"Anh nhất định sẽ thu thập bọn người đó! Em có bị thương không?" Anh đẩy thân thể cô để kiểm tra, buộc cô phải quay một vòng.
Cánh tay cường tráng nổi gân xanh, tay còn lại nắm chặt thành nắm đấm, vẻ mặt vô cùng tức giận.
Thẩm Thanh Ca nhận thấy điều này, "Em không sao, anh Đình, đừng tức giận, em cố tình làm lớn chuyện."
"……" Bạc Đình không phát ra âm thanh.
Người phụ nữ nhỏ bé này đang dỗ anh sao?
Chính mình chịu ủy khuất, còn để ý đến anh có tức giận hay không.
"Vậy lần sau em sẽ trực tiếp đánh chó, em hứa sẽ không làm anh Đình mất mặt." Khi cô đến tầng một của bệnh viện, không có ai cả, vì vậy cô nhanh chóng nhón chân hôn lên mặt anh.
Những đường nét trên gương mặt Bạc Đình không còn banh được nữa, anh cúi xuống hôn ngấu nghiến lên môi cô.
Cô sợ tới mức vội vàng vùng ra khỏi vòng tay anh, "Anh làm gì vậy? Chúng ta đang còn ở bên ngoài."
"Em có thể hôn anh, nhưng anh không thể hôn em sao?" Anh có vẻ tức giận, cười như không cười.
Thẩm Thanh Ca ngước mắt lên, nói một cách trêu chọc: "Em làm vậy để kiểm tra xem chiếc dao cạo mà em mua có tốt hay không.
Mặt đã cạo sạch và lần này nó không làm em đau."
Bạc Đình đưa tay sờ cằm, phải không?
Anh lần này soi gương thật lâu mới đi ra ngoài, sợ râu của mình chưa cạo sạch làm tiểu nữ nhân này không thích!
"Đừng tán tỉnh! Anh muốn tố cáo em vào buổi trưa!" Bạc Đình đột nhiên thay đổi sắc mặt và nói nghiêm túc nói.
Đôi mắt quả hạnh của cô mờ mịt chớp chớp, "Tố cáo em?"
"Em đối xử với mọi người đều như vậy sao?" Ánh mắt Bạc Đình tối sầm lại.
Lúc này Thẩm Thanh Ca mới nhận ra rằng Bạc Đình hẳn đã nhìn thấy cô đi xe đạp cùng Tần Thiết Ngưu.
"Ghen tị?" Cô móc ngón út của anh, "Em chỉ làm thế này với anh thôi! Tần Thiết Ngưu là hàng xóm của em."
Bạc Đình gật đầu, anh đi tới cửa đỡ xe đạp, "Em muốn đi đâu?"
"Đi thành phố đi, chiều nay em được nghỉ ngơi."
Khi họ đến thành phố, Bạc Đình đưa cô đến một sân gần chợ đen.
Trong sân còn có đàn gà.
"Chào chị dâu." Một người đàn em của Bạc Đình cúi xuống chào Thẩm Thanh Ca.
Bạc Đình đang định mắng chửi người, thì Thẩm Thanh Ca đã cười và nói: "Xin chào."
"Đồ của em ở trong bếp, gia vị và trứng gà có thể tuỳ tiện dùng, chuẩn bị xong gọi anh." Bạc Đình ngồi trên ghế đá trong sân, trong tay cầm một tờ báo.
Đàn em đưa cho anh một tách trà, "Anh Đình, thành phố Thượng Hải bên kia đang gọi anh trở về."
Bạc Đình nhìn chằm chằm vào anh ta, anh ta lập tức im lặng.
Thẩm Thanh Ca vào bếp, lấy năm mươi quả trứng trong không gian ra và luộc chúng trong nồi.
Cô phát hiện ra rằng những thứ trong không gian sẽ được làm mới, và tổng số trứng vẫn là một trăm.
Lần này cô định làm một ít trứng thành trứng luộc trong nước trà và một số thành trứng kho.
Mặt khác, cô cảm thấy vẫn luôn làm trứng gà như vầy cũng không phải là kế lâu dài.
Trứng gà loại đồ ăn rất dễ ăn chán.
Vì vậy, cô đã lấy một ít hoa cúc, lá trà và đường phèn từ không gian ra, cô sẽ bán trà.
Những người đi mua sắm và đặt quầy hàng sẽ không tránh khỏi cảm giác khát, mà trà thì rẻ và hợp túi tiền.
Sau khoảng nửa giờ, mọi thứ đã chuẩn bị xong.
Người đàn em đã đặt hai cái nồi nhôm, bếp than, thìa linh tinh đồ vật lên xe đẩy.
"Tôi có thể mượn vài cái bát được không?" Thẩm Thanh Ca lịch sự hỏi.
Thật ra cô cũng không muốn làm phiền người khác, dù sao cái bát này cũng là cho khách hàng bên ngoài dùng, khá bẩn...…
Nhưng khu vực nhu yếu phẩm hàng ngày trong không gian của cô chưa được mở khóa!
Bát, đĩa, cốc tráng men đều đã hết sạch.
Trong đầu cô chỉ hiện ra một cái bóng trong hình chiếc bình hoa chờ được mở khóa.
"Chị dâu muốn dùng gì cũng được, cứ gọi em là A Long." Đàn em vội vàng vào bếp lấy mười cái bát trắng đặt lên xe.
Khi đến chợ đen, quầy hàng đã được dựng sẵn.
Cô nhặt những mảnh gạch đỏ và viết trên mặt đất, trà xanh và trà hoa cúc giá hai xu một bát.
Đôi mắt của Bạc Đình sáng lên khi nhìn thấy chữ viết tay của cô.
"Hô, chị dâu cũng biết viết chũe, thật sự có văn hoá!" A Long giơ ngón tay cái lên.
Thẩm Thanh Ca:……
"Cút qua một bên đi, vợ tôi đương nhiên biết viết chữ!" Bạc Đình đá anh ta một cái.
Thẩm Thanh Ca liếc nhìn anh một cách oán trách, Bạc Đình đi đến bên cạnh cô, "Anh sẽ đón em lúc năm giờ."
"Anh gọi em là gì?" Ánh mắt của cô như dao găm.
"……" Bạc Đình xoa xoa sau đầu, có chút ngượng ngùng, "Thanh Ca?"
"Đúng vậy, đi thôi." Cô cười nói.
Bạc Đình thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần cô không tức giận là được.
Sau khi bày biện quầy hàng, Thẩm Thanh Ca đốt bếp than và quạt gió, mùi trứng kho tỏa ra ngào ngạt.
Đúng lúc này, Trương quả phụ ở gian hàng bên phải cũng nhấc bếp than lên.
Cô ta cũng bày trứng gà linh tinh.