"Chị Thanh Ca, chị nhìn xem bọn họ đang cướp khách hàng của chúng ta kìa." Hoàng Anh lắc lắc cánh tay của cô.
Thẩm Thanh Ca vẻ mặt bình tĩnh nói, "Đừng lo lắng, bọn họ cướp không được."
Chàng trai nhìn thấy chiếc bút kiểu cũ, vội lắc đầu: "Tôi không muốn cái này!"
Những người đàn ông mặc quân phục khác cũng nói: "Phải! Cái loại này rất dễ chảy mực ra đấy! Lỡ tay làm rơi nó cũng sẽ hư luôn!"
Khuôn mặt của người bán hàng rong lập tức đỏ bừng.
Cướp khách hàng không thành công cũng liền thôi, ngược lại còn bị bẽ mặt!
"Chọn cái gì mà chọn? Các ngươi có năm người! Nếu các người không mua của chúng tôi, cô ấy có đủ sao?" Người bán hàng rong nói.
"Tôi có đủ hàng!" Thẩm Thanh Ca tự tin nói.
May mắn thay, cô đã có dự kiến trước nên đã thuê nhà kho!
Cô đi đến nhà kho nhỏ nằm sâu trong ngõ, lấy từ trong không gian ra 300 cây bút và 300 lọ mực, sau đó dẫn theo năm người thanh niên đi vào nhà kho lấy.
Cuối cùng, năm thanh niên mỗi người lấy năm mươi cây bút và hai mươi lọ mực.
"Tạm biệt." Thẩm Thanh Ca vẫy tay với bọn họ.
"Cô gái, thật sự rất cảm ơn cô! Sau này nếu có cần, cô có thể đến nhà họ Cố ở thành phố Thượng Hải…...." Thanh niên che miệng, thanh âm đột nhiên ngừng lại.
Thanh niên khác vội vàng nói: "Cô gái, đừng lo, chúng tôi sẽ giới thiệu người cho cô!"
Một vài người bạn vây quanh chàng trai trẻ đó và dẫn anh ta đi.
Thẩm Thanh Ca nhìn nhóm người họ, mắt cô tối sầm lại.
Nhà họ Cố……
Gia đình thật sự của cô là nhà họ Cố đáng kính ở thành phố Thượng Hải!
Sau khi người rời đi, người bán hàng rong thở dài: "Trương goá phụ thật xui xẻo! Tôi mở gian hàng đối diện với cô ta, mãi vẫn không có khách!"
"Sáng nay công việc buôn bán của tôi rất tốt, rất nhiều người tới tìm tôi mua rượu, nhưng khi cô ta tới thì không có khách!"
"Chúng ta hãy nộp đơn cho người quản lý để đuổi ngôi sao chổi này đi!"
Ngày càng có nhiều người nói về nó.
Vừa nói, mấy ông già đi vào ngõ vừa bàn tán, vừa chửi bới.
Trương goá phụ sợ hãi kêu lên: "Cô gái nhỏ, sao cô lại độc ác như vậy? Tôi đã sống không dễ dàng rồi! Cô đối xử với một goá phụ như thế này! Không đi chợ đen mở quầy hàng thì tôi sống sao được!"
"Khi cô ngăn cản tôi bán trứng, tại sao cô không cảm thấy tôi rất đáng thương?" Thẩm Thanh Ca thờ ơ hỏi.
"……" Trương goá phụ há hốc mồm, sững sờ không nói nên lời.
Thẩm Thanh Ca khịt mũi lạnh lùng, không thèm nhìn cô ta.
"Chị Thanh Ca, chị biết phong thủy sao? Làm sao chị biết Trương goá phụ là sao chổi?" Hoàng Anh nhỏ giọng hỏi.
"Chỉ là tác dụng của tâm lý thôi, phong kiến mê tín có gì đâu." Thẩm Thanh Ca nghịch ngợm nói.
Hôm nay cô kiếm được tổng cộng 1.
225 đồng tiền, cô đếm 490 đồng tiền và đưa cho Hoàng Anh, nhưng Hoàng Anh không lấy.
"Không được! Chị Thanh Ca, em không thể lấy của chị nhiều tiền như vậy, lần này em không có giúp gì cả."
Thẩm Thanh Ca cũng không ép buộc, "Trong kho vẫn còn năm mươi cây bút, ngày mai em có thể đến lấy mang đi bán."
"Vâng, vừa vặn em đã bán hết bút rồi." Hoàng Anh lấy trong túi ra 390 đồng tiền và lặng lẽ đưa cho cô.
Kiếm được nhiều tiền cùng một lúc như vậy khiến Thẩm Thanh Ca hơi bối rối.
Một ngàn đồng tiền ở niên đại này chính là một số tiền khổng lồ.
Rất nhiều gia đình không có nhiều tiền tiết kiệm như vậy.
Cô nhanh chóng bỏ tiền vào không gian.
So với ngân hàng, cô tin tưởng vào không gian của mình hơn.
Chạng vạng tối, sau một lúc chờ đợi, Bạc Đình đã đến và đưa cô về nhà.
Ngồi trên ghế sau của xe đạp, cảm nhận được làn gió thổi qua trước mặt, cô không khỏi nói: "Anh Đình, hôm nay em đã có một đơn hàng rất lớn."
"Vợ của Bạc Đình, khẳng định rất lợi hại." Anh lười biếng khích lệ nói.
Khóe miệng Thẩm Thanh Ca nhếch lên, "Ngày mai em đến nhà anh để may áo cho anh."
"Ngày mai?" Anh ngáp một cái.
"Không có thời gian cũng không sao." Cô thì thầm nói.
Cô cảm thấy gần đây Bạc Đình rất bận rộn, thân thể cũng khá mệt mỏi.
Bạc Đình nhanh chóng nói, "Anh rảnh!"