Ngay khi Thẩm Thanh Ca bước vào nhà, Lý Phượng Chi vỗ đôi đũa xuống trên bàn ăn.
Không khí trong nhà chính lập tức trở nên trầm xuống.
"Thẩm Thanh Ca! Mày đang nói những điều vớ vẩn gì ở trong thôn? Tại sao chúng tao không phải là cha mẹ ruột của mày?"
Đôi mắt hình tam giác của Lý Phượng Chi đâm thẳng vào cô.
"Tôi nghe lén được khi bà nội nói chuyện." Thẩm Thanh Ca nói thẳng.
Lý Phượng Chi cả kinh, "Đừng nghe bà nội của mày nói nhảm, mày chính là con ruột của tao, mày là tao sinh ra…...."
"Câm miệng!" Thẩm Thắng Lợi đột ngột hét lên.
Ông ta hung hăng trừng mắt nhìn Lý Phượng Chi, "Hôm nay Thanh Ca đã lập công, bà nói cài này để làm gì? Thanh Ca, lại đây ngồi ăn đi."
Lý Phượng Chi gượng cười, cầm một cái chén, tự mình bới cơm: "Thanh Ca, mau tới ăn đi."
"Không cần! Tôi không đói bụng." Thẩm Thanh Ca mặt không có biểu tình gì đi vào phòng để đồ lình tinh.
Lý Phượng Chi sắc mặt trong nháy mắt trở nên âm trầm, "Thắng Lợi, ông nhìn xem! Tôi nịnh bợ nó như chó mặt xệ, nó lại đối với tôi như thế nào?"
"Được rồi! Đừng nói nữa." Thẩm Thắng Lợi bưng bát cơm của mình lên và tiếp tục ăn.
"Nghe nói trưởng thôn thưởng cho nó một đồng tiền! Nó có đưa cho chúng ta hay không?" Lý Phượng Chi trợn mắt nhìn lên trời.
Thẩm Thắng Lợi hạ giọng, "Bà càng làm như vậy, nó càng không cho.
Dù sao, nó sẽ sớm kết hôn với một kẻ ngốc, về sau chúng ta liền không cần gặp lại nó nữa."
Phòng để đồ linh tinh.
Thẩm Thanh Ca đã sớm đói bụng, cô bước vào không gian và ăn một ít bánh mì, sau đó thắp đèn dầu để làm bài tập.
May mắn thay, cô đã được học chương trình học dành cho người lớn ở đời trước, vì vậy cô có thể tự học toán học ở nhà.
Cô viết hết trang này đến trang khác của tờ giấy nháp và ghi sai đề, trước khi cô kịp nhận ra thì đã gần tám giờ.
Cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Thẩm Kiều Kiều uốn tóc bằng một thanh sắt, mặc một chiếc áo vải in hoa thời trang, để lộ ra một phần bắp chân và cánh tay trắng trẻo.
Cơ thể cô ta tỏa ra một mùi hương rất nồng.
Nhìn kỹ, lông mày của cô ta cũng được tô đen bằng một que diêm.
"Sổ hộ khẩu đâu? Vừa rồi chị nói cái gì bậy bạ à? Suýt chút nữa mẹ đã phát hiện ra." Thẩm Kiều Kiều bất mãn oán trách.
"Cô sắp trễ hẹn rồi kìa." Thẩm Thanh Ca ném sổ hộ khẩu cho cô ta.
Thẩm Kiều Kiều có chút gấp gáp, cô ta tùy tiện liếc nhìn sổ hộ khẩu rồi chạy chậm rời đi.
Nhìn bóng người biến mất trước mắt, khóe miệng Thẩm Thanh Ca lãnh đạm nhếch lên.
Tưởng lừa cô kết hôn với một kẻ ngốc, bản thân lại kết hôn với Triệu Sơn Hà?
Vậy thì đừng trách cô nhẫn tâm!
Khi Thẩm Thanh Ca chạy đến ruộng trồng bắp thì trời đã tối.
Triệu Sơn Hà đang mặc một bộ đồ áo dài của Trung Quốc quay lưng về phái bờ ruộng.
"Anh Sơn Hà!" Thẩm Kiều Kiều trong lòng âm thầm nói, từ phía sau ôm lấy Triệu Sơn Hà.
Triệu Sơn Hà ngửi được một mùi thơm đặc biệt, đồng thời cảm nhận được sau lưng mềm mại, tim đập loạn xạ.
"Thanh Ca, cô thực sự ở cùng với Bạc Đình chỉ vì làm tôi tức giận! Cô yên tâm, về sau tôi sẽ không bắt nạt cô nữa." Miệng anh ta khô khốc và toàn thân anh ta nóng lên.
Thẩm Kiều Kiều trong lòng cảm thấy đau nhói, anh Sơn Hà bây giờ khi lén nói chuyện riêng với Thẩm Thanh Ca đều luôn dịu dàng như vậy sao?
Làm sao có thể như vậy?
Cô không cam lòng bước đến gần anh và hôn anh, chứng tỏ sự quyến rũ của mình.
Tối lửa tắt đèn không nhìn rõ mặt nên Triệu Sơn Hà đã thừa cơ đẩy Thẩm Kiều Kiều xuống đất.
Hôm nay, với sự giúp đỡ khai sáng của Đỗ Kỳ Kỳ, anh ta đã được nếm mùi vị khi làm chuyện đó.
Và Đỗ Kỳ Kỳ cũng đã nói, tốt nhất là tối nay nên làm chuyện đó với Thẩm Thanh Ca ở ruộng trồng bắp! Chờ gạp nấu thành cơm, Thẩm Thanh Ca dù muốn cũng không thể chối được!
Dưới ánh trăng, bóng cây bắp đung đưa thật nhanh...….
Không lâu sau khi Thẩm Kiều Kiều đi ra ngoài, Thẩm Thanh Ca đã hỏi Tần Thiết Ngưu nhà bên cạnh mượn một chiếc xe đạp.
Tần Thiết Ngưu nhất quyết muốn đưa Thẩm Thanh Ca đi và bắt cô ngồi ở ghế sau, Thẩm Thanh Ca không còn cách nào khác ngoài việc đồng ý.
Cô một đường gõ cửa gọi mấy cái đội trưởng đội sản xuất, nói rằng ruộng bắp đang bị lợn rừng phá.
Cuối cùng, cô đi đến cuối thôn phía tây và gọi Quan bí thư chi bộ.
Bạc Đình, người ở đối diện với nhà của Quan bí thư chi bộ, nghe thấy thanh âm, liền mở cửa và thấy Thẩm Thanh Ca đang ngồi ở ghế sau trên xe đạp của Tần Thiết Ngưu.
Khuôn mặt hiền lành ban đầu của anh trở nên tối sầm lại.