Mãn Bảo tìm rất lâu mới tìm ra được một quyển sách có hình, sau khi đọc một lúc mới phát hiện ra, đây là một quyển sách ghi chép các loại thảo dược, trong đó có mấy loại có hình ảnh, còn chủ yếu là miêu tả qua chữ.
Bên dưới tên thảo dược là nơi nó thường mọc, hiệu quả trị liệu và cách thức bào chế.
Tinh thần Mãn Bảo rung lên, vô cùng vui mừng, trực tiếp ngồi bệt xuống đất xem chăm chú.
Chữ nào không hiểu thì bé hỏi Khoa Khoa, chỗ nào không biết ngắt câu kiểu gì bé cũng hỏi, mặc dù đọc rất đứt quãng, nhưng vẫn rất có hứng thú đọc tiếp.
Bạch Thiện Bảo thì tìm được một quyển nói về các câu chuyện kì bí quỷ quái, cái loại chuyện xưa vừa huyền bí vừa huyễn hoặc.
Mở đầu sách là lời nói của tác giả, nói đây là các câu chuyện hắn nghe, chứng kiến được khi đi du lịch các nơi, xuyên suốt từ nông thôn đến thành thị, đều rất chân thực.
Bạch Thiện Bảo giống Mãn Bảo, thích nhất là xem sách kể chuyện. Các loại sách khác cậu đều không thích xem, nhưng loại sách này lại xem say sưa.
Vì sao cậu lại đặc biệt thích đọc và nghe Trang tiên sinh giảng bài?
Bởi vì đều là những lời nói việc làm của Khổng Tử được ghi lại, đều được hình thành từ những mẩu câu chuyện nhỏ. Mà Trang tiên sinh giảng bài cũng rất chú ý đến tính thú vị, giảng đến câu nào, thì đều nói luôn xuất xứ, hoàn cảnh lúc đó, nghe rất giống kể chuyện, cậu thích vô cùng.
Hai đứa bé ngồi dựa vào nhau, mỗi người cầm một quyển sách đọc say sưa.
Lưu thị mang con dâu đến đây ngó thử, thấy hai đứa bé đọc đến mê mẩn, liền bảo con dâu để bánh ngọt lên bàn, rồi cẩn thận đi ngoài.
Trịnh thị vui mừng vô cùng, hạ thấp giọng nói: "Thiện Bảo thế mà lại chủ động đọc sách, còn đọc nghiêm túc như thế.."
Phải biết rằng trước kia Bạch Thiện Bảo ở nhà ghét đọc sách nhất, thậm chí có rất nhiều lần còn lén giấu sách đi, chỉ là vì không muốn đến tộc học.
Lần nào tan học về nhà cũng lập tức mang theo thư đồng và gã sai vặt đi chơi, leo cây, xuống ao, bắt côn trùng và đánh nhau, thật đúng là không việc nghịch ngợm nào không làm.
Lưu thị cũng nở nụ cười, "Cho nên lần này chúng ta chuyển nhà là đúng."
Trịnh thị liên tục gật đầu, cũng không chú ý đến việc mẹ chồng nhất định phải chuyển đến khe suối nghèo khổ này, vốn dĩ, nàng từng kiến nghị đưa con nó về nhà mẹ đẻ của nàng.
Nếu sợ không được tự nhiên, có thể mua nhà gần chỗ nhà mẹ đẻ của nàng để ở, có nhà họ Trịnh làm chỗ dựa, ngày tháng trôi qua có thể tốt hơn chút.
Không ngờ mẹ chồng lại kiên quyết muốn đến thôn Thất Lí, nơi này ra vào không tiện, cũng không có thầy giỏi. Ban đêm nàng không ít lần lén khóc, nhưng bây giờ lại cảm thấy hết thảy đều đáng giá, chỉ cần Thiện Bảo nhà bọn họ có thể học giỏi.
Lưu thị nói: "Đã chọn xong chỗ, ngày mai ta lên huyện thành một chuyến, đổi ít tiền đồng về, phải nhanh chóng đào nền móng. Nếu đã quyết định định cư ở đây, vậy phải xây cái nhà tốt một chút."
Lưu thị không có ý kiến gì.
Bạch Thiện Bảo và Mãn Bảo cũng không biết từng có người có lớn đến xem, bọn họ say sưa đọc hồi lâu, cảm thấy hơi mỏi mắt, bèn bò dậy định đi ra ngoài một chút.
Nhìn thấy trên bàn có bánh ngọt và nước uống, Thiện Bảo lập tức gọi Mãn Bảo đến ăn.
Hai người vui vẻ ăn bánh ngọt, dứt khoát ngồi luôn trên ghế xem sách, tận đến khi người hầu bên ngoài tới bẩm báo, Mãn Bảo mới biết Đại Đầu đến đón bé.
Mãn Bảo liền để sách lại, sau đó cõng rương đựng sách tạm biệt Thiện Bảo, nhảy nhót tung tăng ra về.
Đương nhiên Bạch Thiện Bảo sẽ ra tiễn bé đi, chủ yếu là không có ai đọc sách cùng mình, cậu cũng không muốn đọc.
Vì thế đưa người tới cửa lớn, nhìn bé về với Đại Đầu, cậu cũng không về đọc sách nữa, tung ta tung tăng đi tìm bà nội, trên đường nhìn thấy trong vườn hoa có mấy con sâu xinh xắn, cậu lập tức quên mất là phải đi tìm bà, dứt khoát ở trong vườn bắt sâu.
Gây họa hòm hòm cho đám hoa cỏ xong, lúc ấy cậu mới chột dạ chạy về tìm bà nội.
Mãn Bảo đi theo Đại Đầu về nhà mới nhớ ra buổi chiều Đại Đầu không tới đón bé, vội vàng hỏi cậu đi đâu.
Trước khi tới, Đại Đầu đã bị cảnh cáo là không được nói mấy việc này cho cô nhỏ biết, vì thế nói: "Ta đi chơi, quên mất thời gian."
Mãn Bảo vô cùng trượng nghĩa nói: "Cháu đừng sợ, ta sẽ không nói cho mẫu thân và đại tẩu biết đâu."
Đại Đầu thầm nghĩ: Người không nói bọn họ cũng biết.
Chẳng qua cô nhỏ có phần giác ngộ này vẫn là rất tốt, vì thế cậu cảm ơn cô nhỏ.
Nhà họ Bạch cách nhà họ Chu một đoạn kha khá, nhà họ Chu cách đầu thôn không xa, nhưng ngoài đó vẫn còn vài nhà nữa. Mọi người lại hay thích đứng dưới cây đa gần cửa thôn tụ tập tán gẫu, cho nên mỗi lần Mãn Bảo đứng từ đây đều có thể nhìn thấy rất nhiều người.
Nhưng lần này chỗ đó không có ai cả, ngay cả trẻ con đùa nghịch trên đường cũng không thấy.
Mãn Bảo vô cùng tò mò, "Người trong thôn đâu?"
"Ở trong nhà của mình thôi."
Mãn Bảo nói: "Ở nhà làm gì, sao lại không ra ngoài nói chuyện phiếm?"
Cái này.. Đại Đầu không nhịn được nói: "Ở nhà làm việc ăn cơm chứ sao, bây giờ là lúc ăn cơm mà."
"Nhưng mà trước đây chỗ này ngày nào cũng có người, bọn họ còn thích bưng cơm ra ngoài ngồi xổm ăn, tại sao lần này lại không thấy ai cả?"
Đại Đầu có chút chột dạ, "Chắc là hôm nay trong nhà họ có thịt ăn?"
Chỉ có lúc trong nhà có thịt, những người đó mới không bê bát ra đây ngồi xổm.
Nhắc tới thịt, ánh mặt lập tức Mãn Bảo sáng rực, nhảy cẫng lên chạy về nhà, trong miệng hô to: "Thịt, thịt, thịt gà nha, buổi tối hôm nay nhà chúng ta được ăn thịt gà."
Đại Đầu hơi sửng sốt, nước miếng cũng chảy ra theo.
Còn chưa tới nhà, hai đứa bé đã ngửi thấy mùi thịt thơm nồng, không kìm được nuốt nước miếng, nhấc chân chạy vào trong nhà.
Tiểu Tiền thị còn chưa bắc nồi xuống, ra phòng bếp đã thấy cô nhỏ cõng rương đựng sách, mà đứa con trai ngốc của nàng đi tay không, bèn dí cái trán cậu nói: "Đúng là cái chày gỗ, con lớn hơn cô nhỏ bao nhiêu mà không biết đường xách rương đựng sách hộ cô nhỏ à?"
Đại Đầu lập tức giơ tay nhận lấy cái rương đựng sách của cô nhỏ, mang nó vào phòng, sau đó đi cùng cô nhỏ ra đứng ngoài phòng bếp cùng các đệ đệ muội muội, ánh mắt trông mong nhìn nồi gốm đang bốc khói.
Thơm quá đi mà!
Hệ thống cảm nhận được khát vọng của ký chủ, nhân cơ hội mở miệng, "Nên là ký chủ, bây giờ chắc ngươi đã biết lợi ích của tích phân rồi chứ?"
Mãn Bảo ngửi được mùi thịt liền thấy bụng hơi đói, đầu óc có chút chậm chạp, "Hả" một tiếng tỏ vẻ không hiểu.
Hệ thống nói: "Tích phân có thể đổi kẹo cho ngươi, mà kẹo có thể đổi lấy tiền ở thời đại này, có tiền thì có thể mua đủ loại đồ ăn ngon. Chỉ cần đủ nhiều tích phân, ký chủ muốn cuộc sống sau này sung sướng cũng chẳng phải là khó."
Mãn Bảo nói: "Đúng nha, vậy thì rốt cuộc bao giờ các ngươi mới phát tích phân của nữ trinh tử xuống cho ta, đến bây giờ vẫn chưa nghiên cứu ra sao?"
Hệ thống trầm mặc một chút mới "Ừm" một tiếng, bảo ký chủ kiên nhẫn chờ đợi.
Mãn Bảo cảm thấy không thể cứ ngồi yên chờ đợi khoản tích phân này mãi như vậy, xem ra phải đi nhổ mấy loại hoa cỏ trước kia chưa có cho Khoa Khoa thôi.
Nhưng đám đại ca thật là ngốc chết mà, vào trong rừng có nhiều hoa cỏ thế mà không thể giúp bé tìm được một cây, haizzz, xem ra bé vẫn phải tự đi rồi.
Mãn Bảo tính khi nào sẽ tìm một cơ hội lên núi, đương nhiên bé không thể tự đi, cần phải có người đi cùng bé mới được.
Lúc ăn cơm, cả nhà đều dùng ánh mắt trìu mến nhìn Mãn Bảo, ngay cả Chu tứ lang cũng gian nan gắp một miếng thịt từ trong bát mình đưa cho Mãn Bảo, tỏ ý, "Muội út, sau này nếu có ai bắt nạt muội, muội cứ nói cho tứ ca, tứ ca sẽ giúp muội đánh nó."
Đám Chu ngũ lang cũng không cam lòng yếu thế, rối rít hiến dâng một miếng thịt trong bát mình cho Mãn Bảo, tỏ ý giống vậy.
Mãn Bảo ăn đến miệng bóng nhẫy, mơ màng ngẩng đầu nói: "Nhưng không có ai bắt nạt muội mà."
"Chúng ta biết, đây không phải là nói trước sao, nếu sau này muội bị người ta bắt nạt, không cần biết là đánh nhau hay cãi nhau, cứ nói cho các ca ca một tiếng, các ca ca đánh nó thay muội."