Mặt cô chậm rãi dựa vào vai anh, "Anh Đình, anh rất lợi hại, sau này anh sẽ thực hiện được.
Em đã tiết kiệm được 400 đồng tiền, có thể xây nhà, chờ xây nhà xong chúng ta hãy kết hôn đi."
Tập tục khi cưới buộc nhà trai phải đến đón cô dâu, cô không muốn mình không có chỗ ở mà chú rể cũng không có chỗ đón.
"Em thích anh từ khi nào vậy?" Bạc Đình sờ cằm cô như trêu chọc thú cưng.
Không phải anh cứu cô khỏi bọn lưu manh sao?
Kể từ đó, cô luôn theo sát anh, ngày nào cũng nói muốn kết hôn với anh.
Thẩm Thanh Ca đột nhiên cảm thấy chua xót.
Ở đời trước, khi căn bệnh ung thư thận của cô tiến vào giai đoạn cuối, cô nhận ra mình sớm đã yêu Bạc Đình rồi.
Nhưng cô biết rằng mình không xứng với Bạc Đình tài giỏi và giá trị con người hàng trăm triệu, vì vậy cô vẫn khăng khăng rằng cô ghét anh.
Cô suy nghĩ một chút, nghĩ cách giải thích với Bạc Đình như thế nào.
"Em có mơ một giấc mộng.
Em mơ thấy sau khi bị bọn lưu manh quấy rối, cả thôn đều không tin tưởng em còn trong sạch, chỉ có anh tin em.
Anh muốn lấy em, nhưng em bỏ trốn, bị Triệu Sơn Hà bán cho bọn buôn người."
"Hai mươi năm sau, anh trở thành một doanh nhân thành đạt, nhưng em lại chết vì ung thư thận.
Vì vậy, em muốn trân trọng những người trước mặt em."
Bạc Đình cau mày, "Đừng nói bậy! Em không sao, sinh bệnh cái gì?"
"Đừng lo lắng, em sẽ bảo vệ thận của mình và trân trọng anh Đình." Thẩm Thanh Ca ngoan ngoãn nói.
Anh mừng thầm trong lòng, ít nhiều nhờ giấc mơ này!
Bằng không, cô chắc chắn sẽ không nhìn nhiều anh như vầy.
"Đừng sợ, giấc mộng đều là giả, nếu làm anh phải táng gia bại sản anh cũng sẽ tìm cách chữa bệnh cho em." Bạc Đình an ủi.
Trái tim của Thẩm Thanh Ca đau nhói, cô vùi mặt vào lồng ngực của anh.
Bạc Đình đời trước đã tiêu rất nhiều tiền, cho dù thuê chuyên gia trong và ngoài nước cũng không cứu được cô.
Bởi vì khi đó cô chỉ còn một quả thận, một quả khác cô bị Lý Phượng Chi ép buộc phải hiến thận cho Thẩm Kiều Kiều.
Không tìm được nguồn thận phù hợp, cô chỉ còn biết chờ chết.
Bạc Đình ôm cô và không dám nói gì cả.
Anh quá thô lỗ, lời nói của anh rất khó nghe, và anh sẽ khiến cô gái nhỏ khóc.
Sáng sớm hôm sau, mí mắt của Thẩm Thanh Ca vô cùng nặng trĩu.
Bạc Đình nắm lấy cánh tay cô và kéo cô lên khỏi giường, "Thanh Ca, dậy đi! Tối qua em một hai phải nói chuyện với anh, giờ thì không dậy nổi."
Cô cau mày, cáu kỉnh.
"Cơm đã chuẩn bị xong, nước rửa mặt cũng đã chuẩn bị xong." Bạc Đình xoa xoa mặt của cô, không nhịn được hôn lên môi cô một cái.
Thẩm Thanh Ca bĩu môi, vừa tức giận vừa buồn cười, "Em buồn ngủ."
"Vậy em cứ ngủ đi, anh sẽ nuôi em." Bạc Đình đau lòng ấn cô nằm xuống.
Cô cười phá lên, từ trên giường ngồi dậy, vội vàng xỏ giày vào: "Người chăn nuôi mỗi tháng được hai mươi đồng tiền, đừng lãng phí."
Sau khi rửa mặt xong, cô đỏ mặt ngay khi bước vào sân.
Áo lót và quần lót của cô đang phơi trên dây phơi...
Cứu mạng!
"Bạc Đình!" Cô đấm mạnh vào ngực anh, "Ai bảo anh giặt làm gì?"
Bạc Đình nhéo cổ tay cô, một chút cũng không hiểu cô tức giận vì cái gì: "Tối hôm qua anh nhìn thấy, tiện thể giặt cho em luôn, yên tâm, không lẫn với của anh."
Ai để ý cái này?
"Mau mang nó xuống!" Cô giận sôi máu.
"Đã khô rồi, anh đang chuẩn bị lấy xuống đây." Bạc Đình đi đến chỗ dây phơi và thu quần áo.
"……"
Thẩm Thanh Ca xấu hổ đến mức chạy vào nhà chính ăn cơm.
Ăn được một nửa, Bạc Đình đi tới với vẻ mặt cầu xin được khen ngợi: "Thanh Ca, em không cần cảm ơn anh."
Cô nhặt một chiếc bánh và nhét vào miệng anh, "Anh Đình, anh ăn nhiều một chút."
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa bên ngoài.
"Thẩm Thanh Ca! Mày mau ra đây cho tao!"
"Thật không biết xấu hổ! Một cô gái mới lớn lại tới sống chung nhà với ác bá!"Lý Phượng Chi dùng sức gõ cửa.
Bà ta như sư tử rống truyền từ đầu hẻm đến cuối hẻm.
Thẩm Thanh Ca mở cửa, đúng như dự đoán, có rất nhiều hàng xóm đang đứng ngoài cửa.
Thật nhiều người đều đang xem náo nhiệt.
"Thẩm Thanh Ca, lâu như vậy mới mở cửa, bên trong rất vui sướng đi, mấy ngày nay mày đều trốn ở chỗ này à?" Lý Phượng Chi nhổ nước bọt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play