Có mấy người nhìn Thẩm Thanh Ca là một cái cô bé làm buôn bán đáng thương, nên đã cầm tiền đến quầy hàng của cô để ủng hộ.
"Cô gái này mua nguyên liệu thật, không kiếm được nhiều tiền đâu." Thiếu niên mua máy may hùa theo nói.
Người hàng rong vừa đói đã quay lại quầy hàng theo tiếng gọi.
Thẩm Thanh Ca bận rộn đến mức tay không ngừng nghỉ, cô vừa múc trà lạnh vừa múc trứng gà.
Khách đến chợ đen cũng ngửi thấy mùi thơm mà đến mua trứng da hổ.
Hoàng Anh vẫn còn sững sờ, hoàn toàn choáng váng trước cảnh tượng vừa rồi.
Đây có phải là con thỏ trắng nhỏ chị Thanh Ca mà cô biết không? Chị ấy vừa rồi trông giống như một con hổ cái!
Trứng gần như đã bán hết, Thẩm Thanh Ca nhờ Hoàng Anh hỗ trợ bán trà.
Cô xách máy may đi đến gian hàng đối diện, "Này anh, sửa máy hết bao nhiêu tiền?"
Anh ta mặt đỏ bừng, "Ba đồng tiền."
Thẩm Thanh Ca lấy chiếc máy may ra và đưa cho anh ta.
"Đây là mẫu cũ hơn mười năm trước, trục truyền động hỏng rồi, chỗ này không có khớp nối." Anh ta chỉ vào bộ phận kim loại của máy may nói.
"Vậy Cung Tiêu Xã có bán không?" Thẩm Thanh Ca hỏi.
Gia đình của Quan bí thư chi bộ đã giúp đỡ cô, nên cô muốn tận khả năng sửa máy cho tốt.
Anh ta xua tay nói, "Nó quá cũ rồi, linh kiện cũng không còn sản xuất nữa.
Sau khi rời khỏi chợ đen, cô đi đến đầu ngõ đối diện với Cung Tiêu Xã tìm Tu Thần.
Anh ta có thể sửa chữa mọi thứ."
Thẩm Thanh Ca nhờ Hoàng Anh giúp trông coi quầy hàng, cô đi theo con đường đã được chỉ để tìm Tu Thần.
Cô hỏi han mãi cuối cùng cũng tìm được một ngôi nhà gỗ đơn sơ ở cuối con hẻm.
Chỉ có một cửa sổ nhỏ mở bên trong, ánh sáng tối om.
Quay lưng về phía cô, một người đàn ông đang ngồi dựa vào bàn, sửa chiếc radio dưới ánh đèn.
"Tu sư phụ, máy may có thể sửa được không?" Thẩm Thanh Ca lễ phép hỏi hỏi.
"Phốc ha ha ha…… Tu sư phụ cái gì a?" A Long thanh âm đột nhiên từ phía sau truyền đến.
Thẩm Thanh Ca không hiểu ra sao.
"Ha ha…… Đại ca, chị dâu gọi ngươi là Tu sư phụ." A Long đứng ở cửa hét lớn.
Bạc Đình đặt các linh kiện xuống, quay lại và nhìn thấy Thẩm Thanh Ca.
Thẩm Thanh Ca cũng bất ngờ lùi lại vài bước.
Bạc Đình cư nhiên làm công việc sửa chữa?
Anh dựa vào cái này trở thành triệu phú sao?
Nhìn thấy cô, mắt Bạc Đình lập tức sáng lên, sải bước tiến lên đoạt lấy chiếc máy may từ tay cô đặt lên bàn.
"Tu Thần là những tên khốn này lấy tên cho anh một cách ngẫu nhiên, đừng nghe những lời vô nghĩa của bọn họ." Bạc Đình nhìn xung quanh, chỗ này thật bừa bộn.
Linh bộ kiện, radio cũ nát, lốp xe.
.
….
Cái gì cũng có.
Anh có chút xấu hổ ấn cô ngồi xuống, "Chờ một chút, anh dọn dẹp lại một chút."
"Anh Đình, anh ngồi xuống đi.
Anh không phải đang sửa đồ à?" Thẩm Thanh Ca đứng dậy, nhưng Bạc Đình không phản ứng cô.
Anh dùng tua vít tháo tay quay chống đèn bàn, từng bộ phận rỉ sét được tháo ra.
"Trục cuộn xi lanh khóa bị hỏng, kiểu này không phù hợp." Bạc Đình vừa nói vừa mở ngăn kéo, tìm kiếm thứ gì đó từ một hộp sắt chứa đầy các bộ phận.
"Nếu không có thì không cần sửa nữa." Thẩm Thanh Ca cảm thấy rằng mình đang lãng phí thời gian của Bạc Đình.
Nhìn xung quanh, Bạc Đình đã sửa chữa những thứ đắt tiền như máy đánh chữ, TV lớn, linh tinh đồ vật…...
Bạc Đình đã tháo rời toàn bộ trục bánh xe và lắp chúng bằng những bộ phận mới tinh bằng bạc mà anh tìm ra, "Chỉ cần thay đổi toàn bộ là được."
Anh dùng tua vít để vặn từng trục một, toàn bộ quá trình anh đã rất quen thuộc.
Trong vòng chưa đầy nửa giờ, chiếc máy may đã được lắp ráp lại.
"Sửa xong rồi, đợi lát nữa anh giúp em mang đến đó." Bạc Đình đi ra vòi nước công cộng bên ngoài rửa tay.
Thẩm Thanh Ca theo đi ra ngoài, "Hết bao nhiêu tiền vậy?"
Bạc Đình nhíu mày, sắc mặt khó coi, quay mặt nghiêm túc nhìn cô nói, "Em đi chơi đi, đừng làm loạn."