Mọi người đều rất kinh ngạc, bọn họ chỉ đóng cửa hàng sau khi trời tối, dù sao tiền thuê hàng tháng đắt như vậy, sợ không thể hoàn vốn.
Cô bé này, sao đóng cửa sớm thế?


"Này, đóng cửa sớm như vậy! Bán nước kiếm được tiền sao?" Trương quả phụ chua chát hỏi.
Thẩm Thanh Ca làm trò đếm trước mặt họ, "Ba đồng tiền."
Lời này vừa nói ra, những người bán hàng xung quanh đều ghen tị.


Cô ấy mới đến đây được hai ba tiếng đồng hồ, bán nước được ba đồng tiền.
Nếu cô ấy bán chúng nguyên một ngày như bọn họ, sẽ dễ dàng kiếm được mười đồng tiền đi?
Tiền thuê có thể được trả lại trong một ngày!


"Không phải đường phèn, hoa cúc, than đá đều tốn tiền sao? Không lấy lại được tiền vốn, thua lỗ rồi." Trương quả phụ chua ngoa nói.
Lời này vừa ra, những người xung quanh nháy mắt không còn ghen tị nữa.


Thẩm Thanh Ca không giải thích, tiền sẽ không bị rò rỉ ra ngoài, điệu thấp một chút, đối thủ cạnh tranh sẽ ít hơn.
Hôm nay, cô đã kiếm lời được tổng cộng 18 đồng tiền khi bán trứng kho, trứng luộc trong nước trà và trà hoa cúc.
Khi cô đóng được một nửa gian hàng, Bạc Đình đến.


Anh đang đẩy xe đẩy, áo sơ mi trắng hơi thấm một ít mồ hôi, cơ bắp rắn chắc nổi rõ và nước da màu lúa mạch rất khỏe mạnh.
Thân hình vạm vỡ và hoàn hảo này khiến người ta nhìn không thể rời mắt.
Thẩm Thanh Ca không thể không nuốt nước miếng.


"Để anh làm." Anh mang bếp than và những thứ tương tự lên xe.
A Long chào hỏi rồi nhanh chóng đẩy xe đi.
"Chị Thanh Ca, đây là tiền bán bút, hôm nay bút đã bán hết rồi." Thấy Bạc Đình đến, Hoàng Anh mới dám đưa đồ được gói trong chiếc khăn tay cho Thẩm Thanh Ca.
Thẩm Thanh Ca hơi ngạc nhiên, chỉ trong ba hoặc bốn ngày, tất cả năm mươi chiếc bút máy đã được bán hết?


"Mai chị sẽ lấy thêm cho em, chị còn có mực nước," Cô nói.
"Được!" Hoàng Anh không dám quấy rầy hai người, ôm rổ rời đi trước.
Thẩm Thanh Ca bỏ tiền vào túi, "Anh Đình, em muốn đi dạo."


Bạc Đình nắm tay cô và dẫn cô đến con hẻm nhỏ.
Bên trong còn loanh quanh lòng vòng, anh chưa đưa cô tới, anh đoán cô sẽ thích.
"Đúng rồi, em quên đưa tiền cho A Long, thật ngượng ngùng vì hôm nay em phải dùng bát của cậu ta.
Bát đã bị rất nhiều người uống....


." Cô ảo não nói.
"Cậu ta sẽ không nhận." Bạc Đình thờ ơ nói, "Anh sẽ gửi mấy gói thuốc lá cho cậu ta."
Thẩm Thanh Ca cảm thấy tốt hơn một chút, "Lần sau em sẽ đích thân cảm ơn cậu ta."
Sẽ thật tuyệt nếu cô có thể mở khoá cấp ba.


Cô không phải lo lắng về cốc và bát nữa.
Ở sâu trong con hẻm là những gian hàng bán đồ cổ, Thẩm Thanh Ca tìm kiếm xung quanh nhưng không thấy chiếc bình hoa nào phù hợp với hình bóng trong đầu cô.
Thẩm Thanh Ca ngồi trên ghế sau xe đạp của Bạc Đình và đếm số tiền mà Hoàng Anh đưa cô, tổng cộng là 150 đồng tiền.


Cộng thêm mấy cái linh tinh vụn vặt, cô hiện có tổng cộng hơn 260 đồng tiền.
Còn thiếu một trăm đồng tiền để xây căn nhà lợp ngói có sân.
Bất quá, thực mau là có thể thực hiện được!
Cả ngày mệt mỏi, cô dựa vào lưng Bạc Đình, rồi từ từ nhắm mắt lại.


Bạc Đình cảm giác cô đã ngủ thiếp đi, chiếc xe đạp chạy chậm lại.
Tới con đường về nhà họ Thẩm, anh dừng xe lại, "Thanh Ca."
Bạc Đình gọi vài lần, cô mới chậm rãi mở mắt ra.


Hôm nay là ngày mừng thọ bà nội Thẩm có quá nhiều chuyện xảy ra khiến cô vừa mệt mỏi vừa mơ hồ.
"Tạm biệt, anh Đình." Cô đứng dậy và bước đi nhẹ nhàng.
Nhìn tấm lưng nhỏ nhắn và mệt mỏi của cô, Bạc Đình cảm thấy đau nhói trong lòng.


Trên đường trở về nhà, nhiều người đã hỏi Thẩm Thanh Ca về chuyện của gia đình Thẩm Tiểu Phượng.
Nói rằng sân nhà của họ đã bị bọn côn đồ đập phá thành từng mảnh ...
Thẩm Thanh Ca ngay lập tức đoán ra được Bạc Đình đã làm điều đó!
Xem ra sau này cô phải giáo dục anh thật tốt, làm việc gì cũng văn minh hơn, không nên quá xúc động.
Khi trở lại nhà họ Thẩm, mặt trời đã lặn.


Cô gõ cửa, "Cha mẹ, con về rồi."
"Thẩm Thanh Ca! Mày còn mặt mũi trở về sao? Mày là chị, giúp Kiều Kiều gánh tội có sao đâu? Khuôn mặt Kiều Kiều bị cô của nó đánh sưng lên! Đều là do mày hại!" Lý Phượng Chi tức giận nói.
"Tại sao con phải gánh tội thay? Giết người thì đền mạng, thiếu nợ thì trả tiền, em ấy đánh Tiểu Bảo, thì nên chịu bị đánh." Thẩm Thanh Ca lớn tiếng nói.


Lý Phượng Chi tức giận đến khóa cửa lại, "Được rồi, hiện tại tao không quản được mày! Mày ra chuồng bò mà ngủ đi! Cho mày bị chết cóng ở đó!"
Thẩm Thắng Lợi tặc lưỡi, "Bà làm gì vậy? Thật mất mặt! Mau cho con bé vào."


"Tôi sẽ không cho nó vào! Hôm nay tôi định đưa cho mẹ ông một cái máy may, nhưng nó lại cố ý cắt ngang, chúng ta bị bẽ mặt trước mặt em gái ông đấy!"


Khi nhắc tới chuyện này, Thẩm Thắng Lợi cũng mất bực mình, ông ta quay người trở về phòng.
Thẩm Thanh Ca nghe thấy rõ ràng từ ngoài cửa, cô dùng sức phá cửa, "Mở cửa ra! Cha mẹ, các người sinh con ra, thì phải chu cấp cơm ăn áo mặc, chỗ ở cho con chứ."
Cô gõ cửa hơn mười phút, người trong nhà họ Thẩm như chết hết, không có người trả lời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play