"Nhưng ngũ thúc của con lại học hành rất giỏi, làm quan cũng tốt, tuổi còn trẻ đã được vào kinh làm ngự sử. Đáng tiếc, lúc đi theo tiên đế chinh phạt phía đông lại trúng phải tên bay lạc, bị thương nặng rồi hy sinh. Đến thế hệ của lão gia nhà con và Khải Nhi thì càng không cần phải nói, con hỏi lão gia nhà con xem, nó học hành thành cái dạng gì?"

Bạch lão gia xấu hổ cúi đầu.

"Bạch Khải là một hạt giống học hành, tuổi trẻ đã thi đậu tiến sĩ, nếu không phải do số mệnh không tốt, thì bây giờ phải là chúng ta nhờ cậy nhà họ mới đúng," Bạch lão phu nhân nói: "Con đừng thấy bây giờ Thiện Bảo còn nhỏ, nhưng nó đã sớm lộ ra vẻ không tầm thường. Năm nay nó mới có mấy tuổi, thế mà đã thuộc hết toàn bộ , con hỏi con trai con, chương thứ nhất của , nó đọc thuộc được không?"

Bạch nhị lang lập tức rụt cổ không nói câu nào.

Bạch lão phu nhân lại nói: "Cứ coi như không tính mấy lợi ích được mất này, chỉ đơn giản là luận tình nghĩa thôi," Bạch lão phu nhân nắm chặt tay Bạch lão gia, rơi nước mắt nói: "Bà ấy không chỉ là thím con, cũng là dì con đó. Ta và bà ấy là chị em họ, hai người lớn lên cùng nhau, cùng ông nội bà nội, bây giờ trong đám huynh đệ tỷ muội còn sống trên đời cũng chỉ còn mấy người chúng ta mà thôi. Con cứ coi như đang chiếu cố nhà mẫu thân con, đối đãi với bà cháu họ tận tâm một chút."

Lời này nơi nào là nói với Bạch lão gia, rõ ràng là đang nói với Bạch phu nhân.

Bạch phu nhân vội vàng quỳ xuống nhận lỗi, tỏ ý: "Mẫu thân yên tâm, sau này con và lão gia nhất định sẽ chăm sóc dì và em dâu thật tốt."

Lại quay đầu mắng Bạch nhị lang, "Nhị lang, về sau không cho phép con bắt nạt em họ nữa, nếu còn để ta biết con bắt nạt em nó, ta, ta.."

Bạch phu nhân cắn răng, "Ta nhất định sẽ đánh con."

Bạch nhị lang méo miệng, nhưng không dám khóc trước cái trừng mắt của cha cậu, cảm thấy mông đau quá.

Một nhà bốn người nói chuyện xong, liền lau nước mắt ai về phòng nấy.

Vừa đúng lúc quản gia đến nhà họ Chu nhận lỗi quay trở lại, hắn bẩm báo với Bạch lão gia: ".. Tặng họ một lọ rượu thuốc chuyên trị vết thương, hai miếng thịt, hai con cá, còn có hai túi bánh ngọt. Ông Chu rất dễ nói chuyện, nói thẳng là con mình không có chuyện gì, trên người chỉ bị bầm tím một ít thôi, nghỉ ngơi một thời gian là sẽ ổn."

Bạch lão gia mắng con trai hại cha một lúc, sau đó mới nói: "Nàng là con gái, trên người phải không để lại sẹo mới được."

Quản gia cúi đầu nói: "Hẳn là không có, tiểu nhân có nhìn tiểu nương tử nhà họ Chu một cái, không thấy vết thương trên người, chỉ bị bầm tím một tí trên trán, không có vết thường hở."

Bạch lão gia liền phất tay bảo hắn lui xuống.

Mà ở nhà họ Chu, Mãn Bảo đang cầm đầu đám trẻ con ngồi xổm trong viện vây xem hai con cá, hai miếng thịt và hai túi bánh kia, tất cả bọn họ đều không kìm được nuốt nước miếng.

Đám Đại Đầu vô cùng hâm mộ, "Cô nhỏ đúng là khác biệt, đi đánh nhau thôi cũng có người đưa thịt cá đến ăn."

Đại Nha nhấn mạnh, "Còn có bánh ngọt!"

Mãn Bảo liền xoa cái trán, nói: "Không thì, lần sau tìm cơ hội đánh một trận nữa với Bạch nhị lang?"

Chu lão đầu bên cạnh nghe thấy suýt chút nữa không nhịn được vỗ đầu con gái một cái, nhưng nghĩ tới con gái bây giờ đang bị thương, đánh vào đầu có biết đâu sẽ biến thành đồ ngốc, lúc này mới đổi thành răn dạy bằng miệng, "Đừng nói lung tung, đánh nhau là trò đùa hả? Chưa nói đến chuyện con nhỏ hơn người ta, chỉ có thể chịu đánh, con đi gây sự, còn muốn người ta tặng lễ, nào có chuyện tốt như vậy?"

Chu lão đầu nói: "Đến lúc đó nhà họ Bạch mà bắt chúng ta nhận lỗi, thì nhà của chúng ta không lấy được hai miếng thịt hai con cá ra đâu."

Mãn Bảo đành tiếc nuối một lúc, sau đó nhìn bánh ngọt nuốt nước miếng, xoay người nhào vào lòng đại tẩu làm nũng, "Đại tẩu, chúng ta mở bánh ngọt ra ăn đi."

Tuy bé không quá thích ăn kẹo, nhưng bé thích ăn bánh ngọt nha.

Vừa rồi bé có ngửi thử, thật là thơm quá đi mà.

Tiểu Tiền thị không chút do dự hỏi ý mẹ chồng, sau khi Tiền thị gật đầu liền xé một túi bánh ra, đầu tiên là đưa cho Mãn Bảo hai cái, lại đưa cho mấy đứa trẻ khác một cái, sau đó mới gói số còn lại vào, định để dành cho Mãn Bảo ăn dần.

Mãn Bảo đảo con ngươi, đưa hai cái bánh ngọt cho cha bé mẹ bé, sau đó đưa ánh mắt trông mong nhìn đại tẩu bé.

Tiểu Tiền thị bất đắc dĩ, lại lấy hai cái bánh ngọt ra đưa cho bé.

Mãn Bảo cười tủm tỉm, làm theo cách cũ đưa bánh ngọt cho hai chị dâu, sau đó tiếp tục nhìn tiểu Tiền thị.

Tiểu Tiền thị nhìn thấy hai cô em dâu cũng có, không khỏi buồn bực, lại mở giấy dầu ra, đưa hai cái còn lại cho Mãn Bảo, "Được rồi, hết rồi đấy!"

Mãn Bảo liền đưa một cái đến bên miệng tiểu Tiền thị, miệng ngọt ngào nói: "Đại tẩu cũng ăn đi, muội cảm thấy nó rất ngon."

Tiểu Tiền thị lập tức hết giận, nàng không nhịn được cười ra tiếng, "Chỉ được cái khôn lỏi."

Hà thị không ăn bánh ngọt, mà cười để sang một bên, nói: "Mãn Bảo đối xử với chị dâu đúng là khác biệt, chúng ta cũng không được đưa bánh đến tận miệng nha."

Phùng thị cũng góp vui nói: "Dù sao cũng là uống sữa của chị dâu lớn lên mà."

Tiểu Tiền thị có chút kiêu ngạo, nhưng ngoài miệng vẫn rất khiêm tốn, "Đứa bé này đối với người nhà đều như thế, cái miệng nói hay như bôi mật, mấy đứa trẻ trong nhà đều không bằng được nàng."

Ba chị em dâu cứ thế thổi phồng lẫn nhau, Tiền thị ngồi gần đó dặn dò: "Thái thịt ra xào đi, nhà chúng ta không có giếng, để sống không tốt, xào chín mới có thể để lâu được."

Lại nói: "Dù đã muộn rồi, nhưng vẫn lấy một ít đồ ăn ra hâm với xào lại đi, Mãn Bảo bị thương, phải bồi bổ."

Ba chị em dâu tiểu Tiền thị lập tức không dám nói chuyện phiếm nữa, vội vàng vâng dạ, ai nấy đi làm việc của mình.

Mấy nàng cũng không ăn bánh ngọt, mà đưa bánh cho chồng mình, để cho bọn họ ăn.

Đương nhiên, mấy người Chu đại lang cũng không ngốc, không dám ăn ngay mà lại cất vào trong phòng, buổi tối ở bên gia đình nhỏ có thể chia nhau ăn một lần nữa.

Tiền thị cũng gọi con gái đến bên cạnh, đưa bánh ngọt cho bé, cười xoa vết thương trên trán bé, nói: "Mau ăn đi, ăn nhiều thì vết thương mới nhanh khỏi."

Mãn Bảo đẩy bánh ngọt trở về, "Mẹ, mẹ ăn đi."

Tiền thị lắc đầu, "Mẹ phải uống thuốc, không thể ăn bánh ngọt, con mau ăn đi."

Mãn Bảo không nghi ngờ, bởi vì mẹ bé phải ăn kiêng, có rất nhiều thứ không ăn được.

Mãn Bảo vui vẻ cầm bánh ngọt cắn một miếng, vui vui vẻ vẻ đi tìm đám Chu ngũ lang chơi.

Chu lão đầu ngồi bên cạnh bẻ hơn một nửa cái bánh ngọt trong tay đưa cho bạn già.

Tiền thị mỉm cười, lúc này lại không từ chối nữa.

Mãn Bảo đang vô cùng có hứng thú với chuyến đi huyện thành hôm nay của bọn Chu ngũ lang, bừng bừng hứng thú hỏi chuyện bọn họ.

Chu ngũ lang và Chu lục lang tự cảm thấy hôm nay bọn họ đã trải việc đời, được một đám huynh đệ con cháu vây ở giữa, liền cảm thấy hào quang vạn trượng, kể chuyện hôm nay sinh động như thật cho bọn họ nghe.

Từ sau khi khu vực của bọn họ xuất hiện chuyện người trưởng thành bị bắt đi, các thôn đã ước định quy củ vào thành.

Người cùng thôn không nói, một cái thôn chỉ lớn từng đó, hôm sau ai muốn lên huyện thành thì cứ gào to một tiếng, người nào muốn đi thì đến ước định thời gian hội hợp ở đầu thôn, nếu không có ai, vậy thì tự mình lên đường, nhưng lúc lên đường cũng phải chú ý canh giờ.

Chu ngũ lang nói: "Thời điểm tốt nhất để đến huyện thành là giờ Thìn, cước bộ của mọi người không khác nhau lắm, cho nên có thể tính toán thời gian từ chỗ mình đi đến huyện thành. Người các thôn nếu muốn kết bạn, thì phải biết rõ giờ nào ra chờ ở đầu thôn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play