Người bạn tốt Thẩm Minh Chi từng nói, không nên chỉ nhìn vào gia cảnh và tướng mạo của một người đàn ông, mà còn phải nhìn cả tính cách của anh ta.
Những gì mọi người thể hiện với thế giới bên ngoài chỉ là mặt phẳng, làm thế nào để nhìn ra những thuộc tính tiềm ẩn của anh ta từ mặt phẳng đó, rất đơn giản, hãy nhìn vào nơi anh ta sống, hoặc là cách anh ta trang trí nội thất, độ sạch sẽ trong chiếc xe của anh ta.
Mạnh Ninh nhân lúc thắt dây an toàn, quay đầu liếc nhìn Giang Trạch Châu một cái.
Anh cúi đầu nhìn điện thoại, góc mặt thập phần lãnh đạm.
Không thể không thừa nhận, lời của Thẩm Minh Chi rất có lý.
Trên xe không có bất cứ bức ảnh nào của Giang Trạch Châu, cũng không có đồ trang trí nhỏ, nhưng mùi hương của Giang Trạch Châu thì ở khắp mọi nơi. Nội thất sạch sẽ, khí lạnh từ điều hoà toả ra, đưa hương nước hoa dịu nhẹ lưu lại nơi chóp mũi, là hương tuyết tùng vừa sạch sẽ vừa lạnh thấu xương. Giống hệt như loại khí chất mà anh toát ra.
An tĩnh, nhưng khiến người ta co mình.
Giang Trạch Châu lên tiếng, thanh âm đều đều “Cô sống ở đâu?”
Mạnh Ninh “Vọng Giang Gia Uyển.”
Lời này khiến anh quay đầu lại, liếc nhìn cô với vẻ ngạc nhiên không thể kiềm chế.
Mạnh Ninh biết mà vờ hỏi “Sao vậy?”
Anh thu hồi tầm mắt, “Không có gì.”
Vài giây sau, mới nói thêm “Tôi cũng sống ở đó.”
Tất nhiên là cô biết.
Nếu không phải biết được anh cũng sống ở Vọng Giang Gia Uyển, thì bất luận thế nào, cô cũng sẽ không đồng ý với Kim Hề và tới đó sống.
Mạnh Ninh vốn không giỏi nói dối, nhưng dường như cô đã tự luyện cho mình khả năng này, đặt biệt là khi đối mặt với Giang Trạch Châụ Nghĩ kỹ lại, có lẽ đây là một kiểu thiên phú.
Ngay cả chuyện thích anh, cô cũng có thể che giấu như không có gì, chứ đừng nói đến chuyện khác.
Mạnh Ninh cong môi, lịch sự mỉm cười “Thật trùng hợp, nhưng hình như tôi chưa từng gặp qua anh.”
Giang Trạch Châu khởi động xe, không nói gì.
Trong xe bỗng im bặt.
Gara chậm rãi mở cửa, xe bình ổn lăn bánh ra đường lớn.
Mưa nặng hạt hơn ban nãy, gió thổi mưa bay tựa sóng thần.
Sáu bảy giờ tối, giờ cao điểm.
Người đi bộ trên đường cầm ô, gió giật mạnh, ô bị lật tung, chỉ còn lại thân ô. Chưa đầy mười phút, nước đọng dâng lên, xe bắt buộc phải giảm tốc độ.
Đài phát thanh trên ô tô thông báo “Cơn bão đổ bộ vào thành phố chúng ta với cường độ cực cao, trận mưa xối xả do cơn bão mang lại hiện đã gây ra những thảm hoạ quy mô lớn ở nhiều quận thành…”
Mạnh Ninh chợt nhớ đến dự báo thời tiết ngày hôm nay trước khi cô ra ngoài.
Cô vô thức nói “… Thì ra là có bão thật.”
Khi đó, cô còn cho rằng dự báo thời tiết đã sai.
Giang Trạch Châu đột nhiên hỏi “Trước khi ra ngoài không kiểm tra dự báo thời tiết sao?”
“Có kiểm tra.” Cô nhìn cơn mưa ngoài cửa sổ và nói, “Tôi nghĩ dự báo không đúng.”
“Cô có thể tải ứng dụng dự báo thời tiết Thiên Vân.”
“Tôi đang dùng cái đó.”
Trong trí nhớ của cô, Giang Trạch Châu không phải người nói nhiềụ Hơn nữa, giới thiệu ứng dụng không phải là điều Giang Trạch Châu sẽ làm.
Do dự vài giây, Mạnh Ninh hỏi “Anh…”
Vừa dứt lời, tiếng chuông điện thoại đã cắt ngang.
Kết nối điện thoại với xe, nhạc chuông cũng vang vọng lên dàn âm thanh trên xe, quanh quẩn trong không gian chật chội.
Giang Trạch Châu nhận cuộc gọi.
“Giang tổng, bộ phận R&D của công ty Thiên Vân đang mở một cuộc họp tạm thời, họ muốn gọi video với anh, không biết anh có tiện không?”
“Tôi đang lái xe.”
“Gọi thoại thì sao?”
Giang Trạch Châu gõ tay lái, “Trên xe có người.”
Trợ lý lập tức hiểu ra, “Vậy tôi liên hệ với phó tổng giám đốc?”
Giang Trạch Châu ừ một tiếng, sau đó cúp điện thoại.
Đèn đường sáng rực, gió lay động giữa ánh sáng và màn đêm, rơi vào đáy mắt Mạnh Ninh, trong trẻo mà minh bạch.
Mọi thứ đã rõ ràng.
Giang Trạch Châu mở một công ty đầu tư mạo hiểm, đoán chừng anh có đầu tư vào ứng dụng Thiên Vân.
Con đường chưa đến nửa tiếng mọi khi, bởi vì trời mưa, đã mất thêm mười phút nữa.
Từ xa có thể nhìn thấy những toà cao tầng trong tiểu khu, ngay khi Mạnh Ninh tưởng rằng sự im lặng trong xe sẽ mãi mãi kéo dài, Giang Trạch Châu đột nhiên nói “Em trai tôi không hiểu chuyện, thường xuyên bày trò và đùa giỡn, cô Mạnh đừng để trong lòng.”
Mạnh Ninh chỉ mất ba giây để giải mã được hàm ý của anh.
Giang Du Đinh nói muốn cô làm chị dâu, chỉ là trò đùa của cậu, cô đừng cho là thật.
Cũng may, trong ngõ hẹp không có đèn đường, khung cảnh mờ ảo bên ngoài đã đem cảm xúc của cô che giấu một cách triệt để.
Mạnh Ninh duy trì thanh âm, nói “Tôi không để tâm.”
Xe chạy vào bãi đậụ
Như bước vào một thế giới khác, ngăn cách hoàn toàn tiếng mưa bên ngoài, chỉ còn tiếng bánh xe lăn trên mặt đất.
Giang Trạch Châu hỏi “Cô sống ở toà nào?”
Mạnh Ninh “Toà bảy.”
Khu vực đỗ xe tương ứng với toà bảy là khu G. Giang Trạch Châu lịch thiệp đỗ xe ở khu G, “Đến rồi.”
Mạnh Ninh cởi dây an toàn “Cảm ơn.”
Đến khi cửa đóng lại, cô vẫn không đợi được câu nói “Không có gì”.
Giang Trạch Châu vẫn là Giang Trạch Châu, ga lăng mà xa cách, chu đáo nhưng đầy lạnh lùng.
Chiếc xe rời đi rất nhanh, như thể nóng lòng muốn thoát khỏi tần mắt của cô.
Lúc chiếc xe biến mất hoàn toàn, cơ thể căng cứng của Mạnh Ninh mới buông lỏng hoàn toàn. Cô như người mất hồn, đi vào trong thang máy, mở cửa nhà rồi đóng lại, ngồi phịch xuống ghế sofa.
Trời tối đen như mực, trong phòng cũng không mở đèn.
Đột nhiên, cô nhớ về ngày hôm đó.
Cũng trong một khung cảnh tối tăm như vậy, căn phòng chật hẹp khoá cửa, chỉ có cô và Giang Trạch Châụ
So với kỳ nghỉ ba ngày Tết Nguyên Đán, học sinh càng mong đợi bữa tiệc đầu năm của nhà trường hơn. Có không dưới mười câu lạc bộ khiêu vũ trực thuộc trường, nhưng điều mà học sinh trông chờ nhất không phải là khiêu vũ, mà là dàn nhạc giao hưởng của trường.
Thay vì trông chờ màn trình diễn của dàn nhạc giao hưởng, chi bằng nói thẳng là chờ mong vào nghệ sĩ Cello chính của dàn giao hưởng Mạnh Ninh.
Mạnh Ninh không phải cô gái xinh đẹp nhất trường, nhưng chắc chắn cô là người khiêm tốn nhất trong số những cô gái xinh đẹp.
Trong mắt các chàng trai trẻ, những cô gái diêm dúa đúng là rất đẹp, nhưng nhìn lâu sẽ thấy vô vị.
Còn Mạnh Ninh, cô trầm lặng và an tĩnh, giống như cơn mưa mù mịt ở Giang Nam. Khi cười, đáy mắt long lanh, không có một gương mặt nào xứng với ba chữ “mối tình đầu” hơn gương mặt của cô.
Rất nhiều người theo đuổi cô, có kín đáo, có công khai, bày tỏ bằng đủ các loại phương thức.
Ngay cả khi cô đang trang điểm ở hậu trường, vẫn có vài nam sinh đến bắt chuyện với cô.
Không dễ gì mới từ chối được một người, thì người khác lại đến.
Trong phòng nghỉ, mọi người đều trêu chọc cô “Mạnh Ninh, có khi nào sau này mỗi khi trường tổ chức tiệc, khán đài đều là người ái mộ em không?”
“Tôi dám cá rằng, sau đêm nay, diễn đàn trường đều là ảnh cô ấy ”
Tiếng cười đùa tiếp nối không ngừng, Mạnh Ninh chỉ cảm thấy đau đầụ
Còn rất lâu mới đến màn trình diễn của cô, vì sợ có người lại đến tìm mình, Mạnh Ninh tuỳ tiện kiếm cớ rời khỏi phòng nghỉ.
Cô nhớ, còn một phòng nghỉ không ai dùng.
Phòng nghỉ nằm cuối hành lang, không gian chật hẹp, bóng tối nhiều hơn ánh sáng.
Cô nhanh chóng đi vào, muốn đóng cửa lại, nhưng nhận thức được có một lực cản vô định nào đó. Cô tưởng rằng cánh cửa đã hỏng, vì thế quay người áp lưng vào cửa. Đúng lúc này, một bóng người cao lớn chắn trước mặt cô, qua ánh sáng mờ ảo, cô chỉ có thể nhìn thấy yết hầu nhô lên của đối phương.
Là nam sinh.
Mạnh Ninh sợ hãi hét lên “A ”
Bàn tay đóng cửa của nam sinh, chuyển sang bịt miệng cô.
Vì thế, cánh cửa mất lực đẩy, lại bị cô áp lưng lên, bèn đóng sầm lại.
Cách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Mạnh Ninh mơ hồ nghe thấy nam sinh chửi thề một tiếng.
Giọng nam vang lên, trong trẻo mà lạnh lẽo.
Lông mi cô khẽ run lên, cô ngẩng đầu nhìn cậu nam sinh trước mặt, nhưng trong phòng nghỉ không có ánh đèn, không thể nhìn thấy gì. Chỉ có thể thông qua giọng nói, và hơi ấm nơi bàn tay để cảm nhận sự tồn tại của anh.
“Cái đó…” Cô nhắc nhở, “Tay của anh?”
Tư thế hiện tại của hai người, vô cùng ám muội. Cô ngẩng đầu, anh cúi đầu, trời tối đen như mực, nhưng ánh sáng nơi đáy mắt hai người cứ thế va vào nhaụ
Khoảng cách này quá gần.
Gần hơn chút nữa, là có thể hôn rồi.
Mạnh Ninh không kiểm soát được suy nghĩ.
Giang Trạch Châu dường như cũng nhận ra, “Xin lỗi.”
Anh thu tay về, rẽ vào một góc gần cô, dựa vào bức tường cạnh cửa.
“Không sao.”
“Thật sự không sao?” Anh hỏi ngược.
Mạnh Ninh khó hiểu, quay đầu, tìm kiếm khuôn mặt anh trong bóng đêm.
“Cửa bị cô khoá lại rồi.” Giang Trạch Châu nói.
“Có thể ”