Các bạn nhỏ làm đến khi mặt trời lên cao, đói đến mức chả muốn động đậy, cảm thấy đã đến giờ cơm, liền vác đồ về nhà.
Chu ngũ lang ngồi xổm xuống định cõng Mãn Bảo.
Nhưng mà Mãn Bảo thương ca ca, quan trọng là giờ hắn vừa bẩn vừa nhiều mồ hôi, còn hôi nữa, cho nên Mãn Bảo kiên trì tự mình đi về.
Chu ngũ lang nghĩ nghĩ, dù sao phần lớn đường đi từ đây về nhà đều là đất bằng, hẳn là Mãn Bảo có thể đi được, mẹ mà thấy chắc cũng không đánh hắn, vì thế yên tâm nắm tay Mãn Bảo về nhà.
Dọc theo đường đi gặp không ít thôn dân về nhà ăn sáng, bây giờ nhà họ Chu đúng là đề tài nóng trong thôn, nhất là Chu tứ lang.
Mọi người đều nhìn bọn họ, đầu tiên là dùng ánh mắt quan tâm mông của Chu tứ lang một chút, sau đó cất lời dạy dỗ thấm thía: "Tứ lang à, đừng có đánh bạc nữa nghen, đó là cái trò phá nhà diệt tộc đó."
"Tứ lang à, con còn trẻ, về sau đừng phạm phải sai lầm như vậy nữa."
* * *
Gặp ai cũng là một hồi khuyên nhủ, mặt Chu tứ lang tái cả đi rồi, hắn không trả lời, ngũ lang lục lang cũng thấy mất mặt, chỉ có Mãn Bảo, tuổi bé còn nhỏ, còn chưa sinh ra cảm giác xấu hổ này, hơn nữa bé cảm thấy mấy chú bác huynh đệ khuyên rất đúng.
Cho nên cả một đường bé đều gật gù đồng ý, "Lục thúc nói đúng, về sau nếu người thấy tứ ca con đến gần sòng bạc, thì người cứ đánh hắn hộ cha con, trở về cha con chắc chắn sẽ mời ngài ăn thịt heo."
"Còn không phải sao, Đại Trụ ca, lần sau huynh đi huyện thành thì để ý kỹ tứ ca muội nhớ, nếu hắn còn táy máy tay chân thì huynh trói hắn mang về, mẹ muội nhất định sẽ cảm tạ huynh."
Thấy tứ ca trầm mặt không nói, Mãn Bảo còn đánh hắn một cái, "Không biết lễ phép, không thấy chú bác huynh đệ đang nói chuyện với huynh sao? Có phải huynh vẫn chưa thật lòng hối cải hay không, vẫn còn muốn đi đánh bạc tiếp?"
Chu tứ lang chỉ có thể trưng khuôn mặt đưa đám ra đáp tạ, ai nói hắn, dạy hắn, hắn đều nói một tiếng cảm ơn.
Người trong thôn thấy thế, đều ngầm nói, có vẻ thằng nhóc tứ lang này thật sự học lãng tử quay đầu rồi, thật ra tuổi hắn còn nhỏ, nhất thời không chịu nổi dụ hoặc cũng là bình thường.
Cho nên mấy người vốn dĩ đã đánh mất ý tưởng làm thân với hắn, lại dâng lên một chút ý niệm.
Nếu thằng nhóc tứ lang này có thể sửa đổi, thì vẫn là một thằng bé không tồi, cao to khỏe mạnh, làm việc cũng ổn, huynh đệ trong nhà cũng có tiền đồ.
Đúng vậy, các thôn dân nhất trí cho rằng ba huynh đệ nhà họ Chu đã thành thân rất có tiền đồ, giỏi việc nhà nông, còn chăm chỉ, chỉ cần có thời gian rảnh sẽ đến nhà Bạch địa chủ làm công kiếm tiền. Còn có Chu lão đầu và Tiền thị, cũng là hạng người chăm chỉ số một, theo lý này, Chu tứ lang hẳn cũng chẳng kém.
Ánh mắt mọi người nhìn Chu tứ lang lại thêm hai phần khoan dung.
Mà Chu tứ lang đã không thể cảm nhận được, bởi vì hắn vừa về nhà một lúc đã bị mẹ hắn bắt đi chẻ củi.
Hiện tại là thời điểm kết thúc thu hoạch vụ thu, trong nhà bắt đầu chuẩn bị củi gỗ qua mùa đông, trước kia việc này là do ba ca ca điều hành, việc nặng như chẻ củi này đều là tam ca làm, vì hắn khỏe nhất.
Mà mấy tên chưa thành thân như bọn họ phụ trách việc lên núi nhặt củi, sau đó mang củi chất vào kho.
Nhưng mà bởi vì Chu tứ lang đánh bạc thua nợ tiền, Tiền thị và Chu lão đầu bàn bạc với nhau, phân việc chẻ củi cho hắn, coi như trừng phạt, cũng là để cho mấy con trai con dâu nhìn.
Trong nhà nhiều con, mà ngón tay có dài có ngắn, chắc chắn Tiền thị không thể xử lý công bằng mọi chuyện, nhưng cũng phải làm ổn thỏa mặt chính, nếu không chỉ cần làm căng một chuyện lên, thì nhà này đừng nghĩ đến việc sống yên ổn.
Chu lão đầu mặt ủ mày ê ngồi xổm trên ngạch cửa, nhìn chằm chằm thằng con tư đi lấy rìu, sau đó mới hừ một tiếng dời ánh mắt đi.
Thấy con gái nhỏ, trên mặt lộ ra nụ cười, "Mãn Bảo về rồi à, chơi có vui không con?"
Mãn Bảo vui sướng gật đầu, "Vui ạ, cha ơi, trên núi có nhiều thứ thú vị lắm, có rất nhiều hoa, còn có rất nhiều cỏ, chiều nay con muốn đi tiếp!"
"Buổi chiều nắng gắt, con ở nhà ngủ trưa đi, để bọn tứ ca đi là được," Chu lão đầu nói: "Nếu con thích hoa, để mấy cháu gái của con hái cho, con không thể phơi nắng, ra nắng nhiều sẽ bị cảm và phải uống thuốc."
Mãn Bảo nghĩ đến bát thuốc đen sì mà mẫu thân bé phải uống, chun mũi, cả khuôn mặt nhỏ đều nhăn cả vào, giống như đã thấy đắng rồi.
Chu lão đầu nhìn mà vui tươi hớn hở, tâm tình cuối cùng cũng tốt hơn chút, bảo con gái vào nhà ngồi, một lát nữa sẽ ăn bữa sáng.
Người nông dân thường hay làm xong một đợt việc nông mới ăn sáng, một ngày chỉ ăn hai bữa.
Một bữa là vào giữa giờ Tị (9h40) buổi sáng, bữa còn lại là vào giữa giờ Thân (15h40), ăn cơm chiều xong, lại ra đồng dọn dẹp một chút, đến khi trời tối là có thể đi ngủ.
Người lớn đều là như thế, chỉ có trẻ con là ngoại lệ, ví dụ như vào mùa hè và mùa thu, bởi vì ngày dài đêm ngắn, trong nhà thường sẽ nấu một ít cháo buổi tối cho bọn trẻ ăn, không để bọn trẻ đến mức bị đói.
Mãn Bảo chạy vào phòng chính, sức khỏe Tiền thị không tốt, hôm qua vừa kinh vừa giận, còn bị dọa sợ, hôm nay đã nằm ở trên giường không dậy nổi.
Thấy con gái cả người đầy cỏ thì không nhịn được cười, "Chơi vui không?"
Mãn Bảo đáp hai tiếng "Vâng vâng", ngồi trên mép giường, làm bộ ngoan ngoãn, "Mẹ, lần sau con muốn đi họp chợ với nhị ca."
"Con đi làm gì?"
"Con cũng muốn học buôn bán."
Tiền thị không nhịn được cười, "Có mà con muốn đi chơi ấy?"
Tiền thị nghĩ, hồi đầu xuân có hội chùa Mãn Bảo không đi, thu hoạch vụ thu cũng đã kết thúc, bây giờ không đi, đến khi trời lạnh rồi sẽ không còn cơ hội ra ngoài nữa.
Nghĩ như vậy, Tiền thị liền đồng ý, "Để nhị tẩu của con đưa con đi, cho cả bọn Đại Đầu đi nữa, hôm qua đứa nào cũng bị dọa, cho ra ngoài chơi một chút, xoa dịu tâm hồn."
Đến nỗi làm buôn bán linh tinh gì đó, Tiền thị không để ở trong lòng, trong mắt của bà, đây là lời nói trẻ con mà thôi.
Mãn Bảo lại không cảm thấy đây là lời nói trẻ con, bé rất nghiêm túc.
Cho nên sau khi ăn sáng xong bé cũng không đến trường học nghe giảng bài, mà đi kéo ngũ ca lục ca và đám cháu trai cháu gái đến bàn mưu.
Ngũ lang duỗi tay sờ trán muội muội, "Có nóng đâu, sao lại nói mê sảng vậy?"
Lục lang cười nói: "Nhà chúng ta có cái gì để bán?"
Mãn Bảo lắc đầu, "Không có, nhưng bên ngoài có nha."
Bé chỉ ra ngoài nói: "Bên ngoài có nhiều hoa cỏ đẹp như vậy, chúng ta có thể mang đi bán."
Mọi người: "..."
Cái này Tam Đầu cũng biết, "Không bán được đâu."
"Sao lại không bán được?" Khoa Khoa thông minh, lợi hại như vậy còn thích mấy loại hoa cỏ dại này, người bên ngoài cũng sẽ thích mới đúng.
Mãn Bảo vô cùng độc tài, vung tay lên nói: "Cứ quyết định vậy đi, chúng ta đi hái hoa, còn phải nhổ cả cỏ đem bán nữa."
Ngũ lang định khuyên nàng, lục lang liền giữ hắn lại: "Nghe theo Mãn Bảo."
"Muội út ngốc nghếch, đệ cũng ngốc theo à?"
Lục lang: "Đệ không ngốc, nhưng nếu không nghe theo muội ấy, chúng ta còn có thể đi họp chợ sao?"
Ngũ lang suy nghĩ, cảm thấy rất có lý.
Chợ cách thôn bọn họ rất xa, phải đi hơn nửa canh giờ mới đến được, lần đi chợ gần đây nhất vẫn là từ hồi đầu xuân đi lên chợ mua đồ cho hội làng đó.
Hai người lập tức ra hiệu cho Đại Đầu Đại Nha, mọi người ngầm hiểu, đều vui vẻ đồng ý với Mãn Bảo, ngày nào lên chợ nhất định sẽ hái nhiều hoa cỏ dại đẹp đi bán.
Cứ đồng ý trước, đợi bao giờ đi chợ lại tính sau.