Nhưng cũng có nhà từ già đến trẻ đều không phục, nhà hàng xóm sát vách Mãn Bảo nghe thấy tiếng ríu rít, tức giận đến nỗi ném cả đồ, hạ thấp giọng mắng một câu, "Cái thứ không được dạy dỗ, cả ngày hò hét ồn ào, không thể yên tĩnh được nửa khắc."

"Bà nói cái gì vậy?" Chu Đại Viên trừng mắt nhìn bà một cái, xua đám cháu trai cháu gái đang tò mò nhìn bọn họ đi, lúc này mới nói: "Nếu bà không sợ thím tìm tới nhà, thì bà cứ việc nói."

Bà cụ gầy gò bắt đầu chửi rủa, nhưng cũng vẫn hạ thấp thanh âm, tuổi bà xấp xỉ với tuổi Tiền thị, hai người một trước một sau gả đến thôn Thất Lí.

Đừng nhìn bây giờ Tiền thị cả ngày đều ngồi trong nhà ngậm kẹo đùa cháu, luôn mang dáng vẻ ôn hòa cười tủm tỉm với bà con trong thôn, thật ra tuổi trẻ bà cũng rất đanh đá.

Quay lại bảy tám trước, bà cũng là một nhân vật máu mặt trong thôn, ngay cả con dâu nhà trưởng thôn cũng không dám trêu chọc bà.

Nhà Chu Kim trước kia nghèo lắm, nhờ có bà nâng mới được như bây giờ. Tuy rằng trong thôn thường hay có người nói bà uống thuốc phí tiền, liên lụy nhà họ Chu, nhưng đáy lòng mọi người đều rõ, bà là mảnh trời nhà họ Chu, là bà chống đỡ nhà họ Chu.

Nhưng bà cụ vẫn có hơi không phục, cái không phục này ngoại trừ ghen ghét, còn có ân oán tích lũy từ hổi còn trẻ.

Mà từ khi Mãn Bảo đi học, không khí náo nhiệt của nhà họ Chu càng đạt tới mức cao nhất, tuy rằng bà hạ giọng mắng chửi người ta, lại vẫn cố ý cầm gậy trong tay đập bộp bộp lên trên cửa, trên bàn, hướng về phía nhà họ Chu hô to: "Trời đã tối rồi, không ngủ đi còn ở ngoài ồn ào cái gì. Ngày mai phải lên núi đốn củi, có cái việc cũng không biết đi tìm, đáng đời các ngươi gặp cảnh khốn cùng!"

Giữa các nhà trong thôn đều có một khoảng cách nhất định, bởi vì khi chọn chỗ xây nhà đều suy xét đến việc tương lai con mình cũng cần có đất để xây phòng, đến lúc đó chắc chắn lại phải yêu cầu phê duyệt đất nền để xây.

Cho nên giữa các nhà luôn cố ý cách ra một khoảng trống.

Cho nên giữa nhà Mãn Bảo và hai bên nhà trái phải đều có một khoảng cách nhất định.

Nhưng khoảng cách này cũng có hạn, nhà lại không cách âm, mọi người nói chuyện ở trong sân, hơi cao giọng một chút là sát vách có thể nghe thấy.

Lúc ấy Mãn Bảo đã nghe thấy, nhưng bé không biết chị dâu ở sát vách đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, bé còn vô cùng đau lòng nhìn sang phía nhà Chu Đại Viên, thở dài như người lớn: "Nàng dâu Đại Viên lại mắng bọn Đại Lư rồi, thật là, dạy dỗ con cái cần phải khen, sao có thể cứ mắng như vậy chứ?"

Đám người Chu tứ lang: ".. Nên gọi chị dâu, đừng cứ gọi nàng dâu Đại Viên này nàng dâu Đại Viên nọ, tuổi tác của người ta không kém mẹ muội mấy đâu."

"Chẳng lẽ nàng không phải là nàng dâu Đại Viên sao? Xưng hô mà thôi, không cần quá để ý," bé chạy đi tìm ba chị dâu của bé, nói với các nàng: "Chị dâu, các tẩu đừng có học nàng dâu Đại Viên, sau này nên khen đám Đại Đầu Đại Nha nhiều vào, đừng cứ mắng bọn họ, ta thấy Đại Lư bị mẹ hắn mắng đến ngốc cả đi kìa."

Ba chị em dâu cười đồng ý, lướt qua Mãn Bảo lén trừng mắt với đám Đại Đầu Đại Nha đang vui vẻ, quyết định về phòng giáo dục lại bọn họ.

Chu lão đầu quay đầu nói với thê tử: "Đây là Mãn Bảo đang học bà đó, bà cũng nên dạy nàng, ra ngoài đừng có gọi như vậy."

Tiền thị chẳng thèm để ý: "Yên tâm đi, con gái nhà tôi không ngốc."

Lại nói: "Ông xem nàng có gọi nàng dâu Đại Cốc như vậy không? Toàn gọi là chị dâu, trong lòng con nhóc này biết hết, ai gọi chị dâu, ai không gọi, lòng nàng rõ hơn ai hết."

Chu lão đầu thấy bạn già mang vẻ mặt khinh thường nhìn về hướng nhà Chu Đại Viên, còn bảo bọn trẻ đi bắt đom đóm, làm trong sân càng rôm rả.

Tiếng lanh canh lách cách nhà Chu Đại Viên vang lên càng to, độ cong khóe miệng Tiền thị càng cao.

Chu lão đầu rụt đầu về, quyết định không nói gì nữa.

Bọn trẻ bên này chơi đến vui vẻ, không khí nhà Chu Đại Viên bên kia lại vô cùng đè nén, bọn trẻ ngồi ở trong phòng không dám ra, nàng dâu Đại Lư cũng không kìm được nhỏ giọng nói thầm, "Mẹ cũng thật là, bảo chúng ta ngủ, xong lại đứng ngoài gõ như vậy. Ồn như thế, sao mà ngủ được chứ."

Đại Lư không nói lời nào.

Nàng dâu Đại Lư tiếp tục nói, "Người ta chơi ở trong sân nhà mình, không phải là đúng lý hợp tình sao? Nếu mẹ không đứng ngoài gõ gõ đánh đánh, chúng ta nghe tiếng cười bên ngoài còn càng nhanh ngủ được ấy.."

"Được rồi, có bản lĩnh thì ngươi ra ngoài nói với mẹ đi."

Nàng dâu Đại Lư tức không nhẹ, xoay người đi dỗ con ngủ, không để ý đến hắn.

Con nhà họ nhỏ giọng hỏi nàng dâu Đại Lư, "Mẹ, vì sao bà nội không thích Mãn Bảo ạ?"

Nàng dâu Đại Lư: "Bởi vì nàng thông minh!"

Cẩu Đản kinh ngạc, "Thông minh còn không tốt sao?"

"Tốt, chỉ là không phải nhà con." Nàng dâu Đại Lư nói xong thì liếc sang Đại Lư.

Sắc mặt Đại Lư căng đến đỏ bừng, không nhịn được đánh nàng một cái, "Ngươi nói lung tung gì thế?"

"Ta nói lung tung? Ta nói không đúng sao? Mẹ ngươi chính là ghen ghét nhà họ Chu, ghen ghét nhà thím Tiền, suốt ngày chỉ cây dâu mắng cây hòe nói ta không biết sinh con, sinh ra một đám trứng lừa. Mà ta đúng là rất muốn sinh trứng vàng, trứng bạc đấy, sinh được một đứa bé thông minh như Mãn Bảo, nhưng ngươi có cái giống đó sao?"

Nàng dâu Đại Lư đã ôm một bụng tức từ lâu, hơn nữa mẹ chồng bên ngoài còn đang cầm gậy gõ gõ đánh đánh, lửa giận của nàng càng như từng chùm pháo tóe lên, cũng mặc kệ con còn bên cạnh, trực tiếp hỏi như pháo nổ, "Cũng không nhìn xem cha người ta là dạng gì, ngươi là dạng gì, ta muốn sinh thì có thể sinh sao?"

Đại Lư tức giận đến nỗi đỏ cả mắt, nói không lựa lời: "Mẹ người ta cũng là tiểu thư nhà tú tài đó, ngươi có phải không?"

"Im mẹ đi, hắn nói thế nào thì thế nấy, ai từng gặp qua nhà mẹ đẻ của vợ hắn chứ.."

Hai vợ chồng cãi nhau một trận, Cẩu Đản và các đệ đệ muội muội trốn trong chăn, hai mắt tỏa sáng lấp lánh.

Năm nay cậu tám tuổi, nhỏ hơn Đại Đầu một tuổi, coi như hiểu chuyện, cho nên hôm sau cậu liền vô cùng phấn khích đi tìm đám bạn nhỏ của cậu, lén nói cho bọn nó, "Mãn Bảo không phải do cha mẹ nàng sinh!"

Lời của trẻ con là khó giữ nhất, không đến nửa ngày, hơn nửa trẻ con trong thôn đều nghe được lời đồn đãi này, Nhị Đầu thích chơi với các bạn nhỏ cùng tuổi nhất, vì thế đồng bọn nhỏ của cậu liền nhỏ giọng tới hỏi cậu, cô nhỏ của ngươi có phải là do ông nội ngươi sinh không.

Nhị Đầu đúng lý hợp tình nói: "Đương nhiên không phải."

Các bạn nhỏ kinh hãi, Nhị Đầu khinh bỉ nhìn bọn họ: "Đàn ông sao mà sinh con được, cô nhỏ của ta là do bà nội ta sinh."

A, mọi người nghe thế cũng cảm thấy hợp lý.

Vì thế lại có người truyền lời trở lại, nói tuy rằng Mãn Bảo không phải do cha bé sinh, nhưng là do mẹ bé sinh!

Chờ tới khi Đại Đầu nghe được tin này, lời đồn đãi đã xoay hai vòng trong thôn, nhưng phạm vi chỉ giới hạn trong đám trẻ nhỡ, đám trẻ lớn hơn cũng không nghe nói.

Vì thế Đại Đầu đi tìm từng bước, rất nhanh tìm đến ngọn nguồn lời đồn đãi ------ Cẩu Đản.

Đại Đầu giơ nắm đấm đánh Cẩu Đản một trận, nói: "Ta thấy ngươi trông vừa không giống cha ngươi, cũng chẳng giống mẹ ngươi, chắc chắn ngươi cũng không phải do cha mẹ ngươi sinh."

Cẩu Đản chảy máu mũi, vừa khóc vừa la, "Ngươi nói dối, lời này là cha mẹ ta nói, cô nhỏ của ngươi không phải do ông bà ngươi sinh, bà nội ta cũng nói cô nhỏ của ngươi không có ai dạy, đấy không phải là không có cha mẹ là gì?"

Đại Đầu lại tức giận đánh một trận, nói: "Ngươi mới không có ai dạy ấy, có ai lại đi dạy ngươi loan truyền lời ong tiếng ve như vậy không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play