Tiếng chuông tan học vừa vang lên, đám nhỏ lập tức cung kính đứng dậy cúi chào Trang tiên sinh, đợi Trang tiên sinh phất tay, mọi người liền vui sướng chạy vù ra ngoài.

Mãn Bảo đương nhiên cũng không tụt ở phía sau, tự ôm sách của mình lao ra ngoài, Thiện Bảo còn nhanh hơn cả bé, chạy ra bên ngoài liền gặp Đại Đầu đến đón Mãn Bảo.

Ngày hôm qua Lưu thị đã biết sau khi tan học thì mấy đứa trẻ của các nhà đều tự mình đi về, mà nhà của nhà họ Bạch cũng không cách trường xa lắm.

Bà biết Thiện Bảo cần nhanh chóng hòa nhập vào trường học, muốn vậy thì không thể quá mức đặc biệt, cho nên bọn họ đều nói chiều hôm nay sẽ không đến đón cậu.

Thiện Bảo cầu còn không được, cũng nói sẽ cùng các bạn học đi chơi.

Cho nên bây giờ Lưu thị không phái người đến đón cậu, chỉ bảo người hầu ra bờ sông nhìn, nếu Bạch Thiện Bảo ra sông chơi đùa thì bắt người về nhà.

Thấy Mãn Bảo còn cần người đón, Thiện Bảo liền đắc ý không thôi, nói bé vẫn còn là đứa trẻ con chưa cai sữa.

Mãn Bảo nói: "Ngươi mới chưa cai sữa đó, ta tám tháng đã không uống sữa nữa rồi, hừ, Đại Đầu tới để cầm sách giúp ta."

"Đúng vậy, ta tới để cầm sách giúp cô nhỏ."

Tuy là nói như thế, nhưng Mãn Bảo vẫn quyết định buổi tối về nhà sẽ nói với mẫu thân một tiếng, để bọn Đại Đầu không cần đến trường học đón bé nữa.

Mãn Bảo cảm thấy mình bị khinh thường, vì thế cố gắng ra vẻ uy nghiêm phân phó Đại Đầu, "Bọn ta muốn đi đào củ sen, Đại Đầu, cháu dẫn đường đi!"

Đại Đầu cảm thấy cô nhỏ dù có giỏi thế nào đi nữa thì suy cho cùng vẫn là trẻ con, nghĩ cái gì là muốn cái đó, vóc dáng một mẩu như bé đi đào củ sen, là đào củ sen hay là đi chôn mình vậy?

Chẳng qua thoáng nhìn qua Bạch Thiện Bảo ở bên cạnh, cảm thấy không thế làm mất mặt cô nhỏ trước mặt bạn học, vì thế đảo con ngươi nói: "Cô nhỏ, chúng ta cầm sách về nhà trước đi, còn phải về nhà lấy cuốc nữa."

Cái đầu ngẩng cao của Mãn Bảo khẽ khựng lại, bé gãi gãi đầu, cố gắng nhớ lại một chút, hỏi: "Đào củ sen còn cần cuốc sao?"

Đại Đầu chắc chắn nói: "Cần chứ, củ sen ở dưới bùn mà."

Bạch Thiện Bảo khinh bỉ nhìn Mãn Bảo một cái, cảm thấy bé rất ngốc, cậu chẳng trồng trọt cũng biết thứ gì trong đất thì đều cần có cuốc mới đào được.

Cậu tự giác cảm thấy mình cùng vai vế với Mãn Bảo, cũng là trưởng bối của Đại Đầu, vì thế vung tay lên nói: "Được rồi, đi đi."

Đám người Bạch nhị lang đứng ở gần đó quan sát thấy bọn họ đi chỗ khác, không khỏi vò đầu bứt tai, "Làm sao bây giờ?"

Bạch nhị lang khẽ cắn môi, "Bám sát, nếu chỉ có ba người bọn nó thì không sợ, chúng ta còn lớn hơn bọn nó."

Hai đồng bọn nhỏ còn lại cũng cảm thấy chắc chắn bọn họ có thể đánh thắng được ba người kia, vì thế cùng nhau kéo bao tải đi theo.

Đại Đầu đưa bọn họ trở về nhà họ Chu, đặt sách xuống xong liền loanh quanh ngó phòng trước phòng sau một lượt, phát hiện người lớn trong nhà đều không ở nhà, thì biết ngay bà nội chắc chắn lại đi vườn rau rồi, hôm nay trong nhà định thu hoạch cải trắng vụ thu, mấy việc lớn trong nhà như này đều cần bà nội quyết định.

Mãn Bảo và Thiện Bảo đều đang thúc giục, dù sao cũng là trẻ con, rất thiếu kiên nhẫn.

Đại Đầu không còn cách nào, chỉ có thể tìm Nhị Nha đang ở trong phòng bếp nhóm lửa nấu cơm, bảo bé ra đồng gọi tứ thúc, sau đó cứ trực tiếp ra bờ sông mà tìm bọn họ.

Nhị Nha thoáng nhìn nồi cơm, chạy ù đi.

Đại Đầu lấy một cây gậy thô to ra nói: "Mọi người cầm cuốc trong nhà đi hết rồi, chúng ta lấy gậy đi là được."

Mãn Bảo và Thiện Bảo không có ý kiến gì, dù sao có thể đi được là được.

Vì thế bọn họ đi đến bên bờ sông, lại đi dọc theo bờ sông thẳng đến phía cuối thôn, từ đó đi thêm một lát sẽ gặp một bãi bồi, nước sông tuôn ra đây rất nhiều, làm ngập một mảnh ruộng, nước uốn một vòng lại tiếp tục chảy đi, đám trẻ cũng không biết sông nay sẽ chảy tới đâu, nghe nói là vào trong núi.

Mãn Bảo không chỉ một lần muốn đi dọc theo con sông lên phía trước, muốn nhìn xem rốt cuộc nó đi đến đâu, Đại Đầu hiển nhiên biết ý tưởng nguy hiểm này của cô nhỏ, vì thế vừa đi vừa cảnh cáo bé: "Người không thể đi theo bờ sông, người đi rồi thì sẽ không gặp lại chúng ta nữa; cũng không thể đến gần nước, chẳng may ngã xuống, ta tay ngắn sẽ không bắt được người."

Cũng không biết Mãn Bảo có nghe lọt tai không, dù sao thì cứ gật đầu là được.

Tới chỗ đó, Thiện Bảo đưa mắt nhìn quanh, phát hiện nơi này có rất nhiều cỏ mọc cao, chỗ bãi bồi còn có mấy lá sen thưa thớt.

Nói là bãi bồi, thật ra phần lớn chỗ đất bọn họ dẫm lên đều cứng, bởi vì hôm qua mới vừa mưa một trận nên còn có không ít hố chứa nước, nước rất trong, có thể nhìn rõ đáy hố.

Bạch Thiện Bảo tò mò ngồi xổm xuống xem, còn duỗi tay cho vào hố nhỏ.

Đại Đầu chỉ nhìn thoáng qua liền nói: "Nhất định là do trâu của nhà trưởng thôn để lại."

Cậu cảm thán nói: "Cỏ chỗ này vừa xanh vừa dài, ăn rất ngon."

Bạch Thiện Bảo tò mò hỏi cậu, "Ngươi ăn rồi à?"

Đại Đầu cảm thấy cậu quá ngốc, "Cỏ cho trâu ăn, sao người ăn được."

"Vậy sao ngươi lại biết nó ngon?"

Đại Đầu bị nghẹn không trả lời được.

Thiện Bảo và Mãn Bảo đều bị mấy vũng nước lớn lớn bé bé trên mặt đất thu hút, tạm thời quên mất chuyện đào củ sen, tất nhiên Đại Đầu sẽ không nhắc nhở bọn họ, để bọn tự chơi ở chỗ này.

Dù sao bây giờ nước sông cũng rút đi rồi, mấy chỗ này đều là đất khô, cho dù bọn họ có ngã, chỉ cần không chạy vào sâu bên trong thì sẽ không rơi vào trong sông.

Hai chiến hữu nhỏ chưa từng gặp qua việc đời chạy tới chạy lui trong đám cỏ lau, nhìn thấy có cá nhỏ ở bên trong vũng nước bơi qua bơi lại còn kinh ngạc hô một lúc.

Người hầu nhà họ Bạch bị Lưu thị phái tới trông chừng tiểu thiếu gia đứng chỗ xa xa nhìn hai đứa trẻ ngồi xổm dưới đất, hai cái đầu như thể sắp chạm vào nhau, vây quanh một vũng nước nhỏ cũng có thể rôm rả đến vậy, quyết định tạm thời không tiến lên.

Dù sao nơi này cũng cách sông một khoảng rất xa.

Cũng không biết chuyện trò thế nào, hai đứa trẻ bắt đầu che mắt chơi trốn tìm, Đại Đầu không tham gia, hắn chỉ đứng một bên xem.

Vì thế người hầu liền thấy thiếu gia nhà bọn họ vừa mới trốn ở trong bụi cỏ xong, Đại Đầu kia đã chỉ cho tiểu nương tử nhà họ Chu biết, sau đó thiếu gia nhà bọn họ bị tìm được.

Người hầu: . Vô sỉ quá đi, chẳng qua đứa trẻ này không tệ, còn biết không tham gia trò chơi để trông chừng bọn trẻ.

Vì thế người hầu quyết định tha thứ cho bọn họ, hắn nhìn xung quanh một lúc, định đi tìm một chỗ cao để đứng, như thế có thể quan sát bao quát hơn.

Hắn chỉ có thể cho bọn trẻ chơi nhiều nhất ba khắc, ba khắc sau có nói kiểu gì cũng phải về nhà.

Mà ngay tại lúc người hầu chuyển trận địa, tạm thời rời tầm mắt khỏi bọn họ, Bạch Thiện Bảo đã đoán ra Đại Đầu mật báo cho Mãn Bảo, vì thế nghiêm trọng tỏ ý phản đối, cậu tỏ vẻ, nếu còn tiếp tục như vậy thì cậu không chơi nữa.

Mãn Bảo tỏ ý sẽ không lại xuất hiện tình huống như vậy nữa, vì thế hai người bạn nhỏ lại lần nữa làm hòa với nhau, bởi vì Mãn Bảo chơi ăn gian, vì thế lần này vẫn là Thiện Bảo đi trốn, Mãn Bảo tìm.

Mãn Bảo biết cỏ chỗ này rất cao, muốn tìm được người thì khá khó, nhưng bé biết cái hay của việc kinh động địch, vì thế tùy tiện chọn một chỗ chui vào rồi kêu bừa, "Ta nhìn thấy ngươi rồi, ta nhìn thấy ngươi rồi, ngươi không được cử động.."

Bạch Thiện Bảo giật mình chột dạ, Mãn Bảo lập tức tìm thấy vị trí của cậu.

Bạch Thiện Bảo tức giận không nhẹ, còn chưa đợi Mãn Bảo đến trước mặt đã quay người chạy sang bên cạnh.

Ngay tại chỗ đó đang có ba anh bạn nhỏ đang ngồi xổm, bọn họ vốn đang lên kế hoạch xem trùm bao tải Bạch Thiện Bảo kiểu gì, kết quả còn chưa thảo luận xong, người ta đã vọt tới trước mặt.

Động tác của Bạch nhị lang còn nhanh hơn đầu óc của cậu nhiều, não còn chưa kịp phản ứng, tay đã trực tiếp cầm lấy bao tải trùm lên đầu Bạch Thiện Bảo.

Hai tên đồng bọn nhỏ: . Đã nhìn thấy mặt rồi, có trùm bao tải hay không thì có gì khác nhau?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play