Bạch Thiện Bảo đưa Mãn Bảo đến thư phòng nhà cậu.
Đây là thư phòng lớn, hầu như chỉ dùng để trưng bày sách, cậu có thư phòng nhỏ của mình, ở ngay gian ngoài phòng ngủ.
Trước khi cậu lớn lên, trên cơ bản thư phòng này chỉ để có tác dụng là nơi chứa sách.
Chẳng qua chờ bao giờ nhà cậu xây nhà mới, chắc chắn sẽ dọn đi.
Vị trí của thư phòng vô cùng tốt, đầy ánh nắng mặt trời, còn rất rộng, đẩy cửa đi vào, đập vào mắt là từng hàng kệ sách.
Còn xịn hơn hai hàng kệ sách của Trang tiên sinh nhiều.
Mãn Bảo kinh ngạc cảm thán không thôi, đây vẫn là lần đầu tiên bé nhìn thấy nhiều sách như vậy, bé chạy lên trước, chỉ có thể ngẩng đầu nhỏ nhìn giá sách.
Quá cao, rất nhiều sách bé đều không với tới.
Bạch Thiện Bảo cũng chỉ cao hơn bé nửa cái đầu, ở phương diện này rất có tiếng nói chung với bé, cậu kề tai thì thầm với bé: "Bà nội ta nói trong sách nhà ta có vàng, ngày hôm qua ta tìm rất lâu vẫn chưa thấy, suýt chút nữa còn quên làm bài tập."
Hai mắt Mãn Bảo sáng lấp lánh, hỏi: "Có nhiều vàng không?"
Bạch Thiện Bảo suy nghĩ một chút mới nói: "Bà nội ta bảo có một lầu cơ, cho nên hẳn là rất nhiều."
Hệ thống đang muốn rà quét xem vàng giấu ở quyển sách nào: .
Nhìn hai đứa bé đã bắt đầu bừng bừng hứng thú tìm kiếm, hệ thống không nhịn được nói: "Ký chủ, ngươi hỏi hắn xem, có phải bà nội của hắn nói mấy câu như trong sách tự có nhà lầu vàng?"
Mãn Bảo hỏi Thiện Bảo.
Thiện Bảo hung hăng gật đầu, "Đúng vậy đúng vậy, trong sách nhà ta có cả một tòa lầu vàng đó."
Cậu cũng có toan tính riêng của mình, bởi vì chuyện ngày hôm qua, cậu không nói cho mẹ và bà nội cậu, nhưng lại bằng lòng chia sẻ với Mãn Bảo, cậu lặng lẽ nói: "Chờ đến khi ta tìm thấy vàng, ta sẽ giấu đi, sau này nó sẽ là tiền của ta."
Mãn Bảo cảm thấy cái chủ ý này của cậu không tồi, hỏi cậu: "Vậy nếu ta tìm giúp ngươi, ngươi có thể chia cho ta một ít không?"
Bạch Thiện Bảo tỏ vẻ không thành vấn đề, đứa bé này từ nhỏ đã không thiếu tiền, thật sự rất hào phóng.
Thấy hai đứa trẻ mải nói rồi quên cả nó, Mãn Bảo còn rất có tư thái vén tay áo đại chiến một hồi, hệ thống bèn chen vào nói: "Ký chủ, câu trong sách tự có nhà lầu vàng có ý nghĩa là học hành thi đỗ công danh là một đường ra tuyệt vời, sau khi thi đỗ công danh thì sẽ có vinh hoa phú quý và người đẹp."
Mãn Bảo ngơ ngác, thuật lại những lời này cho Bạch Thiện Bảo nghe, cuối cùng còn bỏ thêm một câu, "Ta cảm thấy mấy lời này quái quái, không giống lời tiên sinh nói, ta không thích."
Nhưng điều Bạch Thiện Bảo chú ý là, "Cho nên trong sách nhà ta không có vàng sao?"
Mãn Bảo nói: "Đi hỏi bà nội của ngươi xem."
Bạch Thiện Bảo liền kéo Mãn Bảo đi.
Đại Đầu được Lưu thị giữ lại trong phòng khách ăn bánh ngọt, trò chuyện, cho nên rất nhanh Bạch Thiện Bảo đã tìm thấy bà nội, vừa hỏi, mới biết điều Mãn Bảo nói là sự thật.
Lưu thị không ngờ rằng cháu trai phát hiện ra nhanh như vậy, không kìm được thoáng nhìn qua cô gái nhỏ đứng bên cạnh cậu, thật là một đứa trẻ thông minh.
Bà nói với Bạch Thiện Bảo: "Những lời này do một vị tổ tiên nói, ý là, trong sách có muôn vàn tri thức, con nắm giữ tri thức, bất kể tương lai muốn tiền tài, ruộng tốt nhà rộng hay người đẹp, chúng nó đều sẽ tự động đến với con. Con nói con muốn đi kiếm tiền, nhưng bây giờ con mới năm sáu tuổi, tay không thể mang, vai không thể vác, học hành chưa tinh, số học chưa hiểu, tuổi còn nhỏ, sao có thể kiếm được tiền chứ?"
"Còn không bằng chú tâm học hành, học nhiều tri thức, đợi đến khi con trưởng thành, tiền tài sẽ tự đến."
Bạch Thiện Bảo vô cùng đau lòng, cảm thấy vàng sắp tới tay cứ như vậy mà bay mất, căn bản nghe không lọt lời bà nội nói, xoay người chạy đi.
Mãn Bảo vội vàng đuổi theo.
Trịnh thị lo lắng, đang muốn chạy theo, Lưu thị đã gọi nàng lại: "Để nó đi đi, nó nghĩ nhiều sẽ tự thấy thông suốt."
Bà thật sự sợ con dâu sẽ nói mấy câu như cả cái nhà này đều là của con.
Bạch Thiện Bảo chạy về thư phòng, ngồi xổm trên đất, đau lòng đến nỗi rơi nước mắt, Mãn Bảo lại thấy rất vui vẻ, cảm thấy lời bà nội Lưu nói dễ nghe hơn Khoa Khoa nhiều, bé nói với Khoa Khoa: "Ý nghĩa của mấy câu này hẳn phải giống như bà nội Lưu nói mới đúng."
Số liệu bên trong hệ thống nhanh chóng chuyển động một chút, "Ký chủ, những câu này hẳn là do Triệu Hằng trong lịch sử nói, mặc kệ có đúng hay không, tính theo sức sản xuất hiện nay chỗ ký chủ, những lời này hẳn là không nên xuất hiện mới đúng."
Hệ thống đưa cả bài thơ đầy đủ ra cho Mãn Bảo xem.
Mãn Bảo đọc một lần, vô cùng chê bai, "Như vậy mà được coi là thơ à?"
Tuy rằng bé mới học thơ ca chưa được bao lâu, những cũng biết mấy vận luật cơ bản nhất, một bài thơ có được hay không, có thể dựa vào cảm giác để cảm thụ ra được, bé cảm thấy bài thơ này không hay.
Hệ thống nói: "Đúng là không hay, có người đánh giá nó còn kém cả bài vè, chẳng qua người làm thơ này là một vị hoàng đế, cho nên mới lưu truyền đến nay."
Hệ thống lại rà quét số liệu của sách trong thư phòng này lần nữa, nói với Mãn Bảo: "Bây giờ, vị hoàng đế này còn chưa xuất hiện."
Mãn Bảo mới chẳng thèm quan tâm cái này, bé chỉ ngồi xổm xuống an ủi Bạch Thiện Bảo, "Ngươi đừng buồn, người nói mấy câu này cũng chẳng giỏi giang gì, cho nên lời hắn nói chưa chắc đã đúng. Nên chúng ta đừng nghĩ tới chuyện học hành kiếm tiền làm gì, cứ kiếm luôn từ bây giờ đi."
Bạch Thiện Bảo ngẩng đầu, khóe mắt đỏ ửng nhìn bé, "Kiếm như thế nào?"
"Nhổ rau má là được, sau này ngươi đi nhổ với ta, phơi khô xong thì để tứ ca ta mang đến hiệu thuốc bán, như vậy ngươi sẽ có tiền."
Bạch Thiện Bảo cảm thấy bé nói đúng, cậu không thể chỉ nghe mỗi lời bà nội được, vì thế lau nước mắt nói: "Vậy ta không đi học nữa, như thế thì ta sẽ có nhiều thời gian đi nhổ rau má hơn."
Mãn Bảo kinh ngạc nhìn cậu: "Vì sao ngươi lại không đi học?"
Bé do dự một chút rồi hỏi, "Ngươi thiếu tiền lắm sao? Nếu thiếu tiền quá thì ta cho ngươi mượn một ít là được, nhưng mà ngươi phải trả tiền lại cho ta đó."
Bạch Thiện Bảo ngơ ngác, gãi gãi đầu nói: "Hình như ta cũng không thiếu tiền."
"Không thiếu tiền thì sao ngươi lại không đi học?"
"Không phải ngươi đã nói, lời bà nội ta nói có thể không đúng, rằng học hành không thể kiếm được tiền sao?"
Mãn Bảo nói: "Cho dù đi học không thể kiếm được tiền, nhưng đi học vui vẻ mà, còn có thể hiểu được nhiều đạo lý nha, chẳng lẽ ngươi chỉ vì kiếm tiền mới đi học?"
Bạch Thiện Bảo thật đúng là không biết vì sao cậu phải đọc sách học hành, cậu ngẫm nghĩ, nói: "Mẹ ta nói, ta đi học là để làm rạng rỡ tổ tiên, bà nội ta thì nói ta đi học là vì kế thừa chí hướng của phụ thân ta."
Mãn Bảo nhìn cậu, Thiện Bảo cũng nhìn bé, hai đứa trẻ ngồi dưới đất dựa vào kệ sách, hai mặt nhìn nhau.
Mãn Bảo chỉ có thể nói cho cậu, vì sao bé lại thích đọc sách đi học.
"Ta cảm thấy đi học rất vui vẻ, ta có thể biết được nhiều điều mà người khác không biết, còn có thể từ trong sách đọc được rất nhiều rất nhiều chuyện xưa," Mãn Bảo nói: "Tiên sinh nói, đọc sách có thể hiểu lý lẽ, ta phải làm một người hiểu đạo lý, cho nên mới đi học."
Mãn Bảo nói với Bạch Thiện Bảo, "Ngươi nên tự mình suy nghĩ thử xem, vì sao ngươi lại đọc sách đi học. Cha mẹ ta đã từng lén tránh mặt ta nói, cho ta đi học, là để sau này có thể gả ta đến một mối tốt nào đó sống yên ổn qua ngày, nhưng ta không cần gả mối tốt, ta cũng không nói cho bọn họ."
Mãn Bảo nói, "Người lớn nói chúng ta phải nghe, nhưng cũng không cần phải nghe tất, bạn của ta nói, không phải cái gì người lớn nói cũng đúng, cho nên ngươi cần có suy nghĩ của chính mình."
Ngươi cần có suy nghĩ của chính mình!
Đây vẫn là lần đầu tiên Bạch Thiện Bảo nghe được lời như này, từ nhỏ, bà nội, mẫu thân, tiên sinh, bọn họ đều nói với cậu, vì sao cậu phải đi học, cậu phải làm như thế nào, chưa có ai nói cậu phải có suy nghĩ của riêng mình.
Cậu muốn leo cây, bọn họ nói không được, cậu muốn nghịch nước, bọn họ cũng không cho, cậu muốn ngủ nướng, bọn họ cũng từ chối, từ nhỏ, bọn họ đều nói không với ý tưởng của cậu.
Phụ huynh và bạn bè cùng tuổi, kia đương nhiên là nghe bạn cùng tuổi nha!
Hai mắt Bạch Thiện Bảo sáng lên, bắt đầu dùng đầu nhỏ của cậu suy xét.