"Không mua…….
Được! Không mua thì đừng buôn bán gì cả!" Thím Dương kéo một chiếc ghế dài nhỏ ngồi xuống cạnh quầy hàng.
Bà ta cởi giày và nhấc chân lên moi chân trước mặt mọi người.
Mọi người tức khắc không muốn ăn nữa!
Hoàng Anh kéo cánh tay của bà ta, "Bà mau đứng lên, mau đứng lên! Lão yêu bà!"
"Ôi, cánh tay của tôi! Đừng chạm vào tôi, nếu cánh tay của tôi bị gãy, một trăm đồng tiền cũng không chữa được!" Thím Dương công khai ăn vạ.
Hoàng Anh cũng là một trong những người đanh đá nhất ở chợ đen, nhưng lần này cô ấy đã hoàn toàn thua bởi thím Dương.
Những người khác thấy cũng không dám giúp, chỉ có thể thở dài.
Thẩm Thanh Ca bình tĩnh hỏi: "Bà có đi hay không?"
"Tôi sẽ không đi, cô mau đánh tôi đi, đánh tôi đi!" Thím Dương cười xấu xa, "Trứng gà của tôi cũng không đắt, nếu cô mua, năm mươi xu một cân!".
Đây rõ ràng là cố ý lên giá!
"Tôi sẽ mua quan tài của bà!" Thẩm Thanh Ca quay lại tìm hai người đàn ông vạm vỡ.
Hai người đàn ông vạm vỡ đi tới, "Bà già đáng chết, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Thím Dương ngồi trên băng ghế, không chút sợ hãi nói: "Mấy người nhìn xem, tôi không có khóc lóc cũng không quậy phá, tôi chỉ ngồi cạnh quầy hàng của con nhãi rang này thôi, đúng không?"
"Cái này…...." Hai người đàn ông vạm vỡ ngây người.
Giống như…… thực sự không có vấn đề gì.
Thím Dương ngẩng đầu lên, cười gian xảo với Thẩm Thanh Ca: "Nhãi ranh, tôi không có phá quy củ! Mau đưa tiền cho tôi!"
"Hai anh nghe này, bà già này đang thu tiền bảo kê của tôi.
Bà ta coi các người như một vật trưng bày!" Thẩm Thanh Ca cau mày.
Người đàn ông vạm vỡ nắm chặt tay và đi về phía thím Dương.
"Cứu mạng…… Tôi không cần tiền của cô nữa…..." Thím Dương hét lên.
Nhưng đã quá muộn, người đàn ông đó túm lấy cổ áo thím Dương và ném thím xuống đất.
"Ai u, eo của tôi."
Thẩm Thanh Ca tiếp tục châm ngòi, "Bà ta chỉ hỏi tôi phí bảo vệ, năm nhân đồng tiền một ngày, ba mươi một tháng.
Tôi không biết bà già này đã bí mật kiếm được bao nhiêu tiền!"
Khi người đàn ông vạn vỡ nghe thấy điều này, anh ta đã rất tức giận và đá thím Dương một cái thật mạnh.
Bọn họ không dám giết ai, vì vậy họ chọn nơi để đánh.
Một tia thích thú trả thù vụt qua mắt Thẩm Thanh Ca.
Thật xin lỗi, đạo đức của cô chỉ dành cho những người có đạo đức!
Cô sẽ không có đạo đức với những người cướp đoạt con đường mưu sinh của người khác!
Ở một góc trong hẻm, Bạc Đình nhìn Thẩm Thanh Ca với một nụ cười nuông chiều.
Vợ của anh thật là có năng lực!
Cô có thể thu thập mọi người một cách gọn gàng mà không cần đến anh.
Sau vài cú đánh, thím Dương đã nói mọi thứ, "A…....
đừng đánh tôi! Trương goá phụ đã khiêu khích tôi! Tôi cũng không muốn!"
Trương goá phụ đang định bỏ chạy thì bị một người đàn ông vạm vỡ khác túm tóc tát cho mười mấy cái.
Sau khi đánh hai người họ một trận, hai người đàn ông rời đi.
Trong khoảng thời gian ngắn, không ai dám đến quầy hàng của Thẩm Thanh Ca để mua.
Sau chuyện vừa rồi, nói nó sẽ không bị ảnh hưởng là sai.
Trương goá phụ che mặt, ngồi xổm sau quầy hàng, mỉa mai nói: "Ha ha, tôi không có khách hàng, cô cũng không có!"
Thẩm Thanh Ca không thèm nói chuyện với cô ta.
"Bà có muốn học công thức làm trứng luộc trong nước trà không? Năm mươi đồng tiền, tôi sẽ dạy bà." Thẩm Thanh Ca khoanh tay hỏi thím Dương.
Theo kinh nghiệm những ngày này, trứng luộc trong nước trà bán ế nhất.
Cho nên cô truyền thụ đi ra ngoài cũng không có gì.
"Chậc, học phí đắt như vậy! Chỉ có kẻ ngu mới học?" Trương goá phụ liếc cô một cái.
Thím Dương kéo lê cơ thể đau đớn, yếu ớt nói: "Học! Tôi học! Nhưng giá cả…...."
"Tôi hứa bà sẽ lấy lại được tiền trong vòng ba tháng." Thẩm Thanh Ca ngắt lời bà ta.
Ai sẽ từ chối cơ hội kiếm tiền như vậy?