“Thanh Ca, mình đã hiểu lầm cậu và Bạc Đình, nhưng cũng là vì muốn tốt cho cậu. Cậu có thể giải thích với mọi người giúp mình được không?" Đỗ Kỳ Kỳ nắm tay Thẩm Thanh Ca với đôi mắt đỏ hoe.

Ngày hôm qua cô đã bị cảnh sát giáo dục, bây giờ mọi người trong thôn đều mắng cô là lòng dạ đen tối.

Nếu điều này tiếp tục, trong thôn sẽ không có ai bỏ phiếu cho cô nữa, cô sẽ không thể trở về thành phố thăm người thân được nữa.

Đỗ Kỳ Kỳ cố nặn ra vài giọt nước mắt và nghĩ trong lòng: Đứa ngốc này nhất định sẽ tha thứ cho cô! Rốt cuộc, cô là cô gái duy nhất trong thôn cùng nói chuyện với cô ấy!

Thẩm Thanh Ca cười lạnh, “Cậu ngày hôm qua suýt chút nữa hại tôi bị tròng l*иg heo, hôm nay không xin lỗi thì thôi, cậu còn muốn tôi giải thích cho cậu, vì sao? "

“Chúng ta là bạn thân…..." Đỗ Kỳ Kỳ vẻ mặt kinh ngạc.
“Chúng ta đã sớm không còn là bạn nữa rồi! Cậu sẽ hại bạn tốt của mình bị ngâm trong l*иg heo sao?" Thẩm Thanh Ca vẻ mặt chán ghét nói.

Đỗ Kỳ Kỳ há hốc miệng, rõ ràng là bị sốc trước sự thay đổi của Thẩm Thanh Ca.

Đỗ Kỳ Kỳ cố gắng hết sức để duy trì vẻ ngoài đoan trang, và nhã nhặn nói: "Thanh Ca, mình là người duy nhất đối xử tốt với cậu ở cái thôn này. Mình thậm chí còn dạy cậu cách đọc và mình chưa bao giờ nghĩ đến việc nhận được bất cứ thứ gì từ cậu."

Lời này nói được thực xảo diệu!

Có nghĩa là, Đỗ Kỳ Kỳ vị tha và tận tụy, Thẩm Thanh Ca hút máu, keo kiệt và nhiều tâm tư.

Khi hai người chăn nuôi khác nghe thấy điều này, họ cũng cảm thấy rằng Thẩm Thanh Ca quá tàn nhẫn.

“Đánh rắm! Thà không có bạn còn hơn có một người độc ác như cậu! Nếu không phải sợ mọi người không bỏ phiếu cho cậu thì cậu đến tìm tôi sao? Cậu khăng khăng khoe khoang dạy tôi đọc chữ sao? Tôi lại không dùng được, có hiếm học sao?" Thẩm Thanh Ca trực tiếp chọc phá tâm tư của Đỗ Kỳ Kỳ.
Đỗ Kỳ Kỳ tức giận đến lỗ mũi của cô ta đều bốc khói, "Chỉ có đọc sách mới có tương lai! Mình đang giúp cậu!"

Nếu không phải nhiều năm giáo dưỡng, cô đã hét lên rồi!

Không có cách nào có thể nói chuyện với người thất học này!



Những lời này làm cho người ta cảm thấy chói tai nghiệt, một người dì đặt xẻng xúc phân xuống, "Đỗ Kỳ Kỳ, nếu như cô đã hứa, cũng đừng kêu Thanh Ca giải thích cho cô, dù sao chúng tôi cũng sẽ không bỏ phiếu cho cô!"

“Cả ngày khoe khoang cái gì? Ăn uống đều là đồ trong thôn chúng ta, cuối cùng coi thường chúng ta!” Một người dì khác nói thêm vào.

Đỗ Kỳ Kỳ hận đến dậm dậm chân.

Thẩm Thanh Ca khoanh tay và chế nhạo: "Đỗ Kỳ Kỳ, cậu tìm tôi cũng vô ích, cậu nên tìm trưởng thôn!"
“Được rồi! Thanh Ca, nếu cậu mù quáng không tin mình thì mình cũng không còn cách nào cả." Đỗ Kỳ Kỳ đột nhiên bị đánh thức.

Đúng rồi, cô cùng Triệu Sơn Hà có mối quan hệ khá tốt.

Cô lãng phí thời gian trên người Thẩm Thanh Ca làm cái gì?

Thẩm Thanh Ca nhìn bóng lưng của Đỗ Kỳ Kỳ và hơi nhướng mày.

Nếu cô đoán không sai, Đỗ Kỳ Kỳ sẽ đến gặp Triệu Sơn Hà.

Dù sao đời trước hai người bọn họ cũng thường xuyên yêu đương vụиɠ ŧяộʍ sau lưng Thẩm Kiều Kiều!

Sau khi trở về nhà, Thẩm Thanh Ca quay trở lại phòng để đồ linh tinh.

Cô đặt chiếc vòng tay bằng bạc thật vào trong không gian, rồi đếm số tiền kiếm được trong mấy ngày qua.

Bán bút và trứng kiếm được tổng cộng hơn 40.

Cộng thêm 30 đồng tiền mà cô tiết kiệm được trước đó, tổng cộng cô có hơn 70 đồng tiền.

Trong vài ngày, cô đã tiết kiệm đủ tiền để xây một ngôi nhà!

Nghĩ đến đây, cô vui vẻ lấy cuốn sách ngữ văn của mình ra và bắt đầu đọc.



Sáng sớm hôm sau, Lý Phượng Chi và Thẩm Thắng Lợi mang theo Thẩm Kiều Kiều ra ngoài cùng với chiếc máy may.

“Thẩm Thanh Ca, buổi trưa sau khi tan làm, nhớ tới nhà bà nội mừng thọ biết không?” Lý Phượng Chi vừa đi vừa nói.

“Đã biết.” Thẩm Thanh Ca rời đi mà không nhìn lại.

Mặc dù cô chán ghét gia đình nhà họ Thẩm, nhưng bà nội nhà họ Thẩm đối xử với cô tương đối tốt.

Ở đời trước, cô tình cờ nghe được bà nội Thẩm nói với Lý Phượng Chi vì trước đây không thể sinh con mà nhận nuôi cô, để dính không khí vui mừng.

Quả nhiên, sau khi nhận nuôi cô chưa đầy nửa năm, Lý Phượng Chi đã mang thai Thẩm Kiều Kiều.

Kể từ đó, Lý Phượng Chi liền muốn vứt bỏ cô.

Nhưng theo phong tục tập quán, con nuôi không được mất, con nuôi không được bạc đãi, nếu không sẽ gặp tai họa.

Vì vậy, bà nội Thẩm đối xử bình đẳng với cô và Thẩm Kiều Kiều, vì sợ làm hỏng vận may của nhà họ Thẩm.

Khi đến trang trại nuôi heo, Triệu Sơn Hà không biết khi nào đã tới.

Anh ta giả vờ đọc một bài thơ bằng một cuốn sổ nhỏ: "Hải yến a…....."

Thẩm Thanh Ca tránh đi anh ta với vẻ mặt kinh tởm.

Quá ghê tởm!

“Đợi đã! Thanh Ca, Đỗ Kỳ Kỳ nói rằng cô thích nghe tôi đọc thơ nhất!" Anh ta ngăn cô lại.

“Đó là bởi vì tôi trước kia ngu xuẩn không hiểu chuyện!"

Triệu Sơn Hà nhíu mày, "Cô còn tức giận đúng không? Trong lòng cô nhất định vẫn còn có tôi!"
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play