"E hèm..." Bạc Đình hung dữ nhìn A Long chằm chằm, "Thanh Ca đưa tiền cho mày thì mày cứ lấy đi."
A Long không còn lựa chọn nào khác ngoài cất tiền vào túi.
Khi họ đến chợ đen, mọi người đã bao vây xung quanh trước khi họ sắp xếp đồ đạc xong.
" Hôm nay bán gì vậy, mùi dầu thơm quá." Người thanh niên bán máy may đưa ra một đồng tiền.
"Trứng da hổ." Thẩm Thanh Ca đưa cho anh ta một quả.
Người thanh niên thổi hơi nóng và cắn một miếng, quả trứng dai dai và béo ngậy, nước xốt ướp chảy ra từ lớp da nhăn nheo.
"Món này ngon quá! Nước xốt còn ở trong miệng tôi! Thêm hai cái nữa."
Ngay sau đó, các khách hàng thân quen đã đến.
Thẩm Thanh Ca không dừng lại, cô tiếp tục lấp đầy trứng.
Cô không khỏi hối hận vì chuẩn bị trứng quá ít.
Nắng ngày càng độc, nhiều người sợ say nắng nên tìm đến cô mua hết bát này đến bát trà lạnh khác.
Thẩm Thanh Ca chỉ có mười cái bát, sau khi sử dụng chúng nhiều lần, họ không kịp để rửa sạch chúng.
Điều này làm chậm công việc buôn bán và mất nhiều khách hàng.
Trương goá phụ cũng hái hoa cúc trên núi và pha trà hoa cúc.
Những người không đợi được trà lạnh đều đến quầy của Trương góa phụ để uống trà, tổng cộng cô ta có hơn mười chiếc cốc và bát tráng men.
"Món này kiếm tiền rất nhanh a, không tốn bất kỳ chi phí nào, mà tôi đã kiếm được mười xu trong một thời gian ngắn." Trương goá phụ cố tình nói cho Thẩm Thanh Ca nghe.
Thẩm Thanh Ca không phản ứng.
Thật đáng tiếc khi khu vực bộ đồ ăn ở trong không gian chưa được mở khóa!
Khi chạng vạng đến, Thẩm Thanh Ca pha trà lạnh loãng.
Cô đếm tiền, cô kiếm được 36 đồng tiền trong ngày hôm nay.
Hoàng Anh đi đến quầy hàng của Thẩm Thanh Ca, "Chị Thanh Ca, chúng ta thực sự bị lừa rồi! Hôm nay người đàn ông đó không đến!"
"Vậy coi như làm việc thiện đi." Thẩm Thanh Ca an ủi.
Ở đằng xa, Bạc Đình và A Long thấy Thẩm Thanh Ca không bán hàng nữa nên họ đi về phía cô.
Họ đem sạp dọn lên trên xe đẩy.
"Chị dâu, nghe nói chị đang tính xây nhà?" A Long tò mò hỏi.
"Đúng vậy." Thẩm Thanh Ca cảm thấy rằng không có gì để che giấu.
A Long cười nói: "Các anh em đều có thể giúp chị xây nhà."
Bạc Đình trừng mắt nhìn anh ta một cái, A Long lên xe và rời đi.
"Anh đừng hung dữ như vậy." Thẩm Thanh Ca véo eo anh.
Anh xoa đầu cô, "Nhanh như vậy liền xây nhà?"
"Đúng vậy, em đã tiết kiệm đủ tiền, em cũng lấy được sổ hộ khẩu và có thể phân gia ngay lập tức!" Cô ấy tự hào nói.
"Đồ đạc đâu?" Bạc Đình hỏi.
Lúc này Thẩm Thanh Ca mới bừng tỉnh lại.
Cô chỉ nghĩ đến phân gia và xây nhà mà quên mất đồ đạc.
Cũng không biết cô có đủ tiền để làm nội thất trong nhà hay không.
Trên mặt Bạc Đình lộ ra một nụ cười nhẹ: "Em giống như một đứa trẻ vậy."
Cô bĩu môi, trong lòng cảm thấy rất không phục!
Thật uổng phí khi sống lâu hơn hai mươi năm!
Cư nhiên không nghĩ vấn đề một cách toàn diện bằng Bạc Đình hiện tại!
Cho nên, mấy năm sau tài sản của Bạc Đình mới đột phá quá 100 triệu!
Thẩm Thanh Ca lẩm bẩm nói, "Đồ đạc cũng không đắt, phải không? Nhưng nồi, chén, đũa, thau linh tinh cộng lại thì đắt."
"Anh đùa em thôi, không đắt đâu." Anh thì thầm bên tai cô.
Thẩm Thanh Ca cảm thấy sống lưng tê dại, có một dòng điện chạy vào tứ chi và xương của cô.
Khuôn mặt trắng nõn nhỏ nhắn của cô nhuộm một màu hồng đào, "Anh Đình, em muốn đi dạo."
Bạc Đình đưa cô đến một gian hàng bán đồ cổ và dừng lại.
Anh nhớ tới lần trước cô nhắc đến đồ cổ, "Thanh Ca, em thích chọn cái nào, anh Đình sẽ đưa cho em."
"A?" Thẩm Thanh Ca hơi kinh ngạc.
Làm sao anh biết cô đang nghĩ cách để thăng cấp?
Làm thế nào để tìm thấy chiếc bình hoa?
" Cảm ơn, anh Đình." Cô cười lên với đôi mắt hình trăng lưỡi liềm.
Anh cảm thấy trái tim mình đã chịu một bạo kích.
Cô thật ngoan.
Thẩm Thanh Ca quan sát một lúc, thực sự có rất nhiều ông lão dựng quầy bán kẹp tóc, vòng tay, bát đĩa ở sâu trong ngõ...…
Nhưng giống như đời sau, nhiều thứ đều là giả.
Trên miệng chiếc bình hiện lên ở trong không gian có một lỗ nhỏ, không biết cô có may mắn có thể tìm được hay không.
"Em muốn một chiếc bình hoa." Thẩm Thanh Ca nói.
Nghe vậy, ông lão lập tức lấy từ trong bao ra những chiếc bình đủ loại cao thấp béo gầy: "Chúng đều là hàng thật, cô bé, con muốn lấy gì cũng được."
Một cô gái mặc áo sơ mi hoa khinh thường liếc nhìn Thẩm Thanh Ca, "Cô có hiểu lịch sử không? Tôi đề nghị cô tiết kiệm số tiền vất vả kiếm được để hiếu kính cha mẹ, đừng giả vờ là người làm công tác văn hóa."