Thôn Thất Lí của bọn họ có tổng cộng 68 hộ, độc chiếm một núi lớn.. Ừm, gọi là triền núi đi, ở trên triền núi này, có thể tùy ý khai hoang.

Mà đất bằng trên núi hoang rất ít, có thì cũng là đất đá chiếm đa số, rất cằn cỗi, còn không bằng khai phá trên sườn núi kia, cho nên Chu tứ lang vác cái cuốc và lưỡi liềm trèo lên sườn núi, hắn tính lên chỗ cao, nhìn được xa, đến lúc đó thấy chỗ nào thuận mắt thì khai phá.

Chu tứ lang nghĩ rất tùy hứng, nhưng Mãn Bảo sẽ đồng ý sao?

Tất nhiên không!

Mãn Bảo được cõng lên đỉnh núi, Chu tứ lang nhìn một lượt, sau đó chỉ một mảnh đất trên sườn núi có ít cây cỏ nhất, nói: "Chúng ta đi khai phá mảnh đó."

"Không được!" Mãn Bảo không chút suy nghĩ đã từ chối, chỉ một mảnh khác bên kia sườn núi: "Muội muốn đào mảnh kia."

Chu tứ lang nhìn thử, phát hiện nơi đó không chỉ có cỏ xanh um tùm, cao gần bằng Mãn Bảo, còn có rất nhiều bụi cây thấp bé. Nghĩ đến những cái cây kia khó đào biết bao, liền lập tức từ chối, "Không được, mảnh đất đấy không dễ đào."

Nhưng nơi đó có rất nhiều cỏ, còn có cây nhỏ, nói không chừng sẽ có cây Khoa Khoa thích, Mãn Bảo muốn đổi kẹo với Khoa Khoa liền kiên định nói: "Phải đào mảnh đất kia."

Bé tìm lí do rất chính đáng, "Huynh xem cỏ nơi đó mọc tốt chưa kìa, còn có cây nữa, về sau trồng mấy loại dưa đậu ở đó mới có thể lớn lên được. Còn nhìn chỗ huynh chọn xem, chỉ có tí cỏ như vậy, còn không mọc cao bằng chỗ muội chọn, ai da, còn có nhiều đá nữa, cỏ không thích đá đâu, đậu và dưa chắc chắn cũng không thích."

Chu tứ lang không vui, "Thế rốt cuộc là muội khai hoang hay là ta khai hoang?"

Mãn Bảo chống eo nói: "Là huynh, nhưng huynh phải nghe lời muội, không thì muội sẽ về nhà nói với cha, nói huynh cố ý chọn một mảnh đất xấu để lười biếng, để cha đánh huynh."

Chu tứ lang tức không chịu được, nhưng hắn không thể không nghe bé, bởi vì cha bọn họ chắc chắn sẽ nghe theo Mãn Bảo.

Sờ vết thương trên người, Chu tứ lang chỉ có thể hầm hừ nói: "Vậy thì đào mảnh kia, đi thôi."

Chu ngũ lang lại định cõng bé, Mãn Bảo nghĩ nghĩ, phất tay nói: "Không cần cõng, muội muốn tự mình đi xuống dưới, tứ ca, huynh đi khai hoang trước đi."

Chu tứ lang hết sức tức giận, "Quả bí đao lùn như muội đi xuống kiểu gì được? Còn không phải là lại để cho ngũ lang xuống trông muội à?"

"Thế thì có sao, để lục ca ở đây cũng được."

"Không được, bọn họ còn phải đi khai hoang giúp ta."

Chu ngũ lang và Chu lục lang không muốn làm việc, liên tục lắc đầu: "Trước khi đến đây mẹ đã dặn, nhất định phải đặc biệt chú ý muội muội, tứ ca, huynh đi xuống cắt cỏ trước đi, giờ chỉ có mỗi cái lưỡi liềm huynh đang cầm, chúng ta đi xuống cũng không làm gì được."

Chu tứ lang ngơ ra: "Các ngươi không mang theo liềm hả?"

Chu ngũ lang cười, "Chúng ta phải cõng Mãn Bảo, nào còn tay cầm lưỡi liềm?"

Chu tứ lang liền nhìn về phía bọn Đại Đầu và Đại Nha, Đại Đầu cũng nhạy bén nói: "Chúng cháu tưởng mấy thúc thúc mang rồi, nên chúng cháu không mang nữa."

Chu tứ lang liền sai Đại Đầu về: "Thế bây giờ ngươi về lấy lưỡi liềm đi, nhanh lên."

Đại Đầu liền nói: "Lát nữa phải về ăn sáng rồi, ăn cơm xong lại lấy cũng được mà, bây giờ trở về, cũng không làm được bao nhiêu, tứ thúc, không thì chúng cháu giúp cô nhỏ đi xuống từ từ, người đi cắt cỏ trước đi."

Mọi người: "Đúng vậy, tứ thúc (tứ ca) mau đi đi."

Chu tứ lang cảm thấy mình như bị chúng bạn xa lánh, mà đầu sỏ gây ra chính là Mãn Bảo.

Mãn Bảo còn dữ hơn cả hắn: "Mau đi đi, nếu không tí trở về ăn cơm muội sẽ mách cha, mách là huynh chỉ toàn lười biếng."

Chu tứ lang liền xoay người vác cuốc và lưỡi hái rời đi.

Mãn Bảo cảm thấy hài lòng, cất đôi chân ngắn tũn đi xuống núi, chốc chốc lại nhổ một ít cỏ, hái vài bông hoa, ngũ lang lục lang và bọn Đại Đầu Đại Nha đều ở trong núi chơi, thấy muội út (cô nhỏ) bước rất vững vàng, còn chạy lung tung khắp nơi, thấy hoa đẹp liền hái, thấy quả dại muốn ăn, thấy con kiến nhỏ cũng có thể ngồi xem nửa ngày, vô cùng vui vẻ.

Mãn Bảo cố gắng đào ra một ngọn cỏ, lau mặt một cái, hỏi Khoa Khoa ở trong lòng, "Ngươi có muốn cái này không?"

Khoa Khoa thể hiện ra âm thanh bất đắc dĩ, "Ký chủ, loại cỏ mần trầu này trước kia ngươi từng ghi vào rồi."

Mãn Bảo hoài nghi: "Thế à, sao ta lại không nhớ?"

Hệ thống liền chuyển bản ghi cỏ mần trầu Mãn Bảo từng thu vào ra, mặt trên có ghi sinh trưởng đặc thù của nó, nơi sinh sản, phương thức sinh sôi và giá trị chủ yếu, cái nào cũng được liệt kê vô cùng rõ ràng.

Mãn Bảo thích đọc sách nhất, nhìn đến con chữ liền vui vẻ, bé hưng phấn hỏi: "Những chữ này là từ đâu ra?"

Hệ thống nói: "Cỏ mần trầu còn tồn tại trong thế giới phát minh ra ta, đây là tri thức được ghi trong Bách Khoa Quán. Sau này khi ngươi đi thu thập sinh vật, chỉ cần là tri thức có ghi trong Bách Khoa Quan, đều sẽ hiển thị ra sau khi sinh vật được thu vào."

Hệ thống ngừng lại một chút mới nói: "Ký chủ, ta cảm thấy dù ngươi không thể tìm được mấy giống loài quý hiếm hoặc giống loài đã bị tuyệt chủng trước thời đại phát minh ra ta, thì ít nhất cũng phải tìm được một ít loại thực vật trân quý hoặc giá trị cao để ghi vào, như vậy mới có nhiều người click download, chúng ta mới có thể có được càng nhiều tích phân, ta mới có thể đổi được càng nhiều kẹo cho ngươi."

Nói thật, nó đi theo Mãn Bảo đã hơn một năm, ngoại trừ ba loại thực vật có người click download, mấy loại còn lại đều không có ai hỏi thăm, mà tỉ lệ click ba loại thực vật kia cũng không cao, nên trên cơ bản nó đều dùng tích phân của chính mình đổi kẹo cho Mãn Bảo.

Mãn Bảo lại không hề thất vọng, bé đang say sưa đọc phân tích về cỏ mần trầu, bé đã sớm đọc hết rồi, mà từ ngày có hệ thống, cũng chính là ngày có bản viết đó, bé đều ngâm nga đọc chữ mỗi ngày, hiện tại có rất nhiều chữ dù không biết viết nhưng đã có thể nhận ra được rồi.

Cho nên mấy dòng phân tích này, Mãn Bảo đã có thể nhận dạng được bảy tám phần, còn mấy chữ bé chưa biết bé cũng không khách khí, trực tiếp hỏi Khoa Khoa.

Hệ thống trước nay đều là hỏi gì đáp nấy, quan trọng là Mãn Bảo cũng rất đáng yêu, ai có thể nhẫn tâm từ chối một đứa bé đáng yêu mới hơn 4 tuổi chứ?

Không, Mãn Bảo vẫn luôn kiên trì cho rằng năm nay mình 6 tuổi, ừm, là tuổi mụ.

Mãn Bảo đã đọc xong, nhưng vẫn không hiểu lắm, cơ mà không phải cái gì bé cũng hỏi, bé chỉ hỏi đề tài mình hứng thú, "Trên này viết cỏ mần trầu có thể trừ gió cấp ẩm, thanh nhiệt giải độc và tán ứ cầm máu, mấy cái này có nghĩa là gì?"

Khoa Khoa: "Chính là ý trên mặt chữ, Trung y cho rằng, con người ăn ngũ cốc hoa màu, lại chịu ảnh hưởng bởi môi trường xung quanh, trong cơ thể sẽ có độc lạnh và nóng. Ví dụ như thời tiết quá nóng thì có thể dùng cỏ mần trầu nấu canh, có thể trừ gió cấp ẩm, thanh nhiệt giải độc. Tán ứ cầm máu càng dễ hiểu, là nếu có người té ngã chảy máu, giã nát nó đắp ở miệng vết thương có thể cầm máu, nhanh chóng hồi phục."

Mãn Bảo "òa" một tiếng, "Sao có thể qua quýt với bảo bối như vậy chứ, không được, ta phải đào một ít mang về nhà."

Mãn Bảo liền dùng sức túm lấy ngọn cỏ kéo lên trên, phí bao nhiêu sức lực mới có thể nhổ được cỏ ra ngoài.

Hệ thống cũng cảm thấy cỏ này khá tốt, cho nên còn âm thầm cổ vũ Mãn Bảo, còn nghĩ cách giúp bé, "Người dùng dây leo bên cạnh bó chúng lại là có thể ôm về nhà."

Mãn Bảo cảm thấy rất có lý, lại nhổ không ít cỏ mần trầu, chờ đến lúc ngũ lang và lục lang hái ít quả dại đến đây, đã thấy trên mặt bé toàn là bùn, nhổ cỏ đến mức mồ hôi đầm đìa. Hai thiếu niên sợ ngây người, chạy đến gần hỏi: "Muội út, muội làm gì vậy?"

Mãn Bảo hai mắt lấp lánh nói: "Ngũ ca, lục ca mau tới giúp muội, muội tìm được một loại thuốc tốt."

Hai thiếu niên bước lên xem thử, nhìn thấy cỏ dại trong tay bé, có chút một lời khó nói hết, "Đây không phải là cỏ dại sao, ở đâu chả thấy."

"Còn lâu nhé, cái này gọi là cỏ mần trầu, có thể giải độc, còn có thể cầm máu." Mãn Bảo sai bảo hai ca ca, "Mau ra nhổ với muội."

Ngũ lang lại dứt khoát vứt đám cỏ dại trong tay bé đi, sau đó phủi tay sạch sẽ giúp bé, nói: "Đừng hâm nữa, lại đây, chúng ta tìm được quả mâm xôi ngọt lắm, ăn một quả thử xem."

Nói xong liền đút một quả trái cây đo đỏ vào miệng Mãn Bảo, thơm thơm ngọt ngọt, Mãn Bảo mở to đôi mắt, quên mất đám cỏ mần trầu trên đất, "Muội muốn ăn nữa!"

Hệ thống cũng rất kích động, "Đây là loại thực vật chưa được ghi lại, Mãn Bảo, ngươi nhất định phải thu nó vào, ta vừa tra xét thử, bên trong hệ thống không có hình của loại trái cây này."

Dù cho quả này đã có tên khoa học được ghi lại, nhưng nếu không có hình ảnh, thì bọn họ vẫn có thể bổ sung hình ảnh để kiếm được một khoản tích phân phong phú do Bách Khoa Quán phát xuống, mà nếu có người xem hình ảnh kia, lại càng nhiều tích phân hơn.

Quả nhiên, để ký chủ đi ra ngoài nhiều hơn là cách làm chính xác.

Hệ thống nói: "Mãn Bảo, mau ghi quả này vào đi, tốt nhất là ghi lại cả cây nữa."

Mãn Bảo vừa đút trái cây vào miệng vừa hỏi ca ca, "Đây là quả gì vậy, sao muội chưa ăn bao giờ, hai huynh hái ở đâu?"

Ngũ lang và lục lang nói: "Muội chưa từng ăn hả, trên núi có rất nhiều, lúc thanh minh còn nhiều hơn, bây giờ đã ít đi rồi. Nếu muội thích, sang năm ta lại đưa muội lên núi ăn."

Mãn Bảo cảm thấy các ca ca không nắm được trọng điểm, hỏi: "Các huynh hái ở chỗ nào?"

"Bọn ta đã hái hết rồi, không còn nữa, chúng ta mau xuống núi đi, không lát nữa tứ ca lại tức giận."

Mãn Bảo tực giận đến mức bóp eo, "Muội muốn xem nó trông thế nào, để lần sau còn biết mà đi hái."

Ngũ lang nghe thế thì cười, "Này có gì khó đâu, cứ đi xuống dọc theo đường núi, ở hai bên đường có không ít, chỉ không có quả mà thôi, lát nữa chúng ta chỉ cho muội."

Mãn Bảo thế mới biết, các ca ca nói có ở khắp núi đúng là không phải lừa bé, thật sự rất nhiều.

Lục lang cõng bé đi xuống một đoạn, ngũ lang liền chỉ một bụi cây có rất nhiều dây leo màu xanh lục: "Nhìn đi, đó là quả mâm xôi, đầu xuân tiết trời ấm áp sẽ nở hoa, nở hoa xong thì kết quả, sau khi quả thành màu đỏ sẽ ăn rất ngon, thanh minh năm sau chúng ta mang muội lên núi hái."

Lục lang lại nói: "Đệ cảm thấy quả màu vàng ăn ngon hơn, vừa giòn vừa chua, thơm ngon hơn quả đỏ nhiều."

Ngũ lang khinh bỉ hắn, "Đỏ ăn mới ngon, bọn ta đều thấy quả đỏ ăn ngon hơn."

Lục lang: "Rõ ràng là vàng."

Ngũ lang: "Là quả đỏ."

Lục lang: "Vàng!"

Ngũ lang: "Đỏ!"

Mãn Bảo thấy hai ca ca bắt đầu cãi nhau, bé chưa từng ăn quả vàng, không thể phát biểu ý kiến, nên bé trượt từ trên lưng lục ca xuống, ngồi xổm quan sát mấy dây leo này.

Ngũ lang và lục lang chỉ liếc mắt nhìn muội muội một cái, thấy bé tò mò nhìn chăm chú, liền quay đầu chuyên tâm cãi nhau, không, là lý luận.

Mãn Bảo hỏi Khoa Khoa ở trong lòng, "Ngươi muốn đào cả cây hoàn chỉnh, hay chỉ cần bẻ một đoạn thôi?"

Hệ thống cân nhắc một chút rồi nói: "Nếu có thể đào cả cây cho vào là tốt nhất, nếu không thể thì bẻ một đoạn cũng được."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play