Chẳng qua tuy rằng tán thưởng, nhưng lão đại phu vẫn duỗi tay nói: "Vợ của cháu cũng năm văn tiền."
Đây là phí khám hỏi cơ bản nhất, so với đại phu ngồi khám ở hiệu thuốc trên huyện thành thì không hề nhiều.
Tình hình tốt hơn hẳn dự đoán của mình, Chu tứ lang vui rạo rực lấy ra 40 văn đưa cho ông, sau đó ra ngoài cửa nhìn sắc trời đang dần tối.
Hắn thoáng nhìn phía chân trời còn có ánh tà dương chưa hoàn toàn biến mất, đỡ eo nửa ngồi xổm xuống dỗ Mãn Bảo, "Mãn Bảo, tối nay muội ngủ với ta và tứ tẩu muội nhé? Ta nói muội nghe, trong nhà thím Phương có nhiều đồ ăn ngon lắm.."
"Huynh cứ nói thẳng là huynh không muốn về nhà, muốn ngủ lại đây là được," Mãn Bảo lại chẳng phải đồ ngốc, sao có thể không nghe hiểu ý của hắn chứ?
Tuy rằng Mãn Bảo cảm thấy ngủ trên giường của mình thì thoải mái hơn, nhưng nghĩ đến sau này còn phải mượn tứ ca làm ví dụ, đành cố mà gật đầu nói: "Ngủ nhờ thì ngủ nhờ, nhưng mà tứ ca, vì sao chúng ta lại phải ở lại đây vậy?"
Rõ ràng vẫn đủ thời gian về nhà, cho dù lúc về đến nhà có hơi tối, nhưng cũng không có gì phải sợ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT