Chu ngũ lang và Chu lục lang đã hơi lớn rồi, có chút xấu hổ, nhưng Đại Đầu gan to, cứ cảm thấy đứa trẻ nào muốn mua kẹo liền lên ngăn trước mặt, hỏi: "Ngươi muốn mua kẹo không?"
Mãn Bảo lập tức lấy giấy dầu ra, mở cho nó xem, vô cùng kiêu ngạo nói: "Kẹo của chúng ta ngon lắm, ngươi mua không?"
Đứa trẻ nuốt nước miếng, nhìn về phía cha mẹ.
Cặp cha mẹ thấy hơi buồn cười, nói: "Con ăn rồi, nhưng chúng ta chưa từng ăn, sao mà biết con có nói dối không?"
Mãn Bảo sửng sốt, nghĩ lại cũng đúng, vì thế liền hào phóng lấy một viên kẹo ra, "Vậy mấy người ăn thử một cái xem?"
Đứa trẻ giơ tay định lấy, cha mẹ nó lập tức giữ tay nó lại, hỏi: "Có phải mấy đứa định nhân cơ hội bắt chúng ta mua không?"
"Đương nhiên không phải," Mãn Bảo chính nghĩa nói: "Ta sẽ không làm loại chuyện xấu như vậy, các người ăn thử một cái, nếu thấy không ngon thì không lấy tiền."
Chu ngũ lang cảm thấy Mãn Bảo quá ngốc, không nhịn được vọt lên, một tay bóp nát viên kẹo, sau đó nhặt mảnh nhỏ cho bọn họ, "Đây, các người ăn thử xem."
Chu ngũ lang nghĩ, cảm thấy không thể cho mỗi cha mẹ nó ăn, nên lại nhặt một miếng cho đứa bé ăn thử.
Bọn họ cũng không cũng ngại kẹo đã bị nghiền ra, nếm thử một chút, hơi mở to mắt.
Kẹo này còn ngọt hơn kẹo trên chợ rất nhiều.
Mẹ đứa trẻ lập tức hỏi, "Kẹo này bán thế nào?"
Mãn Bảo đã sớm thương lượng với hệ thống, nên đưa ra giá đã tính trước, "Một văn tiền năm viên."
Ánh mắt mẹ đứa trẻ khẽ lóe lên, nói: "Đắt quá, chúng ta không mua nổi, có thể bán rẻ chút hay không?"
Mãn Bảo hơi thất vọng, nhìn bọn họ ăn mặc đẹp như vậy, bé còn tưởng rằng họ cũng khá nhiều tiền đấy.
Bé lắc đầu nói: "Thôi, chúng ta đi tìm người khác vậy."
Nói xong liền kéo Đại Đầu chạy đi tìm khách hàng tiếp theo, để lại cặp cha mẹ kia ngây ra tại chỗ, bọn họ đang mặc cả mà, đâu có nói không mua, cái tiết mục làm bộ bỏ đi, chờ người giữ lại không phải là do bọn họ làm hay sao?
Chu ngũ lang và Chu lục lang thấy thế, tận dưới đáy lòng khen muội muội một tiếng có cốt khí, bọn họ đều ăn thử kẹo này rồi, cảm thấy kẹo này còn hơn xa chỗ tiền ấy.
Phải biết rằng kẹo trong chợ cũng chỉ có cái giá này thôi.
Mãn Bảo đi đến dứt khoát, đổi lại thành khách hàng không cam lòng, vội vàng đuổi theo ngăn mấy đứa trẻ lại, hỏi: "Chả lẽ không thể bán rẻ chút sao?"
Cái giá này là Khoa Khoa giúp đỡ Mãn Bảo phân tích xong mới định ra, kỳ thật lúc đầu định giá là một văn tiền ba viên, bởi vì Khoa Khoa cho rằng kẹo của bọn họ có hàm lượng đường cao hơn hẳn kẹo ở đây.
Chất lượng tốt, đương nhiên giá cũng phải cao.
Nhưng Mãn Bảo nghe Khoa Khoa nói, hiện tại trên chợ bán kẹo chính là một văn tiền năm viên, bé cảm thấy nếu bé bán đắt hơn, chắc chắn sẽ không bán được, dù sao bé có tích phân, lại chẳng thiếu kẹo, cho nên rất hào phóng tỏ ý bán như giá chợ là được.
Cho nên trong lòng Mãn Bảo hiểu rõ, đây đã là giá thấp nhất, bé là một đứa trẻ rất có nguyên tắc, giảm giá là việc không thể.
Mà bé cũng không cho rằng cặp cha mẹ này đang mặc cả, chỉ đơn thuần cảm thấy bọn họ không mua nổi, cho nên bé tiếc nuối nhìn đứa bé trai một cái, lắc đầu từ chối.
Ánh nhìn này khiến đứa nhóc cảm thấy vô cùng bi thương, nó lập tức khóc lớn, ôm lấy chân mẹ gào to, "Con muốn mua kẹo, con muốn mua kẹo."
Làm cho cha mẹ nó cảm thấy đứa bé này không biết lễ độ, mặc cả một chút thì có sao đâu?
Thấy sắc mặt bọn họ không tốt, Chu ngũ lang và Chu lục lang liền tiến lên một bước, đồng thời để Mãn Bảo ra phía sau.
Cặp cha mẹ cứng người, gượng cười nói: "Được rồi, vậy con có bao nhiêu chúng ta lấy hết."
Mãn Bảo trợn mắt, nhiều tiền như vậy sao?
Bé lập tức mở giấy dầu ra, vui vẻ nói: "Có tất cả hai mươi viên, bốn văn tiền."
Đôi vợ chồng khẽ nhíu mày, "Không phải vừa rồi mấy đứa đã bóp nát một viên sao?"
Chu ngũ lang lập tức giơ kẹo trong tay ra, "Chúng ta chưa ăn."
Đôi vợ chồng, "Nhưng bọn ta không muốn, mấy đứa giảm một văn tiền đi, bọn ta mua nhiều thế còn gì."
Chu ngũ lang hết sức tức giận, Mãn Bảo lại không biết lấy từ đâu ra một viên kẹo cho vào giấy dầu, vui sướng nhìn đôi vợ chồng này nói: "Hi, vậy là được rồi, hai người có thể đếm thử xem."
Đôi vợ chồng này: .
Bọn họ đếm thử, đến cuối cùng lại hỏi: "Có thể đổi bằng thứ khác không?"
Bạn nhỏ Mãn Bảo cuối cùng cũng cảm nhận được sự không thân thiện của bọn họ, cất giấy dầu đi, từ chối nói: "Không thể."
Chu ngũ lang cảm thấy có thể, cho nên chọc chọc lưng Mãn Bảo, Mãn Bảo tránh đi, còn quay người lại trừng mắt với hắn: "Mua thuốc ở hiệu thuốc phải dùng tiền, không thể dùng trứng gà, cũng không thể dùng lương thực."
Đôi vợ chồng thế mới biết là bọn họ muốn mua thuốc, ngẫm nghĩ, thôi không mặc cả nữa, đưa bốn văn tiền cho bọn trẻ.
Trong tay Mãn Bảo cũng không thiếu tiền, lúc ăn tết cha mẹ ca ca phát lì xì, đám cháu trai cháu gái đều phải nộp lên trên, chỉ mỗi bé có thể tự mình cầm.
Nhưng tự mình kiếm tiền vẫn là lần đầu tiên, cho nên bé cẩn thận nhìn bốn văn tiền này, cảm thấy không khác gì mấy đồng tiền trước kia mới cẩn thận cất vào khăn lụa, nắm chặt.
Chu ngũ lang chờ bọn họ đi rồi mới nói với Mãn Bảo: "Bán rẻ quá, kẹo của chúng ta là kẹo ngon."
"Trên chợ cũng bán như vậy." Mãn Bảo kiên trì.
"Gạo còn phân loại thấp, loại vừa, loại ngon, chất lượng khác nhau giá cũng khác nhau, kẹo của chúng ta là loại cao cấp, cho nên phải bán đắt hơn." Chu ngũ lang nói: "Nếu bọn họ không tin kẹo của chúng ta ngon, thì chúng ta lại bóp một viên kẹo ra cho bọn họ nếm thử một ít."
Mãn Bảo cẩn thận suy nghĩ, cảm thấy ý kiến này không tồi, lại hỏi Khoa Khoa, thấy nó cũng tán đồng, liền gật đầu nói: "Cũng được, thế lần sau chúng ta sẽ làm như vậy."
Đã có tiền, vì thế mọi người đều đưa ánh mắt nhìn viên kẹo vỡ trên tay Chu ngũ lang, không hẹn mà cùng nuốt nước miếng.
Bán kẹo được tiền, cuối cùng Mãn Bảo đã cảm nhận được giá trị của kẹo, vì thế cũng cảm thấy kẹo rất ngon. Bé chia từng mảnh vỡ cho mọi người, ai cũng được một miếng nhỏ, rồi cho một mẩu cuối cùng còn dư lại vào miệng.
Chỉ là một miếng rất nhỏ, vừa chạm đến đầu lưỡi cảm nhận được chút vị ngọt đã tan ngay, nuốt ực một cái là hết.
Mãn Bảo khẽ chớp mắt, cảm thấy kẹo này còn ngon hơn bất cứ cái kẹo nào bé từng ăn.
Bé cảm thấy kì lạ, còn hỏi Khoa Khoa, "Trước kia chưa từng thấy kẹo này ăn ngon như vậy, Khoa Khoa, có phải ngươi đổi loại mới rồi không?"
Hệ thống nói: "Không, chủng loại giống nhau, đều cùng một xưởng ra, nếu khác thì chắc là vì cuối cùng ký chủ cũng cảm nhận được kẹo ngon và khó có được như thế nào?"
Mãn Bảo nghe không hiểu lắm, nhưng bé có cách nghĩ của mình, "Có phải là phải bán kẹo thì mới thấy kẹo ngon? Thế thì hay quá, sau này ta bán hết kẹo đi, chỉ giữ lại một viên để ăn, vậy thì sẽ thấy ngon rồi."
Hệ thống trầm mặc, không phản bác bé.
Bán đi, muốn bán thì phải mua, tiêu hết tích phân thì phải đi kiếm tiếp, đúng không?