Chu lục lang bắt chước ngũ ca, cũng đưa tiền của mình giao cho Mãn Bảo bảo quản.
Chu tứ lang cũng muốn, nhưng cúi đầu nhìn năm văn tiền trong lòng bàn tay lại cảm thấy không cần thiết, vì thế cất tiền vào túi, Mãn Bảo còn an ủi hắn, "Tứ ca, đợi đến sang năm đất hoang của huynh có thể trồng lương thực thì tốt rồi, đến thu hoạch vụ thu là huynh có thể kiếm được rất nhiều tiền."
Chu tứ lang: "Ta cảm ơn muội, cha cày cấy cả đời, ta cũng chưa từng thấy ông ấy có nhiều tiền, huống chi ta mới khai được một mảnh nhỏ, nó có thể thu hoạch được là ta đã rất vui rồi."
Mãn Bảo không ngờ rằng tứ ca lại không có niềm tin như vậy, "Tứ ca, sở dĩ cha không có tiền là bởi vì ông ấy có vợ có con, nhưng huynh không có, thế còn không thể kiếm được tiền sao?"
Bé nói: "Nếu huynh không thể kiếm tiền, vậy sao mà trả tiền được chứ, huynh còn nợ nhiều tiền lắm đấy."
Chu tứ lang có chút cảm thán, hắn nhìn tiểu muội nhà mình, nói: "Muội không thể giúp tứ ca một chút sao?"
Mãn Bảo vỗ ngực nói: "Tứ ca huynh yên tâm, muội nhất định sẽ giúp huynh."
Đám Đại Đầu cũng nhiệt tình nói: "Tứ thúc, chúng cháu cũng sẽ giúp người."
Chu ngũ lang và Chu lục lang cũng rất trọng tình nghĩa huynh đệ, khoác vai Chu tứ lang nói: "Tứ ca, bọn đệ cũng giúp huynh, nếu ngày mai bọn đệ về sớm được sẽ ra khai hoang giúp huynh."
Mãn Bảo nghĩ ngợi, cũng muốn hoạt động sau giờ học của mình phong phú hơn, quan trọng nhất là phải tìm cách đào được nhiều thực vật chưa từng thấy cho Khoa Khoa, kiếm nhiều tích phân, vì thế cũng nói: "Ngày mai muội cũng đến giúp huynh."
Chu tứ lang: . Giúp đỡ ta bảo không phải giúp đỡ kiểu này.
Chẳng qua, nhìn đến ánh mắt chân thành của huynh đệ tỷ muội và đám cháu, Chu tứ lang thầm nói, thôi bỏ đi, hắn có tham gia vào cũng chẳng được chia bao nhiêu tiền, chủ yếu là cha mẹ chắc chắn sẽ không cho hắn động vào chuyện làm ăn trong tay đệ đệ muội muội.
Chu tứ lang ưu thương thở dài.
Mãn Bảo cho rằng bọn họ đã chốt xong, bé cầm số tiền đã tính lại đi nộp cho mẫu thân, sau đó đưa tiền đồng của mình cho Khoa Khoa giữ.
Bé cảm thấy bé cần có một cái túi lớn hơn.
Nghĩ như vậy, Mãn Bảo khẽ đảo con ngươi, nhập vào trung tâm mua sắm hai chữ "Túi tiền" (钱 兜), nhưng hiện ra toàn là từng vòng dây vàng đẹp như đồng tiền, Mãn Bảo a một tiếng, gãi đầu nói: "Ta cần túi tiền mà."
Hệ thống nhìn thoáng qua nói: "Ngươi nên nhập túi xách (包) thì sẽ chuẩn xác hơn, mà không, nhập túi xách thủ công đi."
Bằng không chỉ nhập mỗi túi xách vào, thứ hiện ra cũng toàn là mấy thứ kì quái.
Mãn Bảo nhập lại theo lời Khoa Khoa, kết quả mấy thứ hiện ra đều vô cùng đẹp, đủ loại màu sắc sặc sỡ.
Mãn Bảo oa một tiếng, bừng bừng hứng thú lướt xem, cảm thấy cái này cũng thích, cái kia cũng ưng, quan trọng là cái này rất to nha, có vẻ có thể đựng được rất nhiều tiền đồng.
Sau đó Mãn Bảo nhìn xuống tích phân, nụ cười lập tức đông cứng lại, trừng to mắt nói: "Sao lại đắt như vậy chứ, thế mà tận 38 điểm tích phân, còn đắt hơn giấy và kẹo bao nhiêu lần."
Trong mắt Mãn Bảo, giấy và kẹo hẳn mới là thứ quý giá hơn.
Hệ thống nói: "Nguyên liệu trong tương lai rất dồi dào, nên giấy và kẹo không còn đắt nữa, nhưng tay nghề và sức người rất quý, cho nên túi xách thủ công mới đắt như vậy."
Mãn Bảo nhìn mà không nỡ mua, nhưng bé cũng không thoát ra luôn mà đi lấy một tờ giấy tới, nhìn hình ảnh túi xách mà vẽ theo, bé định bảo chị dâu làm cho bé. Không phải cũng là làm bằng vải sao, trong nhà bé cũng có.
Mãn Bảo cầm bức tranh đi tìm tam tẩu, miêu tả kỹ càng tỉ mỉ dáng vẻ cái túi xách kia cho nàng.
Hà thị tự động bỏ qua mấy cái thêu dệt đầy màu sắc mà bé nói, dù sao nàng cũng không làm được. Nhưng làm cái túi giống cô nhỏ nói thì không thành vấn đề.
À quên, vải cũng là một vấn đề đấy.
Nàng thu giấy lại nói: "Cô nhỏ, đợi khi nào ta nói với mẹ một tiếng, sau đó sẽ cầm tiền đi mua vải làm túi cho muội."
Mãn Bảo vui vẻ gật đầu, "Không cần tẩu nói, để muội tự đi nói với mẹ."
Chủ yếu là bé là rất gấp, không kịp chờ Hà thị đi nói.
Mãn Bảo chạy đi tìm Tiền thị nói muốn mua vải dệt.
Tiền thị nhìn bé chạy lông nhông cả buổi chiều, dạo chỗ này ghé chỗ kia không nghỉ lúc nào, liền cười nói: "Được rồi, mua cho con, con chỉ cần chờ thôi."
Xoay người gọi lão ngũ tới, đưa cho hắn năm văn tiền, nói: "Ngày mai các con lên huyện thành đi tiệm vải một chuyến, hỏi xem cửa hàng bọn họ có bán vải vụn không, nếu có thì mua mấy cân vải về, nhớ chọn khối nào to to, màu sắc đẹp chút mang về."
Không sai, Tiền thị không định mua vải dệt cho con gái, bà xem qua bức vẽ của bé, làm một cái túi xách cũng tiêu phí không ít. Sắp tới còn phải làm cho bé một cái áo ngắn, không đáng tiêu pha như vậy, cho nên vẫn là mua vải vụn thì tốt hơn.
Chu ngũ lang cũng là lần đầu tiên nhận tiền từ trong tay mẹ, tự cảm thấy đã là người lớn, phấn khích không chịu được, vừa quay người đã đi khoe với Mãn Bảo.
Mãn Bảo thế mới biết mẫu thân muốn mua vải vụn làm túi xách cho bé, bé bừng bừng hứng thú, vô cùng hâm mộ, "Nếu ngày mai muội cũng có thể lên huyện thành thì tốt, vậy thì muội có thể tự mình chọn vải vụn cho mình."
Lần đầu tiên Mãn Bảo cảm thấy đến trường học cũng có lúc không hay.
Chu ngũ lang hứa với bé, "Muội yên tâm, ta nhất định sẽ chọn cho muội mảnh vải đẹp nhất."
Lại lấy từ trong sọt ra hai chùm quả màu tím, đưa cho Mãn Bảo nói: "Này, thứ muội muốn."
Mãn Bảo thấy chùm quả mà Khoa Khoa gọi là nữ trinh tử, vô cùng vui vẻ, "Cảm ơn ngũ ca!"
Chu ngũ lang cũng thấy vui vẻ, liền nói: "Nếu muội thích, ngày mai ta lại hái thêm cho muội một ít nữa, chẳng qua thứ này không ăn được đâu."
Mãn Bảo đồng ý, vào phòng giao đồ cho Khoa Khoa.
Hệ thống không lấy hết, mà để lại cho bé một chùm, một chùm khác ghi vào hệ thống. Mãn Bảo cảm thấy quả này trông rất ngon, vốn dĩ bé đã thích ăn trái cây, lúc này thấy từng quả màu tím chụm lại, không khỏi hơi chảy nước miếng.
Hệ thống liền nói: "Đây là thuốc."
Mãn Bảo vẫn chảy nước miếng, "Thuốc này uống ngon không?"
Hệ thống: "..."
Mãn Bảo khẽ lau miệng, lại tiếc nuối nhìn chùm quả này lần nữa, "Nếu mẹ ta cũng uống loại thuốc này thì tốt, bà ấy sẽ không cảm thấy khó uống."
Hệ thống nói: "Trong thuốc của mẹ ngươi cũng có nữ trinh tử."
Đôi mắt Mãn Bảo trừng to, hơi sửng sốt một lúc rồi bò xuống giường, lại định chạy ra ngoài. Chu lão đầu và Tiền thị đã buồn ngủ nghe thấy tiếng động trong phòng con gái bên cạnh, không nhịn được nói: "Mãn Bảo, ngày mai còn phải đi học đó, nằm yên đi con."
Mãn Bảo đi giày nhỏ lịch bịch chạy sang, hỏi: "Mẹ, thuốc của mẹ đâu?"
"Sao vậy con?"
"Con muốn xem thuốc."
Lúc này trời đã tối rồi, Mãn Bảo kiên trì muốn xem thuốc của Tiền thị, hai vợ chồng khuyên kiểu gì cũng vô dụng, thấy bé rất có tư thái người không đáp ứng con con sẽ ngồi trên đất ăn vạ, Tiền thị không khỏi đau đầu, đành phất tay với chồng mình, bảo ông cầm gói thuốc ra cho bé xem.
Mãn Bảo lập tức mở gói thuốc ra, mở to mắt nhìn các loại dược liệu bên trong, căn bản không nhìn ra được nữ trinh tử ở chỗ nào.
Trước đó hệ thống cũng không biết, nhưng nó từng rà quét qua phương thuốc của Tiền thị, biết trong đó có nữ trinh tử. Lúc này nó đã ghi lại nữ trinh tử, dựa vào kỹ thuật phân tích, rất nhanh đã chỉ cho Mãn Bảo tìm được nó.
Kia là một chùm nữ trinh tử căng tròn bóng bẩy, có màu tím, nhưng nữ trinh tử trong này đã phơi khô, nếu không phải Khoa Khoa kiên trì bảo đây là nữ trinh tử, Mãn Bảo căn bản không nhận ra được.