Một lúc sau, cô ta lắp bắp nói: "Thư.
….
.
giấy viết thư."
Điều này làm cho một đám người lập tức oán giận, "Tôi còn tưởng rằng là cái gì ghê ghớm lắm! Không phải chỉ là một tờ thư sao? Tôi giúp cô mang về!"
"Không, không được…....
Trưởng thôn bảo tôi phải đi mua nó!" Đỗ Kỳ Kỳ gấp đến mức bật khóc.
Bọn họ có biết cô vào thành phải trả giá những gì sao?
Cô đã chủ động đến nhà Triệu Sơn Hà và làm những điều ghê tởm và tồi tệ như vậy cho anh ta!
Tại sao bọn họ lại không cho cô ngồi máy kéo vào thành?
"Này, cô muốn vào thành phố chơi đúng không? Còn bắt đồng chí Thẩm Thanh Ca xuống xe! Cô đang giả làm lãnh đạo?" Mọi người ngồi trên máy kéo đều chế nhạo cô ta.
Đỗ Kỳ Kỳ sắc mặt đỏ bừng, xấu hổ đến hận không thể tìm một cái khe đất chui vào.
Cô không còn cách nào khác là lấy từ trong túi ra một tờ phiếu giấy viết thư và một đồng xu đưa cho một người chú, đồng thời nhìn Thẩm Thanh Ca một cách không cam lòng.
Thẩm Thanh Ca bắt chước giọng điệu của vừa rồi của cô ta, "Đỗ Kỳ Kỳ, sau này cô có thể đừng nhắm vào tôi nữa được không? Tôi không phải là người vạch trần việc cô gửi nước tiểu đến nhà tôi!"
"Chậc chậc, khó trách!" Thôn dân sôi nổi bàn luận.
"……" Đỗ Kỳ Kỳ tức giận đến run cả người.
Cô đang định giải thích thì, thịch thịch thịch ——
Chiếc máy kéo khởi động, thổi vào miệng cô ta một đống khói.
"A……" Đỗ Kỳ Kỳ tức giận đến dậm chân tại chỗ.
Thẩm Thanh Ca cười khúc khích, Đỗ Kỳ Kỳ đột nhiên có thể giúp trưởng thôn làm việc, điều đó có nghĩa là gì?
Cô ta bắt đầu có quan hệ thân thiết với Triệu Sơn Hà!
Lại sắp có trò hay để xem rồi.
Máy kéo chạy trên một con đường đất gồ ghề đầy ổ gà.
Nó khiến người ngồi sau thùng xe đau mông, và khiến người ta muốn nôn sau khi ngồi nửa giờ.
Sau khi trò chuyện suốt quãng đường, bầu không khí xấu hổ vừa rồi đã tan biến.
Thôn dân đều nhìn Thẩm Thanh Ca với đôi mắt sáng ngời, cô ấy đã xin giống heo con mới cho thôn, thật là một phúc tinh của thôn!
Một bà lão hỏi: "Thanh Ca, cháu thật sự là được cha mẹ nhặt sao?"
"Đúng vậy, như vậy cháu cũng cảm thấy đủ rồi.
Cha mẹ nên đối xử tốt với em gái cháu." Cô cụp mắt xuống có vẻ đau khổ.
Mặc dù bây giờ cô không có bằng chứng, nhưng dư luận phải được thực hiện trước.
Để tránh bị Lý Phượng Chi nói cô là con sói mắt trắng.
Những người khác đều rất đau lòng, "Ôi, tôi đã sớm cảm thấy…....
Cô lớn lên trắng, đôi mắt lại to tròn, người nhà họ Thẩm diện mạo cũng không phải như vậy."
"Thanh Ca tính tình tối lại còn hiếu thuận nữa, cho dù là nhặt được, cũng không thể đối đãi với cô ấy như vậy, thật là ác độc!"
"……"
Máy kéo chạy hơn một giờ mới đến thành phố.
Thẩm Thanh Ca đến sân nhỏ của A Long và đưa cho anh ta hai bộ chén dĩa từ trong không gian.
Lần này cô làm một trăm quả trứng da hổ và năm mươi quả trứng luộc trong nước trà.
Vì khu vực đồ dùng nhà bếp đã được giải khoá nên những quả trứng cô vừa lấy ra từ trong không gian đang được đặt vào chậu tráng men.
Mặt khác cô cũng mang ra năm mươi chiếc cốc tráng men.
Khi những quả trứng đã chuẩn bị xong, A Long vội vã từ trong thôn trở về, anh ta nhanh chóng chất mọi thứ lên xe kéo.
"A Long, tôi mua hai bộ chén dĩa cho anh." Thẩm Thanh Ca nói.
A Long sợ đến mức sắc mặt tái nhợt, vội vàng xua tay, "Không cần, tôi thật sự không giúp được bao nhiêu!"
"Đừng khách khí, Bạc Đình đâu?" Thẩm Thanh Ca nhìn xung quanh.
Với tính khí của anh, làm sao anh có thể chịu đựng được mà không theo tới?
"Ách…… Có lẽ đại ca đang bận, tôi không biết nữa…..." ALong nói năng lộn xộn.
"Ồ." Thẩm Thanh Ca có chút thất vọng.
Khi tới chợ đen thì mặt trời đã lên cao.
Mặt trời như thiêu đốt ở ngay phía đối diện gian hàng của Thẩm Thanh Ca, những người bán hàng đều đang nuốt nước bọt, môi nứt nẻ và bong tróc.
Thấy cô đến, một nhóm người xúm nhau tìm hai xu để mua trà lạnh.
Nhìn thấy tình hình như vậy, Trương góa phụ hét lên: "Hãy đến và uống trà hoa cúc của tôi này! Nó chỉ tốn một xu!"
Thẩm Thanh Ca nhanh nhẹn múc trà lạnh từ trong thùng ra: "Hôm nay có đủ cốc rồi, không cần đợi đâu."
Những người ban đầu muốn mua trà từ chỗ của Trương góa phụ đều đến bên Thẩm Thanh Ca.
Khuôn mặt của Trương góa phụ rũ xuống và cô ta nói: "Có người thực sự muốn đoạt công việc kinh doanh của tôi!"
Thẩm Thanh Ca không muốn nói chuyện với cô ta, nhưng Hoàng Anh không thể không mắng: "Trương goá phụ, cô bị bệnh sao? Cô biết rõ ai mới là người đến trước, ai là người đến sau!"
"Đúng vậy! Mỗi ngày không phải tôi là người tới trước, cô bé này tới sau sao? Các người đều nhìn thấy đúng không?" Trương goá phụ khoanh tay, bá đạo nói.