Thẩm Thanh Ca nhìn liếc mắt một chút liền biết có ít nhất năm trăm đồng tiền.
Cô thở ra một hơi dài.
Tại sao Bạc Đình có thể kiếm tiền dễ dàng như vậy?
Cô đã làm việc chăm chỉ trong nửa tháng mơid kiếm được hơn 400 đồng tiền.
Anh kiếm nhiều tiền như vậy, mà anh không biết cất kĩ đi, lại để tiền lung tung.
Nghĩ đến đây, cô nhét tiền dưới gối của Bạc Đình.
Đỗ Kỳ Kỳ giúp dọn dẹp ở văn phòng ủy ban thôn.
Một lá thư nằm trên bàn của Quan bí thư chi bộ.
"Bí thư chi bộ, để tôi đi gửi thư." Đỗ Kỳ Kỳ làm ra vẻ tích cực.
Cô bị Thẩm Thanh Ca hại, buộc phải từ bỏ tư cách của mình để trở về thành phố.
Cô chỉ có thể hy vọng có thêm cơ hội bằng cách giành được sự ưu ái trước bí thư chi bộ.
Quan bí thư chi bộ xua tay, "Không thể được.
Không phải Thẩm Thắng Lợi đã đến thành phố để huấn luyện máy kéo sao? Đây là trong thành phố trợ cấp chỗ ăn chỗ ở cho Thẩm Thắng Lới! Ước tính có khoảng năm đồng tiền đâu."
Đôi mắt của Đỗ Kỳ Kỳ sáng lên.
Ăn cắp tiền không phải là vấn đề nhỏ ở niên đại này!
Sau khi dọn dẹp, cô ta chạy một mạch đến nhà họ Thẩm để thăm Thẩm Kiều Kiều.
"Kiều Kiều, cô như thế nào rồi? Nghe nói ngày hôm qua cô bị tên ngốc…....
."
Thẩm Kiều Kiều ngồi ở trên ghế dài, trừng mắt nhìn cô ta một cái: "Đừng ghê tởm tôi! Tôi cùng tên ngốc không có chuyện gì cả!"
"Tôi biết, tôi chỉ quan tâm cô mà thôi." Đỗ Kỳ Kỳ nắm tay Thẩm Kiều Kiều, "Tiền trợ cấp học tập của chú đã đến, có đến 5 đồng tiền, cô nhớ đến lấy."
Đôi mắt của Thẩm Kiều Kiều ngay lập tức sáng lên.
"Tôi đi trước, cô tự lo cho mình đi." Đỗ Kỳ Kỳ vừa đứng dậy thì một chiếc kẹp tóc hình con bướm bằng nhựa từ trong túi rơi ra.
Thẩm Kiều Kiều định nhặt nó cho cô ta, nhưng Đỗ Kỳ Kỳ đã vội vàng nhặt nó lên, "Đừng…... Tôi mua cái này ở thành phố Thượng Hải, nó rất đắt."
"Chậc! Ai quan tâm chứ?" Thẩm Kiều Kiều đảo mắt.
Đợi lát nữa cô lấy 5 đồng tiền đi Cung Tiêu Xã mua kẹp tóc.
Nếu ai đó hỏi về số tiền, cô sẽ nói rằng Thẩm Thanh Ca đã lấy trộm nó!
Cha mẹ không thể trách cô được!
Bạc Đình đưa Thẩm Thanh Ca đến sân nhà A Long.
Cô có thể sử dụng nước ướp của ngày hôm qua, sau khi trứng chín, rán vàng rồi cho vào nước ướp đun nhỏ lửa.
Bạc Đình lấy tay áo lau mồ hôi trên trán cô, nhét một chai Coca vào tay cô.
Cô nhấp một ngụm, trái tim cô cũng trở nên ngọt ngào.
Bạc Đình thực sự rất cẩn thận.
"Thanh Ca, em đừng buôn bán nữa, được không? Anh Đình sẽ nuôi em." Anh đau lòng nói.
Cô biết Bạc Đình không phải coi thường cô vì cô kiếm ít tiền, mà chỉ là đau lòng cô khi thấy cô quá mệt mỏi.
"Không phải anh muốn chuyển đến thành phố Thượng Hải sống sao? Chúng ta cùng nhau nỗ lực." Thẩm Thanh Ca thực sự có rất nhiều điều muốn nói trong lòng.
Chỉ là sự phát triển của đời sau sau cô không tiện nói bây giờ.
Như đã nói, mua nhà vào những năm 1970 và đầu tư vào cổ phiếu vào những năm 1980.
Vì vậy, cô muốn tiết kiệm tiền và mua thêm mấy ngôi nhà trong thành phố.
Qua hai mươi năm nữa, cô sẽ là một phụ nữ giàu có!
Một ánh sáng phức tạp lóe lên trong mắt Bạc Đình.
Cô vẫn nhớ lời anh nói……
Thực mau trứng gà liền nấu chín.
A Long đang giúp giám sát việc xây dựng ngôi nhà trong thôn, nên anh ta không có ở đây.
Cho nên hôm nay Hoàng Tam là người đã giúp mang xoong nồi, các thứ linh tinh khác nữa lên xe đẩy.
"Mua một gói thuốc lá." Bạc Đình đưa cho Hoàng Tam một tấm phiếu.
Anh sờ túi quần và túi trước ngực, lộn trái chúng ra ngoài nhưng không lấy ra được đồng nào.
Thẩm Thanh Ca cố nén cười, chờ anh nổi giận.
Ai bảo anh không cất tiền kĩ!
"Thanh Ca, áo sơ mi của anh sau khi may xong, em để ở đâu?" Anh cau mày, xấu hổ hỏi.
Thẩm Thanh Ca dọa anh, "Em đã mang nó đi giặt."
"Có tiền bên trong đó! Cô mang nó đi giặt, mà cô không lo lắng!" Hoàng Tam khoanh tay và nói một cách tức giận.
Đôi mắt của Bạc Đình xuống, anh lạnh lùng nhìn Hoàng Tam.
Anh xoa nhẹ đầu Thẩm Thanh Ca, nói với giọng điệu thoải mái: "Không cần vội, chỉ là một vài đồng tiền mà thôi."
"……"
Phản ứng này khiến Thẩm Thanh Ca cảm thấy hơi tội lỗi.
Viptruyenfull.
com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ