Tai của Bạc Đình chuyển sang màu đỏ, đôi môi của anh dường như cong như không cong.
Nhìn thấy cảnh này, A Long nhỏ giọng nói: "Thấy chưa? Chị dâu đối với đại ca rất nghiêm túc."
"Đây là giăng câu dài bắt cá lớn." Hoàng Tam liếc nhìn A Long.
Khi trứng chín, Bạc Đình giúp cô nhặt và cho vào chậu tráng men.
Động tác của anh nhanh nhẹn và nghiêm túc, những đường nét trên khuôn mặt góc cạnh của anh rất mềm mại, nó hoàn toàn khác với hình ảnh ác bá anh luôn thể hiện ra bên ngoài.
"Anh Đình, anh có một vết cắt ở vai à." Thẩm Thanh Ca kiễng chân lên, chọc nhẹ vào vai anh qua lỗ áo.
Khuôn mặt màu lúa mì của Bạc Đình đỏ bừng, anh né sang một bên, "Đừng sờ loạn!"
"Anh thẹn thùng sao?" Tiếng cười của cô như chuông bạc.
Bạc Đình cực kỳ cáu kỉnh, nhưng anh không thể làm gì được, "Đừng loạn chạm vào đàn ông, hiểu không?"
"Hừm! Em chạm vào người đàn ông của mình là phạm pháp sao?" Thẩm Thanh Ca đúng lý hợp tình hỏi.
Trái tim của Bạc Đình run lên, đột nhiên anh nắm lấy cổ tay cô, bế cô ngồi lên bệ bếp và cúi xuống.
Anh giống như một con sói, ánh sáng tham lam hiện lên trong mắt anh.
Khí chất lạnh lùng cứng rắn, không thể từ chối.
"Anh Đình, em sai rồi.
……" Thẩm Thanh Ca nhận ra mình đã chơi quá trớn, cô cụp mắt xuống, "Bên ngoài vẫn còn người."
"Bây giờ em đã biết chưa?" Bạc Đình nhéo cằm cô và cắn môi như một sự trừng phạt.
Cô cau mày, môi hồng phát đau, "Ưm……..."
A Long và Hoàng Tam ở ngoài cửa đỏ mặt khi nhìn thấy cảnh tượng trong bếp, bọn họ vội vàng ra ngoài hút thuốc.
Không biết qua bao lâu, Thẩm Thanh Ca cảm thấy không khí trong phổi đã sắp cạn kiệt, thì Bạc Đình mới buông cô ra.
Cô đẩy anh ra và hít một hơi thật sâu không khí trong lành.
"Còn trêu chọc anh nữa, anh sẽ không tha cho em đâu." Giọng điệu của Bạc Đình lạnh lùng, nhưng trong ánh mắt lộ rõ ​​cưng chiều.
Cô khó chịu lau môi dưới bằng mu bàn tay.
Quả nhiên! Cô liền không thích hợp quá chủ động!
Cư nhiên bị Bạc Đình hung hăng áp chế.
"Anh Đình, thuê một căn nhà nhỏ ở chợ đen một tháng bao nhiêu tiền? Em muốn dùng nó để nhập hàng." Cô chuyển chủ đề.
Lập tức sẽ có một số lượng lớn thanh niên trí thức cần sử dụng bút, mực, vở và các văn phòng phẩm khác để ôn thi.
Một trăm hoặc mấy chục kiện hàng lưu trữ là không đủ!
Nếu có khách hàng giống như người đàn ông cô gặp lần trước, anh ta mua một lần một trăm hoặc hai trăm cây bút, mà hàng hóa không đủ, chẳng phải cô sẽ mất đi người khách đó sao?
Bạc Đình thản nhiên nói: "Rất rẻ."
"Anh đừng lừa em, anh lại muốn âm thầm giúp em thuê đúng không?" Cô trừng mắt nhìn anh, "Lần này không được!"
"Được rồi…….
Anh sẽ kêu A Long hỏi giúp em." Bạc Đình dỗ dành cô, anh bước đến cửa và nháy mắt với Hoàng Tam, ra hiệu cho Hoàng Tam chuyển đồ vào xe đẩy.
Thẩm Thanh Ca sau đó mới mỉm cười trở lại: "Bây giờ em cũng đang kiếm tiền, vì vậy anh không cần phải chiếu cố em như thế này."
Hoàng Tam được hướng dẫn chuyển những thứ như bếp than lên xe đẩy.
"A Long," Bạc Đình đưa cho anh ta một điếu thuốc, "Đi chợ đen thuê một nhà kho nhỏ, chị dâu mày cần dùng."
A Long có chút kinh ngạc, "Nhà kho? Chị ấy bán trứng gà cần nhà kho làm gì?"
"Mày chỉ việc đi tìm, nhiều lời như vậy làm gì?" Bạc Đình lạnh lùng nhìn anh ta chằm chằm.
A Long chạy đi thật nhanh.
Hoàng Tam nhìn về phía Thẩm Thanh Ca và thở dài.
Khi họ đến chợ đen, quầy hàng đã được dựng xong và A Long chạy đến.
Anh ta thì thầm điều gì đó vào tai Bạc Đình, với vẻ mặt khó chịu.
"Có thể thuê nó không?" Thẩm Thanh Ca lo lắng hỏi.
"Hai tháng 50 đồng tiền." Bạc Đình nói.
Thẩm Thanh Ca tim đập lỡ một nhịp, nơi này quá tối!
Nếu cô thuê nó trong một năm, nó đủ tiền cô xây một ngôi nhà!
"Em sẽ thuê nó hai tháng trước." Cô lấy ra năm mươi đồng tiền và đưa thẳng cho A Long.
Bạc Đình nhéo nhéo trong lòng bàn tay cô, "Không phải em nói chúng ta mỗi người một nửa sao?"
"Loại vấn đề nhỏ này là không cần thiết." Cô giải thích.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play