Đôi môi hồng của cô nhếch lên, đôi mắt hạnh nhân trong veo tỏa sáng rực rỡ, "Tốt!"
Trái tim của Bạc Đình đập liên hồi.
Người phụ nữ này thật ngoan!
Không lâu sau khi Bạc Đình rời đi, hai người chăn nuôi khác đã đến.
Bọn họ đều nghe tin Thẩm Thanh Ca bị đuổi ra khỏi nhà, họ đều đang an ủi cô.
"Không sao, tôi đã ở đây nhiều năm như vậy rồi." Thẩm Thanh Ca lau nước mắt, không phủ nhận Thẩm gia đối xử không tốt với mình.
Đúng lúc này, Đỗ Kỳ Kỳ đến.
"Thanh Ca, nghe nói ngày hôm qua cậu bị đuổi ra khỏi nhà, tôi tới xem cậu." Khóe miệng nhếch lên, trong mắt tràn đầy châm chọc.
"Những thanh niên tri thức khác đang cắt lúa, tại sao cậu lại nhàn rỗi như vậy? Cậu sẽ không lười biếng, phải không?" Thẩm Thanh Ca dỗi lại.
Đỗ Kỳ Kỳ nhẹ nhàng nói: "Một lúc nữa mới bắt đầu công việc, tôi không phải là đang quan tâm đến cậu sao? Cậu sao có thể nghĩ tôi như vậy?"
Những nam chăn nuôi gà vịt, cừu khác khiêng thức ăn đi ngang qua, không khỏi khuyên nhủ: "Thanh Ca, người khác đều là đang quan tâm cô, cô đừng nóng giận như vậy."
"Đúng vậy, chúng tôi biết cô thật đáng thương khi bị đuổi ra khỏi nhà, nhưng cô cũng không thể bắt chúng tôi chịu đựng cơn tức giận của cô."
Mấy người đàn ông đều giúp đỡ Đỗ Kỳ Kỳ.
Đỗ Kỳ Kỳ được những người khác ủng hộ, nhân cơ hội này che mặt khóc.
Thẩm Thanh Ca ánh mắt trở nên lạnh lùng, từ trên cao mà trách mắng: "Đỗ Kỳ Kỳ, cậu đổ oan cho tôi cùng người khác làm loạn, tất cả thanh niên tri thức đều cô lập cậu, tôi cũng không có nói xấu cậu! Bây giờ tôi bị đuổi ra khỏi nhà, chúng ta đã nghỉ chơi với nhau rồi, hiện tại cậu còn tới cười nhạo tôi!"
"Không! Huhuhu, mặc dù cậu đã nghỉ chơi với tôi, nhưng tôi vẫn coi cậu là bạn tốt! Thật đấy! Tôi đã khóc cả đêm." Đỗ Kỳ Kỳ nói như thể đó là sự thật.
Một người chăn nuôi nam đã an ủi Đỗ Kỳ Kỳ sau khi nghe cô ta nói mình khóc suốt đêm.
Thẩm Thanh Ca ép hỏi: "Ha ha, cô coi tôi là bạn, vậy tại sao cô lại thà khóc cả đêm còn hơn đưa tôi về ký túc xá của cô ngủ? Cô để bạn tốt của mình ngủ trong trang trại nuôi heo?"
"……"
Cô tiếp tục nói: "Đỗ Kỳ Kỳ, nếu cô đến xem tôi khổ sở như nào thì cứ nói thẳng ra, còn lừa người khác nói chúng ta là bạn tốt, dùng người khác làm tấm bia để xúc phạm tôi."
"Tôi không có……"
"Không có? Tại sao khóc cả đêm mà mắt cô không sưng lên? Chỉ có một khả năng, cô không hề khóc!" Thẩm Thanh Ca liếc cô ta một cái.
Đỗ Kỳ Kỳ xấu hổ đến mức muốn tìm một cái khe dưới đất và chui vào.
Cô chưa bao giờ nghĩ rằng người thất học này lại thông minh như vậy.
Cư nhiên đem tất cả tâm tư của cô nói ra.
Cô muốn chế giễu Thẩm Thanh Ca, nhưng không ngờ lại bị Thẩm Thanh Ca chế giễu lại.
Sau khi nghe những lời của Thẩm Thnah Ca, những người đàn ông đã nhận ra rằng họ đang bị lợi dụng.
Họ trừng mắt nhìn Đỗ Kỳ Kỳ và bỏ đi trong mất mặt.
Đỗ Kỳ Kỳ vô cùng xấu hổ, nhưng nếu cô rời đi bây giờ, chẳng phải cô đã bị Thẩm Thanh Ca nói trúng sao.
"Ha ha, Thanh Ca, cậu hiểu lầm tôi thật rồi." Ánh mắt cô ta rơi vào đôi giày vải mới của Thẩm Thanh Ca, "Giày mới của cậu là đế nhựa, nó rất mắc phải không."
"Nói đến cái này, cậu đã mượn tôi năm đồng tiền đúng không? Mau trả lại đi!" Thẩm Thanh Ca thay giày vải thành ủng cao su để dọn chuồng heo.
Trước đây, cô quá thiếu tình thương và bạn bè, cho nên Đỗ Kỳ Kỳ hay mượn cô tiền, cô sẽ cho mượn, cô cảm thấy ngượng ngùng khi yêu cầu cô ta trả lại!
Cô sợ Đỗ Kỳ Kỳ sẽ không chơi với cô nữa.
Đỗ Kỳ Kỳ mặt nhất thời đỏ lên, "Tôi hiện tại không có tiền…..."
"Cậu có tiền mua dây buộc tóc, vậy tại sao không có tiền? Trả tiền đi!" Thẩm Thanh Ca lại nhấn mạnh nói.
Tròng mắt Đỗ Kỳ Kỳ hận không thể dán vào đôi giày vải của cô, trong mắt tràn đầy ghen tị.
Đôi giày này hình như là giày vải đế cao su của Song Âu.
Nó có giá năm đồng tiền!
Hơn nửa tháng lương của cô mới mua được một đôi.
Làm sao một người keo kiệt như Thẩm Thanh Ca lại có thể bỏ được mà mua nó?
Bất quá, gần đây cô ấy dường như thường xuyên vào thành phố với Bạc Đình…....
Chẳng lẽ cô làm buôn bán?
"Tôi sẽ trả lại cho cậu khi tôi được trả lương trong tháng này.
Tôi sẽ không quỵt nợ cậu với số tiền nhỏ này?" Đỗ Kỳ Kỳ lẩm bẩm rồi lẻn đi, sợ bị Thẩm Thanh Ca bắt kịp.
Sau khi làm việc ở trang trại nuôi heo vào buổi sáng, Thẩm Thanh Ca chuẩn bị đến nhà Bạc Đình.
Cô đi về phía nhà của Bạc Đình, Đỗ Kỳ Kỳ đứng giữa đường và chờ đợi.
"Thanh Ca, nghe nói gần đây cậu thường xuyên đi vào thành phố chơi, tiền nhiều như vậy sao?" Đỗ Kỳ Kỳ hỏi.
"Tôi nhiều tiền thì có gì sao? Trong thành phố có thể kiếm được nhiều tiền…..." Thẩm Thanh Ca che miệng giữa chừng khi nói.
Đỗ Kỳ Kỳ trong lòng mừng rỡ, cô ép mình phải bình tĩnh, "Là vậy sao, tôi chỉ hỏi thôi."
Rất tốt! Cuối cùng bắt được nhược điểm của Thẩm Thanh Ca rồi!
Cư nhiên dám làm buôn bán!
Lần sau đợi Thẩm Thanh Ca từ thành phố trở về, cô sẽ lập công chuộc tội!
Tố cáo Thẩm Thanh Ca với mọi người trong thôn!