Chu đại lang dẫn theo hai đệ đệ cõng rất nhiều nữ trinh tử trở về, nhưng thứ này bọn hắn không biết xử lý kiểu gì.

Mãn Bảo lập tức vào chỗ Khoa Khoa xem đề mục về nữ trinh tử, phát hiện đề mục về nữ trinh tử đến bây giờ vẫn chưa viết xong, điểm thưởng tích phân cũng chưa được phát.

Bé không khỏi nghi hoặc, "Khoa Khoa?"

Hệ thống nói: "Bây giờ nhân viên nghiên cứu vẫn còn đang tiến hành nghiên cứu, mặc dù bên trong Bách Khoa Quán có bộ phận ghi chép, nhưng cũng phải nghiệm chứng xem bản ghi chép có chuẩn xác không mới có thể đưa lên đề mục."

Nó nói: "Cái này không giống hoa tử đằng, hoa đỗ quyên trước đó, nữ trinh tử còn liên quan đến kiến thức dược lý, cho nên còn cần thời gian nhất định để đánh giá."

Nó bảo Mãn Bảo yên tâm, chỉ cần nhân viên nghiên cứu bên kia thẩm định rõ đề mục, sẽ lập tức đưa lên, cũng thanh toán phần tích phân này.

Mãn Bảo không ngờ cái này lại rườm rà như vậy, vậy chẳng phải sau này nếu có thứ bọn họ nghiên cứu mãi không ra, bé sẽ mãi không lấy được điểm tích phân?

Hệ thống sợ sự tích cực của bé bị đả kích, vì vậy nói: "Tình huống như vậy sẽ không xảy ra, để đảm bảo quyền lợi cho ký chủ, hệ thống chủ đã quy định thời hạn, thực vật không vượt quá một tháng, động vật không vượt quá ba tháng, nếu không xác định được điểm thưởng tích phân, thì sẽ thanh toán ít nhất là một nghìn điểm tích phân trước cho ký chủ."

Hệ thống nói: "Nếu như ký chủ có thể phát hiện ra thứ mà người tương lai vượt quá thời hạn này vẫn chưa thể làm ra đề mục, như vậy thứ đó nhất định là giống loài đã tuyệt chủng từ rất lâu, vậy thì có thể rất nhanh sẽ tích được số tích phân ký chủ cần để mua thuốc cho mẫu thân."

Hai mắt Mãn Bảo tỏa sáng, "Nhiều như vậy sao? Vậy ngươi nói cho ta, tương lai các ngươi có giống loài gì bị tuyệt chủng, ta chỉ chú tâm đi tìm các loại đó cho các ngươi thôi, có được không?"

Hệ thống không nghĩ đầu óc bé xoay chuyển nhanh như vậy, ký chủ trước kia của nó cũng rất nhanh đã nghĩ tới biện pháp này, nhưng đó là người trưởng thành, còn bé vẫn chỉ là một đứa trẻ mà thôi.

Hệ thống hối hận vì đã nói quá nhiều với bé, vội vàng khuyên can: "Ký chủ, mục đích chủ yếu của Bách Khoa Quán chúng ta là tìm kiếm toàn bộ giống loài, mà không phải chỉ để ghi ghép giống loài tuyệt chủng. Thế nên đã cấm hệ thống con tìm kiếm theo phương pháp này, chỉ được đi theo ký chủ rà quét xung quanh, sau đó tiến hành thu nhận toàn diện để sử dụng."

Cũng bởi vì thế mà hai năm trước, Mãn Bảo chạy vào vườn rau rút mầm cải trắng đưa cho nó, kiên quyết đòi ghi vào, Bách Khoa Quán cũng không nói gì, vẫn thưởng cho Mãn Bảo một điểm tích phân.

Ừm, chỉ là điểm tích phân quá ít, làm hại nó cũng ngại không nhận số phần trăm thuộc về nó.

Mặc dù Mãn Bảo tiếc nuối, nhưng cũng cảm thấy quy định này của Bách Khoa Quán rất hợp lý.

Thế nhưng mà, nếu nữ trinh tử chưa có đề mục, vậy nữ trinh tử của bọn họ phải làm sao bây giờ?

Mãn Bảo ngồi xổm trên đất nhìn mấy ca ca của bé đang cẩn thận lấy từng chùm nữ trinh tử từ trong gùi ra đặt lên chiếu, hỏi: "Có phải là nên phơi không ạ?"

Chu đại lang nói: "Trông quả này tươi mọng như thế, phải phơi mất bao lâu mới có thể khô được? Mà ngoài quả hồng, ta chưa từng thấy loại quả nào cần phơi khô nữa, mà phơi quả hồng cũng cần bóc vỏ, cái quả nữ trinh tử này có cần bóc vỏ hay không? Lúc phơi quả hồng còn cần nắn bóp, quả này có cần phải nắn bóp không?"

Chủ yếu nhất là, bọn hắn mang thứ này về đây, có đưa cho mẹ hắn ăn, mẹ hắn cũng không ăn hết được.

Tiền thị vịn tay Tiểu tiền thị đi ra, nghe vậy thì lườm đứa con trai ngốc của bà một cái, quay đầu nói với Chu nhị lang: "Nhị lang, ngày mai con vào thành với lão ngũ, cầm một chùm ngũ trinh tử vào tiệm thuốc hỏi thử xem. Hỏi bọn họ thứ này bào chế kiểu gì, lại hỏi bọn họ có mua nữ trinh tử đã bào chế không, nếu như mua, thì lấy bao nhiêu tiền một cân, còn nếu để tươi thì được bao nhiêu tiền một cân."

Chu nhị lang đáp vâng.

Tiền thị bảo bọn hắn cất hết quả vào trong kho củi cho khô ráo, còn dặn bọn họ di chuyển cẩn thận một chút.

Mãn Bảo vô cùng đắc ý nói với Khoa Khoa: "Kể cả không có đề mục, thì mẹ ta cũng có biện pháp."

Hệ thống cũng nói: "Mẫu thân của ký chủ rất thông minh, là người thông minh nhất nhà này ngoài ký chủ."

Mãn Bảo lập tức tò mò ngồi xổm nói chuyện phiếm với Khoa Khoa trong đầu, "Sao ngươi lại biết là ta thông minh nhất?"

"Rà quét, người tương lai chia trí lực con người thành mấy cấp độ," hệ thống dừng lại một chút mới nói: "Trí lực của ký chủ không chỉ ở trong thôn Thất Lý, mà trong phạm vi ngàn dặm quanh đây cũng là đứng thứ nhất, năm đó lúc ta rơi xuống đây đã ưu tiên lựa chọn người có trí lực cao nhất trong phạm vi này."

Nếu không dù nó có rơi hơi lệch một chút, thì cũng không đến nỗi rơi vào trong cái khe núi này. Hai năm đầu, không phải hệ thống chưa từng hối hận, nhưng theo tuổi Mãn Bảo ngày một lớn, cũng ngày càng đáng yêu, bọn họ chung sống càng thêm hòa hợp. Còn Mãn Bảo hiển nhiên chưa từng coi nó là một cái máy móc, mà coi nó thành một người bạn, một trưởng bối, nên nó đã không còn thấy tiếc nuối nữa.

Quan trọng nhất là, tuổi ký chủ còn nhỏ, mà trí lực sẽ tăng trưởng theo thời gian, chỉ cần chăm chỉ động não, học tập nhiều hơn, về sau đi ra khỏi ngọn núi này, còn sợ không có thu hoạch sao?

Hệ thống rất coi trọng tiềm lực của Mãn Bảo, thế nên hai năm này quan tâm bé không ít.

Bởi vì bây giờ bé đã chính thức nhập học, còn bái tiên sinh, áp lực của Khoa Khoa không còn lớn như trước nữa, lời nói của nó cũng càng phát ra nhiều hơn.

Cùng Mãn Bảo tán gẫu nói: "Trong nhà các ngươi, chỉ số thông minh của mẹ ngươi cao hơn cha ngươi và nhị ca, mà chỉ số thông minh của nhị ca và tứ ca ngươi bằng nhau, là cao nhất trong số các huynh đệ."

Mãn Bảo rất ghét bỏ Chu tứ lang, "Nhị ca thì không nói, nhưng sao tứ ca cũng là người thông minh chứ? Hắn ngốc thế mà, vậy mà đi đánh bạc đấy!"

"Cái này không chỉ là vấn đề của trí thông minh, còn là vấn đề của việc tự chủ," hệ thống nói: "Ta chỉ rà quét chỉ số thông minh, còn nếu muốn đánh giá tổng quát thì cần phương pháp đánh giá khác."

Mãn Bảo cực kỳ tò mò, "Vậy ngươi xem trong đám cháu của ta có đứa nào thông minh không?"

Hệ thống im lặng một lúc mới nói: "Không có, được cái chỉ số thông minh của Nhị Nha không khác phụ thân bé lắm."

"Đại Đầu, Nhị Đầu, Tam Đầu và Tứ Đầu đều không thông minh sao?"

Hệ thống: "Chỉ số thông minh của bọn họ còn không bằng mấy ca ca của ngươi, đương nhiên, cũng có thể là do tuổi bọn họ còn nhỏ, trí lực là thứ có thể mở mang khai thác."

Mãn Bảo: Hóa ra đám cháu của ta đều là đồ ngốc!

Mãn Bảo dùng ánh mắt thương xót kẻ ngốc nhìn đám cháu của bé, ưu thương thở dài một hơi, sau đó chui vào phòng bếp nói với ba chị dâu: "Đại tẩu, nhị tẩu, tam tẩu, lần sau các tẩu sinh em bé thì bảo đại ca, nhị ca, tam ca đi nhặt hạch đào* về cho các tẩu ăn được không?"

*Hạch đào: Quả óc chó.

Ba chị em dâu chẳng hiểu gì, "Chúng ta muốn sinh em bé hả?"

Trọng điểm không phải là cái này có được không?

Trọng điểm là, "Ăn hạch đào thì em bé mới thông minh được."

Còn sinh một đồ ngốc nữa, nhà bọn họ sẽ biến thành ổ ngốc mất.

Hệ thống thức thời ngậm miệng, giả bộ mình bị chết máy.

Mãn Bảo lại không bỏ qua cho nó, còn hỏi nó trí thông minh của mấy người trong trường học.

Hệ thống nói: "Đồng bọn nhỏ của ký chủ rất thông minh, trí lực xấp xỉ với ngươi, ngoài ra thì thầy giáo của ngươi cũng rất thông minh, chỉ kém hơn các ngươi một chút. Chẳng qua, ông ấy là mất nhiều năm học hành mới được chỉ số thông minh như vậy, nếu ký chủ và đồng bọn nhỏ của ngươi có thể nghiêm túc học hành, suy nghĩ nhiều hơn, thì chắc chắn sẽ càng thông minh hơn."

Mãn Bảo oa một tiếng, vô cùng ngạc nhiên và mừng rỡ, bởi vì dưới con mắt của bé, Trang tiên sinh là một người rất thông minh rất rất thông minh, hóa ra bé còn thông minh hơn cả Trang tiên sinh sao?

Biết được điều này, ngày hôm sau Mãn Bảo lại tràn đầy tinh lực chạy đi học, còn dùng một loại ánh mắt đặc biệt vui mừng nhìn Bạch Thiện Bảo.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play