu Xanh bị đốt sạch, tú bà bị đánh chết, các cô nương tội nghiệp kẻ về nhà, người ở lại cùng ta bán đậu, dệt vải.

Ta cùng những phận dân đen như cỏ rác, như súc vật, cuối cùng cũng như cây lúa mà vươn lên sống, kết nên những hạt quả bé nhỏ, nuôi dưỡng một vùng đất quê hương.

Cuối cùng đã đón nhận một mùa màng bội thu đầy hạnh phúc.

Không lâu sau, tin vui từ Kinh đô truyền về.

Dận Thân Vương đã thành công trong việc lật đổ, xử án vị hoàng đế xấu số, và lên ngôi hoàng thượng.

Tân hoàng đế thực hiện đúng lời hứa phân chia tiền bạc và ruộng đất, tịch thu tài sản của đám quan lại tham nhũng, chia số của cải khổng lồ đó cho người nghèo.

Ta và tỷ tỷ được chia một mảnh đất lớn, khiến ta vui mừng khôn xiết.

Chỉ tiếc chân ta đi lại khó khăn, nếu không ta nhất định sẽ ra đồng cuốc đất đến mịt mù khói sương.

Mùa đông đến, ta càng dễ mệt mỏi.

Tỷ tỷ vốn dịu dàng, nhu mì nay lại trở nên mạnh mẽ như ta trước đây, ra đường rao bán đậu phụ, tiếng mõ vang dội khắp phố phường.

Ta thì ở nhà dệt vải, thỉnh thoảng trêu đùa mèo cưng, gieo một vòng hạt hoa bên nấm mộ đất trong sân.

Thi hài của tướng quân được đưa về, an táng tại quê nhà.

Cuối năm, ta và tỷ tỷ mang lễ vật đến Trường Châu thăm lão phu nhân.

Tỷ tỷ cuối cùng cũng có thể đường hoàng bước chân vào phủ tướng quân, dâng trà cho lão phu nhân, cung kính gọi một tiếng "mẹ", sau đó đi tế bái tướng quân.

Lão phu nhân nằng nặc giữ chúng ta ở lại ăn Tết, ăn đến nỗi hai tỷ muội tăng lên ba bốn cân mới lưu luyến tiễn ra cửa, chất đầy xe ngựa bằng đủ thứ quà cáp.

Xe ngựa nặng nề di chuyển chậm chạp.

Về đến thành Vĩnh Túc, ta vừa bước xuống xe vươn vai, đã nghe phía trước "đinh đang" một trận đập phá.

Nhìn kỹ, thì ra là một đám binh lính đang đập phá tấm bia trinh tiết.

Người dẫn đầu là một vị thiếu tướng trẻ, mũ trụ đỏ rực nổi bật giữa đám đông.

Hắn bước lên đài cao, dõng dạc tuyên bố: "Hoàng thượng có chỉ, từ hôm nay trở đi, phá bỏ toàn bộ bia trinh tiết! Đóng cửa hết thảy lầu xanh kỹ viện! Kẻ nào dám buôn người, bắt cóc, bán người, đều bị xử trảm!"

Vị thiếu tướng ấy tuy đã mất một mắt, nhưng con mắt còn lại vẫn sáng ngời, xuyên qua biển người nhìn thẳng vào ta.

Gió thổi qua, chùm lông đỏ trên mũ hắn bay phần phật.

Bất chợt, hắn cười rạng rỡ như một đứa trẻ, trở lại cái vẻ ngây ngô ngày nào, rồi cất tiếng hỏi lớn: "Có đậu hũ không?"

Ta chỉnh trang lại y phục, kìm nén những giọt lệ đang chực trào, dìu tay tỷ tỷ còn đang ngơ ngác bước về nhà, khẽ nói: "Có, về nhà thôi."

(Hết)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play