Vào sáng sớm ngày hôm sau, Lý Phượng Chi đi dạo quanh các con phố và nói với mọi người về việc Đỗ Kỳ Kỳ đưa nướ© ŧıểυ cho họ.

Bà ta nói có mắt có mũi, bất kể có bằng chứng hay không, câu chuyện đã được lan truyền rộng rãi.

Thẩm Thanh Ca đang đi trên đường đến trang trại chăn nuôi, nghe một dì và một bà lão mắng mỏ Đỗ Kỳ Kỳ, khóe miệng của cô nhếch lên một nụ cười.

Đây chỉ là bước đầu tiên trong kế hoạch của cô!

Khi đến trang trại nuôi heo, Thẩm Thanh Ca cần mẫn nấu một nồi thức ăn cho heo và đổ vào máng heo.

Đàn heo tranh nhau lại gần máng heo để giành giật thức ăn, khò khè và bắt đầu ăn.

Thẩm Thanh Ca phát hiện ra có một con heo hoa văn có kích thước bằng một con chó không thể chen vào và không thể ăn.

Cô đã chú ý đến nó từ lâu, mỗi lần đều cố ý để dành một ít thức ăn cho heo để tự đút cho nó ăn.
Nhưng sau vài ngày làm việc, con heo cũng không tăng lên một cân nào!

Thẩm Thanh Ca lặng lẽ lấy từ trong không gian ra một nắm dinh dưỡng dành cho thú cưng, rắc trước mặt chú heo con, chú heo con bắt đầu ăn.

“Mày đúng là đồ lãng phí!” Cô vỗ nhẹ vào cái đầu mềm mại của nó.

Hai người chăn nuôi khác thở dài một tiếng, "Con heo này thật sự là sao chổi! Đã hai tháng rồi, nó còn chưa trưởng thành!"

Thẩm Thanh Ca chỉ cười và không nói gì, cô không dám đưa ra bất kỳ đảm bảo nào.

Vào buổi trưa, Thẩm Thanh Ca đến nhà ăn để múc cơm ăn.

Nhiều người là người quen và người lạ trong nhà ăn đã hỏi cô rằng liệu cô có bị Đỗ Kỳ Kỳ lừa và nhận nướ© ŧıểυ hay thứ gì đó không.

Cô không buồn trả lời, cô nhìn xung quanh nhưng không tìm thấy Bạc Đình đâu cả, đành phải uể oải rời đi.


Đỗ Kỳ Kỳ vừa mới ăn xong đã trìu mến ôm cánh tay của Thẩm Thanh Ca.

Cô ta cười ngây ngô, lớn tiếng hỏi: “Thanh Ca, rượu hôm qua mình đưa cho cậu có ngon không?”

“Không uống.” Thẩm Thanh Ca xa

cách rút cánh tay ra.

“Cái gì? Cậu không uống? Cậu thực sự đưa nó cho Bạc Đình sao?" Đỗ Kỳ Kỳ vẻ mặt khϊếp sợ, “Thanh Ca! Bạc Đình chính là một tên ác bá, cậu như thế nào có thể cùng ác bá có dính líu với nhau?”

Ngay lập tức, tất cả những người đang ăn đều quay lại nhìn hai người họ.

Đám đông xếp thành một vòng tròn, sẵn sàng xem diễn.

“Tôi không có đưa cho Bạc Đình uống.” Cô bình tĩnh trả lời.

Điều này làm cho Đỗ Kỳ Kỳ ngạc nhiên, tố chất tâm lý của tên ngốc này cũng quá tốt, phải không?
Nếu là trước đây, đã nhận tội từ lâu.

“Nhưng hôm qua mình đã nghe rõ ràng rằng cậu muốn đưa rượu cho Bạc Đình! Cậu sẽ không quên đúng không? Bạc Đình vẫn đang đợi cậu tan làm!" Đỗ Kỳ Kỳ gân cổ nói.

Những lời này vừa nói ra, thôn dân há hốc mồm.

Trời ơi, ác bá thực sự đợi Thẩm Thanh Ca tan làm!

“Chậc, tại sao Thẩm Thanh Ca lại cùng lưu manh dính líu với nhau? Thật là bẩn!"

“Thảo nào rượu biến thành nướ© ŧıểυ, rượu thật là do Thẩm Thanh Ca đưa cho ác lưu manh đi."

Mọi người bàn tán xôn xao.



Đỗ Kỳ Kỳ cố nén khóe miệng nhếch lên, cô ta bật khóc, "Rượu Mao Đài ngon như vậy, cậu lại đưa nó cho ác bá! Thanh Ca cậu là bạn tốt của mình và mình không trách cậu, nhưng chuyện chung thân đại sự của cậu cậu không được làm xằng bậy!"

“Đỗ Kỳ Kỳ, cậu có bằng chứng không?” Thẩm Thanh Ca ngồi trên băng ghế chuẩn bị ăn cơm, giọng điệu lười biếng xen lẫn lạnh lùng.

“Mặc dù không có bằng chứng, nhưng cậu nói muốn cảm tạ Bạc Đình cứu cậu! Cậu thật sự cùng Bạc Đình có ý tứ với nhau đúng không?" Đỗ Kỳ Kỳ ngây thơ hỏi.

Thẩm Thanh Ca nhìn cô ta chằm chằm, tức giận đứng dậy tiến lại gần cô ta, "Đỗ Kỳ Kỳ, cậu là người có học thức nên có thể đổi trắng thay đen sao? Cậu thậm chí không có bằng chứng, còn nói tôi cho Bạc Đình rượu và nói về chuyện anh ấy cứu tôi!”

“Có báo đáp ân tình của Bạc Đình hay không là chuyện của tôi, có liên quan gì đến cậu? Mệt tôi còn xem câu là bạn tốt! Hôm nay rất nhiều người hỏi tôi về rượu cậu đưa, nhưng tôi không nói một lời nào cả. Nhưng còn cậu thì sao?"

Ngay khi lời này nói xong, người ta có thể thấy được tính cách của người đó cao hơn hay thấp hơn.

Nhiều người trong thôn xầm xì: “Ừ, hôm nay tôi có hỏi, nhưng Thanh Ca không nói gì về việc tặng rượu này.”

Khuôn mặt của Đỗ Kỳ Kỳ đỏ bừng vì tức giận, cô không ngờ rằng có ngày mình lại bị Thẩm Thanh Ca lừa, "Thanh Ca, cậu cư nhiên lừa mọi người! Sao cậu dám nói cậu không liên quan gì đến Bạc Đình?"

Thẩm Thanh Ca đang định nói thì Thẩm Kiều Kiều, người đang xem diễn phía sau, không thể kìm lại được.

“Đỗ Kỳ Kỳ, Bạc Đình không thích chị gái tôi! Bởi vì Bạc Đình thích tôi!" Thẩm Kiều Kiều, người đầy tự cao tự đại đứng dậy nói.

Thẩm Thanh Ca:??

Đỗ Kỳ Kỳ:??

Bạc Đình, người vừa đến nhà ăn, nghe thấy điều này đã nắm chặt tay lại, khắp người toát ra khí lạnh, như thể muốn gϊếŧ người.

Cái quái gì vậy!

Nói anh là ác bá lưu manh có thể!

Vũ nhục phẩm vị của anh, đánh chết cô!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play