Bốn người Chu ngũ lang cũng cảm thấy Mãn Bảo rất giỏi, hỏi: "Mãn Bảo, muội tính kiểu gì mà nhanh thế?"
Chu lục lang xấu hổ nói: "Ta tính mãi mà vẫn không ra."
Đại Nha làm chứng cho hắn, "Từ lúc còn bốn lẵng hoa chưa trang trí nữa thôi là lục thúc đã bắt đầu tính rồi, đợi đến lúc bọn ta trang trí xong, thúc ấy vẫn chưa tính ra."
Mãn Bảo đếm đốt ngón tay nói cho họ nghe: "Rất đơn giản mà, tổng cộng có 24 lẵng hoa, một cái năm văn tiền, vậy hai mươi cái là vừa tròn một trăm văn. Hai lẵng hoa là mười văn tiền, bốn cái là hai mươi văn, một trăm văn cộng thêm hai mươi văn nữa không phải bằng 120 văn sao?"
Mắt bốn người ngũ lang sáng lên, lại đếm đốt ngón tay nhưng nửa ngày vẫn không đếm ra được, "Vì sao hai mươi lẵng hoa là một trăm văn?"
Mãn Bảo nói rất đương nhiên: "Bởi vì mười lẵng hoa là 50 văn nha."
Bốn người ngũ lang càng rối rắm.
Chỉ là bất kể ra sao, thì kết quả vẫn là bọn họ kiếm được rất nhiều tiền.
Ngũ lang bỏ hết tiền vào túi đựng kẹo, sờ sờ, phấn khích đến đỏ cả mặt, hắn chưa từng được sờ nhiều tiền như vậy.
Lục lang nhìn thấy, cũng muốn sờ soạng một phen, vì thế năm người thay nhau sờ tiền một hồi, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn: "Nhà chúng ta có tiền rồi."
Ngũ lang cất kỹ túi tiền vào ngực, hỏi Mãn Bảo, "Muội út, muội muốn đi chơi cái gì, nói với ngũ ca, ngũ ca đưa muội đi."
Mãn Bảo nói: "Muội muốn đi mua gà trống."
Ngũ lang che túi lại theo bản năng, "Muội mua gà trống làm gì?"
"Để bồi bổ cho mẹ đó," Hai mắt Mãn Bảo long lanh, nói: "Cha nói, là do ngày xưa mẹ ăn uống khổ cực quá, cho nên giờ phải bồi bổ nhiều vào mới tốt, gà trống rất bổ."
Ngũ lang ôm túi, có chút không nỡ: "Nhưng con gà trống kia tận 65 văn lận, đắt quá."
Đại Nha và Nhị Nha cũng cảm thấy rất đắt, rối rít gật đầu.
Mãn Bảo lại rất kiên trì, bé cảm thấy tiền rất dễ kiếm, hơn nữa làm gì có gì quan trọng hơn sức khỏe của mẹ chứ?
Ngũ lang không nói lại bé, đành nói: "Vậy chúng ta đổi con khác đi, mua con nào bé hơn chút, dù sao cũng chỉ có một mình mẹ ăn, ăn một bữa sao có thể hết nhiều vậy được, mua con nào rẻ rẻ, còn có thể mua được mấy con."
Mãn Bảo cảm thấy hắn nói cũng đúng, "Vậy còn chỗ nào bán gà trống nữa?"
Đương nhiên là ở trong con ngõ bọn họ vừa ra kia, chuyên bán các loại gà vịt rau xanh, nhưng Chu ngũ lang hiếm khi được tới huyện thành một lần, không muốn quay lại đường kia nữa, thế nên hắn đảo đảo con người, chỉ phía trước nói: "Chúng ta lên phía trước xem thử đi, nói không chừng có chỗ nào đó bán rẻ hơn."
Mọi người vui vẻ đồng ý.
Chu ngũ lang một tay dắt Mãn Bảo, một tay ôm chặt túi tiền, Chu lục lang mỗi tay dắt một cháu gái, hai người vác sọt vô cùng vui vẻ hòa lẫn vào vào đám người náo nhiệt.
Đây là lần đầu tiên Mãn Bảo nhìn thấy nhiều người như vậy, vô cùng phấn khích, bé cũng không sợ đông người, thấy ở đâu có nhiều người liền sấn vào chỗ đó.
Lúc đầu vẫn là ngũ lang dắt bé, không lâu sau đã biến thành bé kéo ngũ lang đi, đến cuối cùng ngũ lang còn phải chạy đuổi theo bé.
Lục lang cũng có chỗ mình muốn chơi, chạy theo một lúc thì lười không đuổi theo nữa, dù sao cũng cùng một cái ngõ, cứ đi lên trước kiểu gì cũng gặp được.
Đại Nha và Nhị Nha cũng chẳng muốn đuổi theo, vì thế liền vui vui vẻ vẻ theo sau lục thúc chơi.
Chỉ khổ Chu ngũ lang, vừa lo sợ có người trộm túi tiền của hắn, còn phải lo lắng lạc mất Mãn Bảo, quan trọng nhất là, hắn cũng muốn đi chơi nữa!
Mãn Bảo đi đi dừng dừng theo đám người, cũng không biết đi tới đâu, thấy một đám người lớn đang quây thành vòng tròn hét gào, bé vô cùng tò mò, cố gắng đẩy đám người ra chui vào.
Chu ngũ lang đầu đầy mồ hôi theo phía sau, "Mãn Bảo, Mãn Bảo, muội đừng chạy lung tung.."
Hắn vác sọt nên không tiện chui vào, chỉ có thể nhảy với lên xem, chờ tới khi nhìn thấy bên trong đang làm gì, hắn sợ tới mức tái cả mặt, vội ném sọt xuống, ôm chặt túi tiền chen vào bên trong.
Mãn Bảo vừa chui vào bên trong, liền thấy ở giữa sân có hai con gà, hai con lông dựng ngược đánh nhau chí chóe, Mãn Bảo ngẩn ngơ, hai con gà đánh nhau có gì hay?
Mấy người lớn vây xem lại rất phấn khích, nắm chặt tay gào to, "Mổ nó, mổ nó, dùng sức mổ vào mắt đi, mổ vào mắt.. Ai nha!"
Mãn Bảo ngẩng đầu nhìn mấy người đang phấn khích phía bên trái, lại nhìn mấy người trông rất chán nản phía bên phải, mông lung chẳng hiểu gì, "Khoa Khoa, bọn họ đang làm gì vậy? Ta có nên đi giúp bọn họ không, đi khuyên hai con gà đừng đánh nhau nữa?"
Hệ thống nói: "Đề nghị ký chủ tốt nhất đừng đi, cái này hẳn là chọi gà trong truyền thuyết."
Mãn Bảo tò mò hỏi, "Chọi gà là cái gì?"
"Là một loại phương thức đánh bạc, hai con gà đánh nhau, con nào bị đánh bại thì chủ nhân của nó sẽ thua." Hệ thống phổ cập một chút về truyền thuyết chọi gà nổi danh trong lịch sử.
Ví dụ như có một vị hoàng đế, hắn rất thích chọi gà, có người đã tiêu một khoản tiền lớn để mua gà tặng cho hắn, thế là bị danh thần nào đó mắng.
Mãn Bảo tò mò xem một lúc, còn Chu ngũ lang cuối cùng cũng chui vào được bên trong, ôm chặt Mãn Bảo, che hai mắt của bé lại: "Mãn Bảo, ai bảo muội chạy vào đây? Đây là bài bạc, chúng ta không thể học theo tứ ca."
Mãn Bảo kéo tay che mắt của hắn xuống, đúng lúc hai con gà trong sân cũng vừa phân thắng bại, trong đó một con gà bị mổ đến mù cả mắt, lúc này đang cụp cánh chạy lung tung, mà con gà phía sau thì trông như Mãn Bảo lúc làm được chuyện lớn, ngẩng đầu kiêu ngạo gáy lên.
Chủ nhân của con gà bị đánh bại kia tức giận đến nỗi đá con gà một phát làm nó lăn ra đất, sau đó móc mấy thỏi bạc từ trong ngực ra ném cho người ta.
Mãn Bảo mở to hai mắt nhìn, nhìn người đó, lại nhìn con gà, như có suy nghĩ gì.
Chu ngũ lang thấy muội út lộ ra biểu cảm như vậy thì sợ hãi, định kéo bé đi bằng được.
Mãn Bảo lại không vui, nói: "Muội đâu có ngốc như tứ ca, xem gà đánh nhau có gì hay chứ, cũng đâu phải là người đánh nhau."
Chu ngũ lang sợ ngây người, "Muội, muội con muốn xem đấu người?"
Mãn Bảo tò mò hỏi, "Vậy đúng là có phương thức đánh bạc bằng cách đấu người sao?"
Chu ngũ lang cũng nào có gặp qua, hắn chỉ từng nghe tứ ca nhắc đến, nhưng hắn dám nói cho Mãn Bảo sao?
Chu ngũ lang liên tục lắc đầu, "Không có!"
Mãn Bảo "À" một tiếng, tránh khỏi tay hắn, nói: "Muội đi tìm vị đại ca kia nói chuyện."
Nói xong liền đi về hướng người bị thua tiền đang mặt nặng mày nhẹ kia, vóc dáng Mãn Bảo nhỏ, ra đứng trước mặt chỉ cao tới đùi người ta.
Tuy rằng sắc mặt người nọ đầy vẻ khó chịu, nhưng cũng không đến mức nổi cáu với một đứa trẻ con, cau mày nhìn bốn phía quát: "Nhà ai đưa trẻ con đến chỗ này thế? Mau đưa về đi."
Chu ngũ lang đã đuổi theo ôm lấy Mãn Bảo định đưa đi, Mãn Bảo lại đẩy ngũ ca ra, ngẩng đầu nói với hắn, "Đại ca, huynh còn muốn mua gà trống không? Một con gà trống vô cùng đẹp."
Người nọ cúi đầu nhìn Mãn Bảo, nhíu mày nói: "Nhà ngươi có gà?"
Mãn Bảo gật đầu thật mạnh, "Muội nhìn thấy một con gà trống, lông màu đỏ đen, hai mắt sáng bóng, mào gà vừa thẳng vừa đỏ thắm, trông rất là đẹp."