Vào thành là phải nộp phí vào thành, hiện tại dù có cầm cành cây trụi lá đi vào thì cũng phải mất một văn tiền, đương nhiên, mấy đứa trẻ con như Đại Đầu thì không cần tiền.
Nhưng Chu đại lang vẫn cảm thấy vô cùng đau lòng.
Hắn móc tiền, bởi vì vừa mới vào thành đã tiêu vài văn, hắn vô cùng lo lắng, cho nên không dám đi lung tung, trực tiếp đẩy xe ba gác đến hiệu thuốc.
Trong huyện thành chỉ có một hiệu thuốc, chính là Tế Thế Đường.
Tiểu nhị nhìn thấy Chu đại lang tới, liền nói: "Chắc ngươi tới bán dược liệu đúng không, xin chờ một lát, chưởng quầy của chúng ta sắp ra rồi."
Chu đại lang đã tới đây hai lần, một lần là mang nữ trinh tử mới hái đến đây hỏi giá, một lần là mang nữ trinh tử đã phơi khô đến hỏi cách bào chế này có chính xác không, cho nên tiểu nhị nhớ rõ hắn.
Chưởng quầy ra rất nhanh, Chu nhị lang sợ nhiều người làm chưởng quầy không thích, cho nên bảo ngũ lang dẫn bọn trẻ đứng chờ ở ngoài, chỉ có Mãn Bảo tò mò đi theo sau Chu nhị lang vào xem náo nhiệt.
Chu đại lang và Chu nhị lang nhìn mắt muội út, cũng không nói gì, còn dẫn bé lên phía trước tầm mắt mình để đỡ bị lạc mất.
Những chùm nữ trinh tử này được trần qua nước nóng một lần rồi mới phơi khô, dùng túi vải mịn để bọc.
Chu đại lang mở túi ra cho chưởng quầy xem.
Chưởng quầy đặt quả trong lòng bàn tay đánh giá phẩm chất, lại ăn một quả, khẽ gật đầu nói: "Khá ổn, lần sau trần nước thêm một chút thì càng tốt."
Hắn lật xem từng chùm xem, phát hiện chất lượng không khác nhau mấy, liền gật đầu nói: "Được rồi, cân cả đi, chúng ta mua hết."
Tiểu nhị lập tức mang cân tới, cân xong nói: "Tổng cộng mười hai cân rưỡi."
Chưởng quầy nói: "Chất lượng chỗ này khá đều, ta mua của các ngươi 50 văn một cân, tổng cộng 625 văn, sau này nếu còn có nữ trinh tử, thì đưa đến chỗ của ta, chỉ cần chất lượng ổn thì chúng ta mua hết."
Mãn Bảo liền tò mò hỏi, "Đại ca chưởng quầy, nhiều nữ trinh tử như vậy mà hiệu thuốc bán được hết sao?"
Chưởng quầy cúi đầu, lúc này mới phát hiện bên chân hai huynh đệ còn có một cô gái nhỏ, nghe được xưng hô của bé, khóe môi hắn hơi co giật, nói: "Hiệu thuốc Tế Thế Đường của chúng ta trải rộng khắp thiên hạ, từng này nữ trinh tử tất nhiên có thể bán được, có nhiều gấp trăm gấp ngàn lần cũng không thành vấn đề. Cô gái nhỏ, cháu nên gọi ta là chú."
Chu đại lang liên tục lau mồ hôi trên trán xin lỗi, nói: "Muội muội của ta còn nhỏ tuổi, chưa hiểu chuyện, còn mong chưởng quầy thứ lỗi."
Lúc này chưởng quầy mới nhìn Mãn Bảo lần nữa, cười nói: "Hóa ra là muội muội của ngươi, vậy thì khó trách."
Tuổi tác của hắn trông cũng không kém Chu đại lang lắm, hèn chi cô gái nhỏ lại gọi hắn là đại ca, mà không phải là chú.
Chưởng quầy lắc đầu bật cười, ngược lại không để ý nữa.
Mãn Bảo vẫn bừng bừng hứng thú, không ngại sửa lời nói: "Chú chưởng quầy, vậy nếu sau này nhà cháu trồng ra được rất nhiều rất nhiều nữ trinh tử, nhà các người cũng có thể mua hết với giá này sao?"
Chưởng quầy vốn định gọi tiểu nhị lấy tiền cho bọn họ, chuẩn bị quay người rời đi, nghe vậy liền quay lại hỏi, "Thế nào, nhà các ngươi trồng dược liệu sao?"
Mãn Bảo nói: "Định trồng ạ."
Chưởng quầy liền nói: "Cái này không dễ đâu, trồng dược liệu dễ có sâu bệnh, cũng có khả năng bị hạn úng, nhà các ngươi định trồng dược liệu gì?"
Mãn Bảo hỏi hắn trước, "Ngài cảm thấy chỗ chúng ta thích hợp trồng loại dược liệu gì?"
Chưởng quầy cúi đầu nhìn nhóc con này, dừng một chút mới cười nói: "Ta cảm thấy nơi này của chúng ta thích hợp trồng nhiều dược liệu lắm, quan trọng là các ngươi biết trông không?"
"Không biết có thể học mà."
Thấy bé nói chuyện như người lớn, chưởng quầy lại không nhịn được cười nói: "Chỉ cần các ngươi trồng ra được, dược liệu sẽ không thể bán không ra, bởi vì ai rồi cũng bị bệnh, bị bệnh thì phải uống thuốc."
Mãn Bảo hỏi rõ xong, quay người bảo nhị ca giúp bé khiêng cỏ tích tuyết của bọn họ vào đây.
Chưởng quầy thấy bọn họ khiêng hai bao tải to đùng vào, liền tò mò dừng bước.
"Chú chưởng quầy, đây là cỏ tích tuyết chúng cháu phơi, hiệu thuốc của các ngài có muốn mua không?"
Chưởng quầy khom lưng sờ thử, phát hiện phơi rất khô, liền gật đầu nói: "Muốn, thứ này trong mùa hè chính là thứ tốt để giải nhiệt, hai mươi văn một cân, cân đi."
Đừng nhìn thứ này có tận hai bao tải to, thật ra nó chẳng nặng chút nào, hai cái bao tải cùng cân cũng chỉ có 35 cân.
Đám ngũ lang đang vô cùng hưng phấn ghé ở ngoài cửa cũng sợ đến ngớ người, rõ ràng bọn họ nhổ nhiều như vậy, sao có thể nhẹ như thế chứ?
Bọn họ đều thấy hơi mất mát, kết quả khi thấy tiểu nhị lấy ra bảy chuỗi tiền đưa cho bọn họ, bọn họ lại sợ đến ngây người.
Hình như tiền này cũng hơi dễ kiếm.
Chu đại lang thấy mấy đứa trẻ còn kiếm được nhiều tiền hơn bọn hắn, cũng thấy hơi kinh ngạc.
Chưởng quầy lại nói: "Lần sau đừng mang cỏ tích tuyết tới nữa, thứ này chỗ nào cũng có, không cần lấy ở ngoài, từng này cũng đủ cho hiệu thuốc nhà ta dùng cả mùa hè rồi."
Mãn Bảo lại đảo con ngươi nói: "Chắc chắn không đủ, mùa hè lâu như vậy mà. Nhà các ngài ngày nào cũng nấu nước thuốc, mỗi ngày nấu ít nhất một lần, một lần tính một cân đi, vậy 35 cân cũng chỉ đủ 35 ngày mà thôi."
Chưởng quầy thấy bé còn nhỏ đã tính rõ ràng như vậy, không nhịn được cười ha ha, xoa đầu nhỏ của bé nói: "Thành của chúng ta nhỏ, một ngày không cần đến một cân cỏ tích tuyết, cháu muốn người ta đắng chết à. Từng này là đủ rồi, mấy đứa đưa đến nữa thì ta cũng không mua."
Mãn Bảo rất là tiếc hận, không nghĩ tới cỏ tích tuyết chỉ làm được một nháy, bé thở dài một hơi như người lớn.
Chưởng quầy cảm thấy đứa bé này rất thú vị, chủ yếu là mấy người hái thuốc ở khu này hắn đều biết, Chu nhị lang vừa nhìn đã biết là người trồng trọt, không phải người hái thuốc.
Hắn rất tò mò với việc bọn họ nhận ra nữ trinh tử.
Rất nhiều hoa cỏ trong nông thôn đều có thể làm thuốc, thậm chí rất nhiều người già cũng biết tác dụng của mấy loại hoa cỏ này, ví dụ như cỏ tích tuyết, ở nông thôn rất nhiều người đều dùng cỏ tích tuyết đắp lên vết thương chảy máu khi bị ngã.
Nhưng bọn họ lại không biết cỏ tích tuyết còn có tác dụng khác, càng không nghĩ đến cỏ tích tuyết cũng là một loại dược liệu trong hiệu thuốc, cũng đừng nói biết đi phơi khô rồi mang đến hiệu thuốc bán.
Nếu nói cỏ tích tuyết chỉ cần phơi khô thì có thể làm thuốc, thì mấy loại dược liệu khác lại yêu cầu cách bào chế đặc thù mới bảo tồn làm thuốc được, đó chính là tri thức chỉ người đại phu và người hái thuốc mới biết.
Đa số người trên đời này chỉ thích làm thứ mình am hiểu, còn đối với thứ mình không am hiểu thì thường tránh đi.
Đây là một dạng lẩn tránh nguy hiểm, là bản năng của loài người.
Nếu một người đột nhiên bước vào lĩnh vực mà hắn không quen, vậy chắc chắn là hắn có thứ để dựa vào. Mà đối phương vẫn là người trung thực, vậy điểm dựa này lại càng phải lớn hơn.
Chưởng quầy liền nghi ngờ trên tay bọn họ có sách thuốc.
Hắn cũng dò hỏi qua Chu đại lang, chẳng qua Chu đại lang cũng chỉ ngây ngô cười với hắn, không biết là khờ thật hay là giả vờ ngây ngô. Nhân lúc tiểu nhị tính tiền cho bọn họ, chưởng quầy dứt khoát nắm tay nhỏ của Mãn Bảo đi sang bên cạnh ngồi, hỏi bé, "Ai dạy nhà cháu bào chế nữ trinh tử?"
Mãn Bảo: "Ơ, không phải là chú chưởng quầy dạy sao?"
Chưởng quầy nghĩ lại, hình như đúng là hắn từng nói qua mấy câu, hắn dừng một chút, hỏi: "Vậy thì ai nhận ra nữ trinh tử là dược liệu?"
Mãn Bảo lập tức kiêu ngạo nói: "Cháu!"